Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 241 - Chương 239. Các Người Cho Rằng Lâm Dật Tôi Ăn Chay Sao?

Chương 239. Các Người Cho Rằng Lâm Dật Tôi Ăn Chay Sao?
Chương 239. Các Người Cho Rằng Lâm Dật Tôi Ăn Chay Sao?

“Làm như vậy cũng được sao.”

Tôn Trường Vĩ đổi tư thế, cảm thầy Trần Kiến Nghiệp nói vô cùng có đạo lý.

Tiết học buổi chiều, ngoại trừ một số học sinh thích chơi đá bóng ra, thì còn lại đều là thành viên của đội bóng rổ trường, thực lực đương nhiên là không cần phải nói.

Thậm chí có mấy người có thể xếp vào cấp thành phố, muốn ứng phó với người như Lâm Dật, còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.

“Cho nên mới nói, chúng ta nên lấy tĩnh chế động, không phải là cậu ta có quan hệ sao, vậy thì cứ để cậu ta lên lớp đi. Nhưng có thể dạy xong tiết học này hay không vậy thì phải xem bản lĩnh của cậu ta thế nào rồi.”

“Được, vậy tôi sẽ làm theo lời thầy.” Tôn Trường Vĩ nói: “Dám cướp tiết của tôi, cũng không tự xem xem mình có bao nhiêu phân lượng!”

“Đi thôi, tôi thấy thời gian cũng không còn nhiều lắm, qua đó lên lớp đi.”

Tôn Trường Vĩ đứng dậy, dáng vẻ chán nản vừa rồi đã không còn nữa.

“Các người ở đây chờ tin tức tốt của tôi, không cần đến nửa giờ, tôi sẽ để cậu ta biết khó mà lui!”

“Lấy tính cách của mấy người trong đội bóng trường, nguyên một đám toàn là lão đại ta lão nhị gì đó, đoán chừng chỉ cần mười phút đồng hồ là có thể làm tên mặt trắng kia sụp đổ.”

“Ha ha, lời này có lý.”

Cười to một tiếng, Tôn Trường Vĩ cầm lấy áo khoác của mình, đi đến sân vận động.

Cùng lúc đó, học sinh lên lớp, lục tục đổi giày, chuẩn bị cho tiết thể dục.

Nhìn thấy Tôn Trưởng Vĩ tiến đến, năm mươi mấy học sinh nam đều tự động đứng thành hai hàng, chờ lên lớp.

“Không cần căng thẳng như vậy, hôm nay tôi có chuyện muốn nói với các em.” Tôn Trường Vĩ chậm rãi nói:

“Từ nay về sau, tiết bóng rổ của các em sẽ không còn do thầy phụ trách nữa, hôm nay thầy tới đây, cũng là để thông báo với các em một tiếng.”

“Hả?”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết là đã xảy ra chuyện gì.

“Huấn luyện viên, thầy đừng đùa chúng em nữa, tại trường đại học Sư Phạm này, người nào có đủ tư cách để thay thầy dạy bóng rổ chứ.” Hậu vệ dẫn bóng của đội bóng rổ, Khương Á Quân nói.

“Còn không phải sao, mà giải đấu mùa hè dành cho sinh viên đại học cũng sắp bắt đầu rồi, chúng ta nhanh lên lớp đi.” Phó Thanh Sơn nói, giọng ồm ồm.

Nhìn biểu hiện của các đội viên, Tôn Trường Vĩ rất là hài lòng.

Nội dung vở kịch đang phát triển theo tưởng tượng của mình, đoán chừng không đến mười phút đồng hồ thì người tên Lâm Dật kia, liền sẽ phải rời đi với vẻ mặt xám xịt.

“Thầy không đùa với các em, hiệu trưởng đã tìm cho các em một giáo viên lợi hại hơn, cho nên thầy đã xuống cương vị, về sau sẽ không còn chịu trách nhiệm nữa.”

“Không thể nào!” Khương Á Quân nói:

“Thầy khi đó là quân tiên phong chủ lực của Đại học Thể thao Trung Hải, hơn nữa còn tham gia qua CBA, ai có thể lợi hại hơn thầy chứ? Trừ khi là tìm các tuyển thủ CBA đã nghỉ hưu, nếu không thì không ai có thực lực này cả.”

