“Ha ha...”
Lời nói của Lâm Dật khiến cho mọi người trong phòng làm việc cười không ngậm mồm vào được.
Loại cảm giác này, khiến cho mọi người ở chỗ này đều cảm thấy rất quen thuộc.
“Đúng rồi, tôi phải chuẩn bị cho Lâm chủ nhiệm một cái bàn công tác, trở về còn chưa có chỗ để ngồi đây.” Lý Hưng Bang nói.
“Tôi hiện tại đã không còn là chủ nhiệm, ai nhỏ tuổi hơn tôi thì cứ gọi tôi một tiếng anh Lâm, lớn tuổi hơn tôi thì gọi tôi một tiếng thầy Tiểu Lâm. Tôi thật sự là không quen khi nghe các người gọi tôi là Lâm chủ nhiệm một chút nào.”
“Được thôi, vậy thì chúng tôi sẽ gọi cậu là thầy Tiểu Lâm.” Lý Hưng Bang cười ha hả nói.
“Thầy Lý, sau khi lấy bàn làm việc của Lâm Dật về thì đưa đến phòng làm việc của tôi là được rồi.” Tô Cách nói.
“Ừm? Sao lại đưa đến văn phòng của cô?”
Người trong văn phòng đều không có ý tốt mà nhìn Tô Cách.
“Chị Tô, anh Lâm đã không còn là chủ nhiệm, cái bàn đó còn đưa đến văn phòng chị làm gì?”
Ngạch...
“Các người đều ngồi đầy rồi, đương nhiên là đưa đến phòng làm việc của tôi rồi.” Tô Cách làm ra vẻ trấn định nói.
“Được được được, chúng tôi đều hiểu mà, không cần giải thích.”
Sau khi bàn làm việc được đưa trở lại, Lâm Dật bị Tô Cách đưa đến văn phòng, chơi mấy ván game, sau đó mới đi ăn cơm trưa.
“Lâm Dật, anh khẳng định là muốn dạy thể dục sao? Tôi nghe nói mỗi một học sinh nam kia đều là thứ cứng đầu, thật sự sợ anh không giải quyết được bọn chúng.” Tô Cách nói.
“Học sinh nam thì có thể thế nào, tốt xấu gì tôi cũng là giáo viên, bọn chúng cũng không thể tạo phản đi.”
“Chủ yếu là tính kỹ thuật trong hai môn mà anh chọn đều tương đối mạnh, mà anh lại là đi cửa sau vào, làm sao để dạy bọn chúng đây?”
Về phần thân phận phó hiệu trưởng của Lâm Dật, Tống Giai đã nói rõ với Tô Cách.
Nhưng hai người đều rất thức thời không có hỏi nhiều, dù sao nghe ngóng chuyện riêng của người khác là chuyện rất không có đạo đức.
“Yên tâm, trong lòng tôi tự hiểu rõ.” Lâm Dật chẳng hề để ý nói:
“Chương trình học của cao đẳng đại học cũng không có quá nhiều trình độ cao, việc ứng phó vẫn là không thành vấn đề.”
“Anh chắc chắn chứ?” Tô Cách nói: “Có cần buổi chiều tôi đến trấn áp cho không?”
“Nói đùa cái gì vậy, dù sao cũng chỉ là một tiết học, tôi còn cần một nữ nhân đến trấn sao?”
“Anh đừng xem thường người khác chứ, lúc tôi lên đại học cũng từng chơi qua bóng rổ đó, hiện tại vẫn còn chơi.”
Lâm Dật liếc nhìn Tô Cách một chút.
“Tôi nhìn cô thì thấy cô không chỉ biết bóng rổ, mà còn biết dẫn bóng đụng người nữa.”
“Dẫn bóng đụng người?”
Ban đầu Tô Cách còn chưa kịp phản ứng về ý nghĩa câu nói của Lâm Dật.
Nhưng theo ánh mắt của anh, cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt có chút đỏ lên.
“Anh nhìn đi đâu vậy.” Tô Cách oán giận:
“Sắp phải lên lớp rồi, anh vẫn nên tìm cách xem nên đối phó những học sinh kia như thế nào đi.”
Lâm Dật lại không đem lo lắng của Tô Cách để trong lòng.
Lúc lên đại học, bản thân mình là chủ lực của đội bóng rổ, phương diện kinh nghiệm đương nhiên là không có vấn đề.
Hơn nữa còn có trí tuệ của Hiền giả, cho nên kỹ thuật bóng khẳng định sẽ được nâng cao thêm một bậc.
Cho nên những thứ như tiết thể dục của học sinh cao đẳng này không phải là vấn đề lớn.
...
Đại học Sư phạm Trung Hải, tổ bộ môn thể dục.
“Thầy Tôn, nghe nói tiết của thầy đã bị hủy rồi?”
Người nói chuyện chính là một giáo viên nam, tên là Bàng Đông Hành, chính là một giáo viên thể dục.
Người mà hắn gọi là thầy Tôn, tên là Tôn Trường Vĩ.
Là giáo viên phụ trách môn bóng rổ của Đại học Sư Phạm, cũng là huấn luyện viên của đội bóng trường.
“Đừng mẹ nó nói nữa, tôi đang tức muốn chết đây.” Tôn Trường Vĩ hùng hùng hổ hổ nói:
“Vốn dĩ lương cơ bản đã không cao, chỉ có kiếm thêm chút học phí từ giờ dạy. Bây giờ lại bị người ta cướp đi, đến cuối kỳ còn kiếm không đến 1000.”
