Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 247 - Chương 245. Cú Đá Xoay Tuyệt Đẹp

Chương 245. Cú Đá Xoay Tuyệt Đẹp
Chương 245. Cú Đá Xoay Tuyệt Đẹp

“Cái gì?! Trước đây chưa từng tiếp xúc qua Taekwondo?!”

Mọi người ở chỗ này đều đã không thể bình tĩnh nổi nữa.

Vốn cho là trình độ của thầy ấy chỉ là thấp mà thôi, chưa từng nghĩ qua, vậy mà lại chưa từng tiếp xúc qua Taekwondo!

Trường học rốt cuộc là đang làm cái cọng lông gì vậy!

“Thầy biết các em có nghi ngờ về trình độ của thầy.” Lâm Dật cười ha hả nói:

“Nhưng trước khi lên lớp, thầy có tìm hiểu một chút về kiến thức Taekwondo, lên lớp cho các em thì hẳn là không thành vấn đề.”

“Thầy Lâm, thầy đang nói đùa sao?” Vương Hạo Vũ tức giận nói:

“Thầy chỉ là trước lúc lên lớp, biết một chút kiến thức về Taekwondo, mà dám lên lớp cho chúng em sao?”

“Vì sao lại không dám?” Lâm Dật nói: “Đây cũng không phải tiết Taekwondo chuyên nghiệp, chỉ là một môn thể dục tự chọn, thầy đến dạy hẳn là không có vấn đề gì đi.”

Lời này vừa nói ra, lập tức khơi dậy ngàn cơn sóng.

Bạn học bình thường thì không nói, đối với bọn họ thì khóa thể dục như này cũng không có gì đáng kể, không có ôm ấp thêm phần tình cảm gì.

Nhưng với đám người Vương Hạo Vũ và Trần Thiên Bác thì lại khác.

Bọn họ đều là người của đội Taekwondo, vô cùng yêu mến Taekwondo, nghe thấy Lâm Dật nói như vậy, trong lòng đều không khỏi tức giận.

“Thầy Lâm, thầy là đang xem thường Taekwondo sao.”

“Cũng không phải là như vậy.” Lâm Dật nói: “Như vừa rồi thầy đã nói, nếu như là khóa học cao cấp thì khả năng của thầy còn kém, nhưng tiết Taekwondo cấp bậc đại học này vẫn là không thành vấn đề.”

“Thầy Lâm thật là bá khí nha.” Đôi mắt Trịnh Nhã Văn sáng lấp lánh, nói.

“Cái đồ hoa si, mau tỉnh lại, bạn trai cậu còn ở phía trước đó.”

Nhìn thấy tâm tư của bạn gái của mình đều rơi vào người Lâm Dật.Trần Thiên Bác vốn đã nổi giận giờ sắc mặt lại càng thêm khó coi, lạnh giọng nói:

“Thầy Lâm, thầy luôn miệng nói dạy cho chúng em là chuyện không thành vấn đề. Hiện tại em muốn luận bàn với thầy một chút, vừa lúc cũng để cho những bạn học khác quan sát một chút, không biết thầy có dám hay không?”

“Không phải chứ, Trần Thiên Bác muốn khiêu chiến với thầy Lâm? Đây rõ ràng là cậy thế mà.”

“Cậu ta đã là đai đỏ, mà thầy Lâm lại căn bản chưa từng tiếp xúc qua huấn luyện Taekwondo, chỉ là hiểu sơ một chút quy tắc. Đây không phải là một người lớn đang bắt nạt một đứa trẻ ba tuổi sao.”

“Không phải sao, cái này có chút khi dễ người.”

“Các người yên tâm đi, thầy Lâm cũng không ngốc. Thầy ấy hẳn là biết trình độ của mình, nếu như đánh cùng Trần Thiên Bác thì nhất định sẽ bại, tôi cược rằng thầy ấy sẽ tìm lý do cự tuyệt.”

