"Hay là thôi đi, sức của tôi rất lớn, thật sự sợ làm đau em."
"Hix... Làm đau cũng không sao, em chịu đựng là được. Có thể chịu được!" Trịnh Nhã Văn nói.
"Được rồi, đừng làm loạn nữa."
Trần Kiến Nghiệp nói: "Từ nay về sau, tiết Taekwondo của mọi người sẽ do thầy Lâm phụ trách."
Sau khi dặn dò vài câu, Trần Kiến Nghiệp xám xịt rời đi.
Đã không còn mặt mũi ở lại đây nữa rồi.
Lớp tiếp theo, Lâm Dật đều dạy theo giáo án, đã giảm đi không ít công sức.
Nhưng có mấy học sinh nữ hơi khó đối phó, vẫn luôn la hét muốn luyện tư thế ôm ngã với mình, còn nói bản thân không sợ đau, nhất định có thể chịu được.
Làm Lâm Dật rất đau đầu.
Sau một tiết, làm cho Lâm Dật còn mệt hơn khi đấu một trận bóng.
Chuông tan học vừa vang, Lâm Dật còn chưa kịp đi ra khỏi hội quán thì điện thoại trong túi quần đã vang lên.
Là Kỷ Khuynh Nhan gọi tới.
"Thầy Lâm, đã tan lớp rồi chứ!" Trong điện thoại, giọng nói ngọt ngào của Kỷ Khuynh Nhan truyền đến.
"Làm sao em biết anh đã tan học."
"Lớp thứ hai đại học, đều tan học vào lúc này." Kỷ Khuynh Nhan cười hì hì nói: "Em đã chuẩn bị xong nguyên liệu cho anh rồi, nhanh qua đây nấu cơm đi."
"Tổng giám đốc Kỷ, cả một công ty lớn như vậy đang chờ em quản lý đó, em lại mặc kệ chính sự, mỗi ngày lắc qua lắc lại trong phòng bếp. Em không sợ thành tích giảm sao?"
"Không sợ đâu!" Kỷ Khuynh Nhan nói với vẻ đương nhiên: "Nếu việc làm ăn không tốt, thầy Lâm cứ đưa cho em mấy hạng mục, chẳng phải thành tích sẽ đi lên sao."
"Có bên B không đáng tin cậy như em, ai dám giao việc làm ăn cho em chứ."
"Hừ! Nếu anh không cho, em sẽ cắn anh."
"Cắn cũng được, nhưng em đừng cắn hỏng."
"Hả? Đừng cắn hỏng cái gì?"
"Nghĩ kỹ xem!"
Kỷ Khuynh Nhan lẩm bẩm một lát, tự nhủ:
"...Lâm Dật! Anh lại đùa em... Tút tút tút..."
Không chờ Kỷ Khuynh Nhan nói xong, Lâm Dật đã tắt điện thoại.
Vừa tới bãi đỗ xe, còn chưa kịp thắt dây an toàn, Tô Cách đã điện thoại tới.
"Thức ăn ở nhà ăn hôm nay không tồi, anh muốn ăn gì? Tôi mua về cho anh."
"Giữa trưa có chút việc nên không ăn ở trường học, cô không cần mua cho tôi." Lâm Dật nói.
"Được rồi! Hôm nào tôi lại mua cho anh, nhưng anh không được tức giận, còn phải mang theo tôi chơi game nữa đó." Tô Cách nhỏ giọng nói.
"Cô nghe tôi khuyên một lời đi. Với IQ này của cô thì nên bỏ game thôi, tìm cái khác chơi đi."
"Chơi cái gì?"
"Máy bay."
...
Sau hai mươi phút, Lâm Dật lái xe đến tập đoàn Triều Dương.
Mở cửa phòng bước vào, phát hiện cô nàng đang cười tủm tỉm nhìn mình.
"Thầy Lâm quá đúng giờ, vừa đúng 12 giờ, không sai lệch một giây nào."
"Anh sợ em chết đói trong phòng làm việc, cho nên vội vàng chạy tới."
"Làm sao em lại không có tiền đồ như vậy được."
Kỷ Khuynh Nhan hào hứng đi ra khỏi bàn làm việc, "Đến đây nào, em dẫn anh đi xem thứ này."
"Thứ gì, thần bí như vậy?"
"Gói quà lớn khiến anh phải kinh ngạc vui mừng." Kỷ Khuynh Nhan đẩy Lâm Dật đi đến phòng thay đồ của mình, "Nhanh, nhắm mắt lại."
"Làm gì vậy, còn phải nhắm mắt lại sao."
"Nghe lời, chỉ một lát thôi."
Lâm Dật sờ cằm, làm sao lời này lại có chút không đúng.
Nếu thêm hai chữ ‘Không đau', thì sẽ có mùi vị kia.
Lâm Dật thuận theo nhắm mắt lại. Một tiếng két vang lên, Kỷ Khuynh Nhan mở cửa phòng thay đồ ra.
"Được rồi, anh mở mắt ra đi."