“Người tên Lâm Dật kia có lai lịch gì vậy? Trước đó không phải làm việc trong Ủy ban Đoàn trường sao, sao giờ lại chạy tới tổ bộ môn thể dục dạy bóng rổ rồi?”
“Tôi nghe nói cậu ta có chút quan hệ với hiệu trưởng, đoán chừng là đi cửa sau.”
“Không đến mức đó đi, danh tiếng của Triệu hiệu trưởng vẫn luôn rất tốt, vậy mà lại làm ra chuyện như vậy sao?”
“Chuyện này có là gì, trước đó Lý Đức Điền và Phó Gia Tuấn bị đuổi đi cũng là bởi vì cậu ta.” Tôn Trường Vĩ nói.
“Theo như lời của thầy, vậy thì quan hệ của cậu ta và Triệu hiệu trưởng cũng quá tốt rồi đi, vì cậu ta mà đuổi cả phó hiệu trưởng Lý.”
“Cho nên tôi mới tức giận, đều đã được sắp xếp rõ ràng, sao có thể không tức giận chứ.”
“Vậy thì không còn cách nào rồi, người ta có quan hệ với Triệu hiệu trưởng, chúng ta chỉ có thể nhẫn nhịn.”
“Ai...”
“Mẹ nó! Thật mẹ nó xúi quẩy!”
Ngay tại lúc hai người nói chuyện, một giáo viên nam dáng người hơi mập đi vào từ bên ngoài, trên mặt đầy sự tức giận.
“Thầy Trần, đây là có chuyện gì vậy, không phải thầy vừa đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng sao? Người nào chọc giận thầy rồi?” Tôn Trường Vĩ hỏi.
Người được gọi là thầy Trần, tên là Trần Kiến Nghiệp, là giáo viên Đại học Sư phạm, phụ trách bộ môn Taekwondo.
“Đừng nói nữa, tôi tưởng rằng Triệu hiệu trưởng tìm tôi qua, là muốn nói về chuyện giáo viên ưu tú, không nghĩ tới lại không phải việc này.”
“Vậy thì có chuyện gì, toàn trường nhiều giáo viên cạnh tranh như vậy, coi như không được chọn thì năm sau cố gắng thêm một chút không phải là được rồi sao.” Tôn Trường Vĩ an ủi một câu.
“Một cái danh hiệu giáo viên ưu tú kia chưa đủ để tôi thực sự coi trọng.” Trần Kiến Nghiệp tức giận nói:
“Nhưng các người nói xem, không chỉ có giáo viên ưu tú không có phần của tôi, mà ngay cả tiết dạy của tôi cũng bị người khác thay thế. Tôi còn muốn kiếm thêm chút học phí từ giờ dạy để trả khoản nợ bên ngoài. Giờ thì hay rồi, cái gì cũng mất.”
“Tiết của thầy cũng bị thay thế sao?” Tôn Trường Vĩ cảm thấy ngoài ý muốn, nói.
“Đây là ý gì? Tiết dạy của thầy cũng bị dừng sao?”
“Ừm, bị một người tên là Lâm Dật giành. Lúc trước cậu ta làm việc trong Ủy ban Đoàn trường, hiện tại lại tới dạy bóng rổ, thầy nói xem có phải khiến người tức giận hay không.”
“Không phải chứ, người thay tiết của tôi cũng là tên Lâm Dật kia.” Trần Kiến Nghiệp nói.
Những người khác trong phòng làm việc đều cảm thấy mông lung.
“Chuyện này là thế nào vậy? Một mình cậu ta giành tiết của hai người? Chuyện này cũng quá đáng rồi!” Tôn Trường Vĩ nói.
“Quả thật là có chút quá mức.” Bàng Đông Hành nói:
“Tuy rằng khóa thể dục không phải là tiết quan trọng gì, nhưng cũng không đến mức đối xử với chúng ta như thế chứ.”
“Không còn cách nào, ai bảo hắn có quan hệ với hiệu trưởng.” Tôn Trường Vĩ nói:
“Cho dù chúng ta không hài lòng thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, trừ khi từ chức, nếu không thì không có biện pháp nào cả.”
“Ha ha, tôi đã hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra rồi.” Trần Kiến Nghiệp cười lạnh nói:
“Người tên Lâm Dật kia hẳn là muốn mượn quan hệ với hiệu trưởng, vơ vét thêm ít tiền thưởng.”
“Đây không phải chuyện rõ ràng rồi sao.” Tôn Trưởng Vĩ nói.
“Lão Tôn, cơn giận này chỉ có thể nhịn thôi.” Trần Kiến Nghiệp nói.
“Không nhịn được, tôi vừa mua nhà xong, nợ vay còn chưa trả, cũng không thể từ chức.”
“Ai nói để thầy từ chức đâu. Chúng ta nên ra oai phủ đầu để cho cậu ta biết khó mà lui.”
Tôn Trường Vĩ lập tức hào hứng, “Ừm? Vậy làm sao để thị uy đây?”
“Buổi chiều không phải có tiết của thầy sao, mà lại có không ít học sinh đều thuộc đội bóng rổ của thầy. Chờ khi cậu ta lên lớp, thầy cứ gọi mấy tên chủ lực tới, đem cậu ta đánh bạo không phải là được rồi sao.” Trần Kiến Nghiệp nói:
“Một giáo viên còn không bằng học sinh, làm sao còn mặt mũi để dạy tiếp được?”
------
Dịch: MBMH Translate