“Tôi cũng cho là như vậy, biết rõ không địch lại, còn chết vì sĩ diện mà xông về phía trước, không phải là ngu xuẩn thì cũng là đần.”

Mùi thuốc súng hai bên dần trở nên dày đặc, khóe miệng Trần Kiến Nghiệp mang theo ý cười.

Người tên Lâm Dật này, thật đúng là có dũng vô mưu (chỉ người chỉ biết dựa vào sức mạnh mà không có mưu trí).

Mình chỉ dùng mấy đường đơn giản, đã khiến cậu ta mắc câu rồi.

Ai, thật sự là quá ngu.

“Thầy Lâm, trình độ của Trần Thiên Bác thầy cũng thấy rồi đấy, mà tính tình của nó có chút xấu, thầy đừng chấp nhặt với nó.”

Tuy rằng nội dung vở kịch đang phát triển giống như tưởng tượng của mình, nhưng lúc này, cũng nên đứng ra nói hai câu.

Lúc này mới phù hợp với thân phận của mình.

Khuyên xong Lâm Dật, Trần Kiến Nghiệp ra vẻ nghiêm túc nhìn Trần Thiên Bác.

“Trần Thiên Bác, em sao lại thế này, còn biết tôn ti hay không. Tình huống của thầy Lâm không phải là em không biết sao, vậy mà còn muốn luận bàn với thầy Lâm, em nghĩ thế nào vậy? Nhà em nhiều tiền đúng không? Có thể bù nổi tiền thuốc men hay không!”

“Em biết sai rồi, em quên rằng thầy Lâm là thân thích của hiệu trưởng.” Trần Thiên Bác cười lạnh nói: “Nếu như đánh hỏng, thì thật sự đền không nổi.”

Bị Trần Thiên Bác nói kiểu này, mọi người mới nhớ tới.

Thầy Lâm có thể đến trường học, là bởi vì có quan hệ.

Nhìn như vậy, nếu như Trần Thiên Bác đánh thầy Lâm bị thương, thì không chỉ đơn giản là bồi thường như vậy.

Nói không chừng còn có thể bị đuổi học.

“Em khẳng định muốn luận bàn với thầy?” Lâm Dật nhàn nhạt nói.

“Không xác định.” Trần Thiên Bác nhún vai, “Em chỉ là một học sinh nghèo, không có quan hệ lớn như vậy, thật sự là đền không nổi thầy.”

Lúc này, Trần Kiến Nghiệp giả bộ tốt bụng tiến lên, nói:

“Thầy Lâm, Trần Thiên Bác đã đến đai đỏ, mà thầy ngay cả người mới học cũng không phải. Dựa theo quy tắc Taekwondo thì thầy có quyền cự tuyệt, huống hồ thầy còn là giáo viên của nó, cho dù có cự tuyệt, cũng là chuyện đương nhiên, không có gì mất mặt cả.”

“Ai nói tôi muốn cự tuyệt chứ?” Lâm Dật thản nhiên nói: “Tuy rằng tôi không có học qua cụ thể, nhưng vẫn đủ để ứng phó với cậu ta.”

Lời nói này của Lâm Dật rơi vào tai các nữ sinh, khiến họ đều nhíu mày, cảm thấy thầy ấy có chút không biết trời cao đất rộng.

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với thầy Lâm vậy, sao đến chết vẫn sĩ diện thế.”

“Người lớn như vậy rồi, lẽ ra không thể xúc động như vậy, mà Trần Thiên Bác còn là học sinh của thầy ấy. Nếu như bị thua, không phải là càng mất mặt sao, còn không bằng tìm lý do để cự tuyệt.”

“Tuyệt đối không nên đánh vào mặt, nếu không hình tượng hoàn mỹ của thầy Lâm sẽ sụp đổ.”

“Thầy Lâm, thầy sao phải như vậy chứ.” Trần Kiến Nghiệp mở miệng: “Việc này đối với thầy rất bất lợi.”