Đập vào mắt là quần áo rực rỡ muôn màu, trang sức, và giày cao gót đủ mọi phong cách khác nhau.
"Lễ vật thần bí mà em nói chính là tất chân mà em vừa mới thay sao?"
"Oh... Không phải cái này! Buổi sáng em mới đổi lại, quên cất." Kỷ Khuynh Nhan hơi xấu hổ, "Anh đừng chú ý đến mấy thứ đó, chẳng lẽ không hề phát hiện ra những thứ khác?"
"Lễ vật thần bí mà em nói, là giày chơi bóng kia sao."
"Ừm!" Kỷ Khuynh Nhan nở nụ cười, "Từ AJ1 đến AJ14, em đều mua một đôi,... Chờ khi anh dạy tiết bóng rổ có thể đi."
Kỷ Khuynh Nhan đi đến một bên của phòng thay đồ, lại lấy ra hai bộ quần áo bóng rổ James.
"Còn có thứ này nữa, em nghĩ anh mặc vào chắc sẽ rất đẹp."
Lâm Dật không nghĩ tới Kỷ Khuynh Nhan lại tỉ mỉ như thế, biết mình làm thầy giáo dạy bóng rổ liền đi mua những thứ này.
"Sao lại mua nhiều như vậy, quá lãng phí."
"Có gì mà lãng phí, dù sao cũng không phải tiền của em." Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Dùng tiền của những người theo đuổi khác để mua quần áo cho anh? Rất tốt đó, đúng là rất biết cách sống."
"Thôi đi, da mặt em không dày như vậy đâu." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Em lấy tiền công trình bến tàu để mua, cho nên có thể tính là anh tự trả tiền."
Lâm Dật bật cười, "Thao tác này của em, đúng là đã để cho anh phải lau mắt nhìn."
"Hì hì..."
Kỷ Khuynh Nhan cười đắc ý, giống như một bông hồng kiều diễm, đẹp không sao tả xiết.
"Thầy Lâm, giày chơi bóng và quần áo đều đã mua cho anh rồi, có phải nên làm cơm rồi không? Em chạy cả buổi sáng, đã sắp chết đói rồi."
"Được, chờ ở đây đi."
"Ừm ân."
Lâm Dật đi đến nhà bếp, công tác chuẩn bị ban đầu đều đã làm xong, chỉ cần cho vào nồi xào nấu là được.
Từ hình dáng của nguyên liệu có thể nhìn ra, đao công của Kỷ Khuynh Nhan đã có tiến bộ rất lớn, ít nhất thì lớn nhỏ đều nhau.
Ngay khi Lâm Dật đưa nguyên liệu thứ nhất vào nồi, Kỷ Khuynh Nhan đã đi vào.
"Tèn tén ten, nhìn em mặc bộ này được không?"
Lâm Dật quay đầu sang thì thấy Kỷ Khuynh Nhan đã đổi một bộ quần áo khác, bỏ đi bộ quần áo công sở ban đầu, đổi thành quần bò ngắn, nhưng nửa người trên lại là một chiếc áo bóng rổ Kobe.
Nhưng bởi vì chiếc áo bóng rổ hơi lớn, cho nên đã che khuất luôn quần bò, tạo cho người ta cảm giác bên dưới không hề mặc gì.
Trừ cái đó ra, đôi giày đỏ thẫm Joe 14 dưới chân kết hợp với bộ trang phục, giống như vẽ rồng điểm mắt.
"Không tồi!" Lâm Dật nói.
"Chỗ nào không tồi, chọn điểm quan trọng mà khen nhé."
"Chân không tồi, vừa dài vừa trắng lại thẳng."
Nhìn Lâm Dật đầy khinh bỉ, "Vậy nếu em đi tất đen, có phải anh sẽ càng thích hay không?"
"Vẫn là Kỷ tổng hiểu anh."
"Hiểu rõ anh cái quỷ ý, nhanh nấu cơm đi, em sắp chết đói rồi."
Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan vẫn không quên đi đến tủ lạnh, lấy nước ép xoài ra.
Sau hai mươi phút, Lâm Dật bê bốn món ăn và một bát canh đi ra, để lên bàn trà.
Kỷ Khuynh Nhan đã rất muốn ăn, nhưng lại ngậm đũa suy tư, không biết nên ăn món nào.
"Nhanh ăn đi, không phải em sắp chết đói sao."
"Đúng là rất đói bụng, nhưng nhìn qua mỗi một món đều rất ngon, không biết nên ăn món nào đây." Kỷ Khuynh Nhan nhẹ nhàng nói: "Em nói cho anh một bí mật."
"Bí mật gì?"
"Hôm nay em lén đo cân nặng, đã tăng lên 5 cân." Kỷ Khuynh Nhan ngậm đũa, giống như một quả bóng da xì hơi, "Vốn định giảm béo, nhưng vừa thấy đồ ăn anh làm em lại mất động lực."
"Anh có một cách có thể giúp em quản tốt miệng, như vậy sẽ có thể gầy."
-----
Dịch: MBMH Translate