“Các em cũng đừng nói như vậy, có thể là hiệu trưởng cảm thấy thầy không được, cho nên mới đổi giáo viên cho các em. Các em cũng không nên oán giận.” Tôn Trường Vĩ cười ha hả nói, bộ dáng như xem kịch vui.

“Huấn luyện viên, giáo viên thể dục của trường chúng ta có khoảng mười người, mà gần đây cũng không có giáo viên thể dục nào mới tới. Vậy giáo viên lần này sẽ dạy cho chúng em là ai?” Trịnh Gia Thụy hỏi.

“Cũng là trong trường chúng ta, là giáo viên rất nổi tiếng gần đây, hình như tên là Lâm Dật.”

“Em biết thầy ấy!” Khương Á Quân nói:

“Nhưng thầy ấy không phải làm việc trong Ủy ban Đoàn trường sao, trước đó còn dạy qua tiết học《 Quy hoạch cuộc sống và nghề nghiệp cho sinh viên đại học》, hiện tại sao lại tới dạy bóng rổ rồi? Làm chuyện vô nghĩa gì thế này.”

“Không còn cách nào khác, người ta có quan hệ với hiệu trưởng, muốn dạy cái gì, thì dạy cái đó thôi.” Tôn Trường Vĩ như vô thức nói một câu:

“Ngoài ra, không chỉ có tiết bóng rổ của thầy bị thầy ấy thay thế, mà ngay cả tiết Taekwondo của thầy Trần cũng sẽ do thầy ấy đảm nhận, một người dạy hai tiết, có thể kiếm được không ít học phí.”

“Làm cái cọng lông a.” Khương Á Quân nói:

“Tôi còn chưa nghe qua một giáo viên nào có thể dạy hai môn đâu. Đây không phải bày rõ ra có tấm màn đen sao, quá mẹ nó đen!”

“Chúng ta mới không để cho tên mặt trắng kia dạy đâu!” Có người lớn tiếng nói!

“Đúng, chờ lúc thầy ấy đến thì đem đuổi ra ngoài!”

“Mẹ nó một tên mặt trắng, có khả năng ngay cả bóng cũng không biết đập, thầy ta sẽ dạy được mấy cái lông đây!” Khương Á Quân nói.

“Với cái vóc dáng nhỏ con kia, đoán chừng tôi chỉ cần nhẹ nhàng đụng một cái là thầy ấy đã bay rồi.” Phó Thanh Sơn nói: “Nhớ để tuyến bên trong một chút cho thầy ấy đối kháng.”

“Bỏ học bỏ học! Lão tử không lên lớp!”

Két két _ _

Cửa lớn sân vận động bị đẩy ra, mọi người nhìn sang thì thấy Lâm Dật đang đi vào từ bên ngoài.

Nhưng đi cùng còn có chủ nhiệm Ủy ban Đoàn trường Tô Cách.

Trịnh Gia Thụy, Khương Á Quân và những người khác đều tỏ vẻ khinh thường.

Tới khóa thể dục, còn đem theo Tô chủ nhiệm của Ủy ban Đoàn trường. Đây là sợ năng lực của mình không đủ, cho nên tìm người đến trấn tràng sao?

Đây cũng sợ quá cơ.

Nhìn thấy Lâm Dật và Tô Cách tới, Tôn Trưởng Vĩ liền thu lại vẻ mặt.

Tuy rằng trong lòng xem thường Lâm Dật, nhưng vẫn phải cho Tô Cách mặt mũi.

“Tô chủ nhiệm, thầy Lâm, các người đã tới.” Tôn Trường Vĩ cười ha hả nói, làm bộ xem kịch vui.

Lâm Dật gật gật đầu, “Lúc mới tiến vào, tôi có nghe thấy có người nói muốn bỏ học? Đây là thế nào, tiết học còn chưa bắt đầu, sao lại nổi giận lớn như vậy?”

“Không không không, thầy Lâm nghe lầm rồi, không ai nói muốn bỏ học cả.”