“Thầy nên đứng một bên thôi.” Lâm Dật ngẩng đầu, nhìn Trần Thiên Bác, “Nếu như em chuẩn bị xong rồi thì động thủ đi, thầy sẽ tiếp đến cùng.”

“Thầy Lâm, đây chính là thầy để cho em động thủ.” Trần Thiên Bác híp mắt nói.

“Ừm, nếu em đánh ngã được thầy, thầy sẽ cho em điểm tối đa của khóa này.”

“Vậy đương nhiên là tốt rồi, điểm toàn phần miễn phí, không cần thì phí.”

“Thiên Bác, cậu tốt nhất vẫn nên thu liễm lại một chút, quyền cước không có mắt, tuyệt đối đừng đánh vào mặt thầy Lâm.” Vương Hạo Vũ cười trên nỗi đau của người khác nói:

“Thầy Lâm chính là thần tượng của nữ sinh toàn trường, nếu như làm cho mặt của thầy ấy bị thương, cẩn thận cậu không thể ra khỏi cửa trường.”

“Ai, thật sự là đau đầu mà.” Trần Thiên Bác nói:

“Muốn dùng cách của đàn ông để phân cao thấp với thầy Lâm, không nghĩ tới người ta vậy mà lại có nhiều nữ sinh tiếp ứng như vậy. Lớn lên đẹp mắt đúng là có ưu thế, nam sinh nam tính giống như chúng ta đúng là không còn chỗ đứng.”

“Tôi chính là nói ý này, cho nên cậu ra tay nhẹ một chút.”

“Được, tôi biết rồi!”

Nói xong, Trần Thiên Bác nhìn Lâm Dật, “Thầy Lâm, em động thủ đây.”

“Ừm, tới đi.”

Trong chốc lát, vẻ mặt Trần Thiên Bác bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên, dưới chân phát lực, hướng về phía Lâm Dật!

Dù nói thế nào thì Trần Thiên Bác cũng là đai đỏ, một loạt động tác của cậu ta ở trong mắt người bình thường, đã là vô cùng khó lường rồi!

Trần Kiến Nghiệp hài lòng gật đầu, trong lòng oán thầm nghĩ:

“Bất kể là lực lượng hay là tốc độ, đều tiến bộ không ít, mà góc độ xuất thủ cũng rất không tệ, xem ra trong khoảng thời gian này hẳn là luyện tập không ít. Lâm Dật nhìn thấy chiêu thức dạng này, chắc hẳn là sẽ bị dọa sợ đi.”

Nữ sinh bên trong hội quán, cả đám đều nắm chặt hai tay, khẩn trương tới đổ mồ hôi!

Trong câu lạc bộ Taekwondo của Sư Đại, Trần Thiên Bác chính là cao thủ xếp thứ hai!

Mà nhìn dáng vẻ của cậu ta, giống như là xuất toàn lực, thầy Lâm làm như thế nào để chống đỡ đây!

Khác với những người khác, trong mắt Lâm Dật, chiêu thức của Trần Thiên Bác quả thực có chút vô nghĩa.

Lấy năng lực mà trí tuệ Hiền giả giao cho mình, muốn ứng phó cậu ta, thực sự quá dễ dàng.

Mà lúc này, Trần Thiên Bác đã cách 3 mét trước mặt Lâm Dật, sau đó lăng không nhảy lên, hung hăng bổ xuống một cái!

Nhìn thấy chiêu thức ác liệt của Trần Thiên Bác, Lâm Dật lắc đầu, đối phương đã nghiêm túc như vậy, mình cũng nên dạy cho cậu ta một bài học chứ nhỉ.

Lâm Dật tại chỗ dịch ra một bước, thân thể hơi chuyển động, tung ra một cú đá xoay tuyệt đẹp, một chân đá vào phía bên sườn của Trần Thiên Bác!

Aaaa~~

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, Trần Thiên Bác ngã ầm xuống đất, làm sao cũng không đứng dậy nổi!

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 245.
Bình Luận (0)
Comment