“Huấn luyện viên, thầy cứ ăn ngay nói thật là được rồi, chính là chúng em nói muốn bỏ học.” Khương Á Quân nói:

“Lớp bóng rổ vốn đang rất tốt, dựa vào đâu lại đổi người dạy. Chúng em còn muốn đấu giải, không có huấn luyện viên cao cấp chỉ đạo, thời điểm tranh tài nhất định sẽ bị ảnh hưởng.”

“An tĩnh một chút!”

Tô Cách bày ra dáng vẻ nghiêm nghị của chủ nhiệm đoàn ủy, nói:

“Trường học sắp xếp như vậy, đương nhiên là trường có cách nghĩ riêng, các em nghe theo sắp xếp là được rồi.”

Vẻ mặt Tô Cách lạnh lùng, nói những người này là thứ đau đầu, thật đúng là một chút cũng không sai.

Tiết học còn chưa bắt đầu, đã bắt đầu ồn ào.

Nhưng ở chỗ này, đoán chừng cũng có phần của Tôn Trường Vĩ, nếu không những học sinh này cũng sẽ không có phản ứng lớn như vậy.

Cũng không biết Lâm Dật, có thể khống chế được những học sinh này hay không.

“Cô bớt tranh cãi đi.” Lâm Dật nói:

“Đây đều là ý nguyện của học sinh, nếu như giáo viên can thiệp, vậy thì có khác gì ngục giam đâu.”

Tô Cách bĩu môi, tôi đây không phải là muốn tốt cho anh sao.

Khóe miệng Tôn Trưởng Vĩ mang theo ý cười, còn chưa có bắt đầu đã muốn đem hắn trấn trụ sao.

Người xưa nói, rèn sắt còn cần thân thể cứng rắn, sao cứ phải đâm đầu vào việc mình không làm được. Lúc này vẫn chưa tới năm phút đồng hồ đâu, xem ra sắp bị đuổi xuống rồi.

Cần gì phải vậy chứ.

Lâm Dật đi về phía trước mấy bước, nhìn hơn năm mươi học sinh đối diện, trên mặt nở nụ cười, nói:

“Thầy vừa rồi ở bên ngoài nghe được, các em có người nói muốn bỏ học. Như vậy hiện tại, thầy làm một cuộc khảo sát nhỏ, nếu ai nguyện ý ở lại lớp thì tiến lên một bước.”

Người trong đội ngũ, cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, không ai động đậy cả.

Ở thời điểm này, nếu như đứng ra thì về sau sẽ bị cô lập, thậm chí còn có thể bị nói thành nịnh hót, tuyệt đối không thể đứng ra!

Huống hồ tên này quả thực là không có tư cách để dạy tiết bóng rổ, mặc dù mình là học sinh, nhưng cũng nhất định phải tỏ rõ thái độ của mình!

Để cho trường học biết, chính mình cũng không phải là quả hồng mềm!

Nhìn thấy học sinh trong đội ngũ, không có một ai đứng ra, Tôn Trường Vĩ cảm thấy vô cùng vui mừng.

Sớm biết như vậy đã kêu các giáo viên khác tới xem kịch vui rồi.

“Nếu như không có một ai đứng ra, điều này nói lên các em đều muốn bỏ học. Như vậy cho đến cuối kỳ, cũng không cần lên tiết học này nữa.”

Lâm Dật quay đầu, cười nhìn về phía Tô Cách, nói:

“Sau này tiết bóng rổ cứ như vậy đi, trở về thống kê lại, coi như là bỏ tiết.”

“Bỏ tiết sao?” Tô Cách ngoài ý muốn nói: “Nhiều học sinh như vậy, đánh là cúp học hết sao?”

“Không lên lớp, không tính là bỏ tiết vậy thì tính là cái gì đây?” Lâm Dật nói:

“Cô thử tra các môn học khác của bọn chúng một chút xem sao, đoán chừng cũng có môn cúp tiết. Dựa theo quy định của trường học, nếu như có quá bốn môn bỏ tiết thì sẽ phải học lại, còn có thể thu thêm chút học phí, đây là chuyện tốt.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 239.
Bình Luận (0)
Comment