Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 250 - Chương 248. Câu Chuyện Nhỏ Ăn Với Cơm!

Chương 248. Câu Chuyện Nhỏ Ăn Với Cơm!
Chương 248. Câu Chuyện Nhỏ Ăn Với Cơm!

"Cách gì vậy?"

"Anh kể cho em một chuyện xưa, em nghe kỹ nhé."

Kỷ Khuynh Nhan gật gật đầu, vẻ mặt chăm chú.

"Có một ngày, một con voi ỉa trên đồng cỏ, sau khi ỉa xong thì mới phát hiện không có giấy. Đúng lúc này lại có một con thỏ trắng nhỏ đi tới, con voi nói: Thỏ trắng nhỏ, ngươi rụng lông rồi? Thỏ trắng nhỏ trả lời lại là không rụng mà, sau đó con voi liền dùng thỏ trắng nhỏ chùi đít."

"Buồn nôn chết mất, anh không thể kể cái khác à."

"Đừng vội thế, anh còn chưa kể xong mà." Lâm Dật nói tiếp:

"Ngày thứ hai, con voi đang ăn cơm, sau khi cơm nước xong thì phát hiện không có giấy lau miệng, đúng lúc có một con thỏ đen nhỏ đi ngang qua, con voi hỏi: Thỏ đen nhỏ, ngươi rụng lông kìa? Thỏ đen nhỏ nói không có, sau đó con voi liền dùng thỏ đen nhỏ lau miệng."

"Sau đó thỏ đen nhỏ nói, ta chính là con thỏ trắng nhỏ ngày hôm qua."

"Ahhh~~!"

"Lâm Dật, sao anh buồn nôn vậy, còn muốn để cho em ăn cơm hay không thế!"

Kỷ Khuynh Nhan có loại xúc động như sắp phát điên, chỉ hận chân của bản thân không đủ lớn, bằng không thì có thể đá bay tên này rồi.

"Không phải anh đang muốn trợ giúp em giảm béo sao." Lâm Dật cười ha hả, nói: "Có phải bây giờ đã không muốn ăn rồi chứ?"

"Đã sắp buồn nôn chết rồi." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Không ăn, không ăn nữa!"

"Em thấy chưa, đã có hiệu quả rồi."

"Em không ăn được thì anh cũng không thể ăn, em nghỉ một chút là có thể ăn hết."

"Ngay cả con bài sát thủ anh cũng đã lấy ra rồi, vậy mà em vẫn còn có thể ăn được? Em thuộc họ voi sao?"

"Lâm Dật, em giết anh!"

Kỷ Khuynh Nhan tức hổn hển nhào tới, ấn Lâm Dật lên trên ghế salon.

"Lại dám làm như thế? Có tin em gãi chân anh hay không."

"Hôm nay anh đi giày, em không cởi ra được đâu."

"Vậy thì em chuyển sang chỗ khác."

"Chỗ khác anh không sợ ngứa, chiêu này của em không có tác dụng rồi."

Két két ~~

"Học tỷ. . ."

Cửa văn phòng bị đẩy ra, thời gian dường như đã dừng lại.

"Em, em đến không phải lúc rồi sao?" Hà Viện Viện thử thăm dò.

"Em đừng hiểu lầm, không phải như em nghĩ đâu." Kỷ Khuynh Nhan hốt hoảng giải thích, gương mặt tựa như đào mật chín muồi.

Lúc này còn chưa tới một giờ, làm sao đối phương đã tới rồi.

Quá mất mặt.

"Học tỷ đừng vội, chị cứ chậm rãi giải thích, em nghe đây." Hà Viện Viện nói: "Thật sự em rất muốn biết, ngoại trừ vì thích vỗ tay, còn có chuyện gì dùng đến tư thế này."

"Chuyện gì đấy!"

Lâm Dật quát lên một tiếng, "Đều là người lớn rồi, làm sao lại không có ánh mắt như thế. Đi ra ngoài nhanh lên, sau hai giờ lại tới!"

"Hai giờ?"

Hà Viện Viện trợn mắt, "Ông chủ quá trâu, bây giờ em đi ngay."

"Đi cái gì mà đi! Cứ ở lại đây!" Kỷ Khuynh Nhan nói.

"Như vậy không tốt đâu." Lâm Dật làm ra vẻ khó khăn.

"Có gì mà không tốt!"

"Chủ yếu là một lần hai người, anh sợ thân thể không chịu đựng nổi mất."

"Ừm, hả?"

Lúc đầu Kỷ Khuynh Nhan hơi sửng sốt, sau đó mới hiểu được ý của Lâm Dật.

"Lâm Dật, nếu anh lại nói linh tinh, em sẽ bóp chết anh đó." Kỷ Khuynh Nhan thở phì phò nói: "Nhanh lên, còn nằm đó làm gì."

"Ah, được rồi."

"Aizz, quá chua! Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy học tỷ mặc quần áo bóng rổ đó, ông chủ anh đúng là có diễm phúc."

"Chỉ để lộ đôi chân, vậy mà cũng là có diễm phúc? Mưa bụi mà thôi!"

"Như vậy mà còn là mưa bụi sao?"

Hà Viện Viện để lộ vẻ mặt của người từng trải, dường như đang nói, em hiểu hết.

"Không tính là gì cả!"

Hà Viện Viện cười mập mờ, "Nếu học tỷ đã không cho em đi thì em không đi nữa, đúng lúc còn chưa ăn cơm trưa đây."

Trước lạ sau quen, lần này Hà Viện Viện không hề khách khí.

Cầm lấy đũa, ngay lập tức bắt đầu ăn.

Trong lòng Kỷ Khuynh Nhan không vui. Đây là do tôi cầu hơn nửa ngày mới được làm cho, làm sao cô lại ăn rồi!

Nghĩ đến đây, Kỷ Khuynh Nhan cầm điện thoại lên, nhắn tin qua Wechat cho Lâm Dật.

Kỷ Khuynh Nhan: "Anh đến kể chuyện cho Viện Viện đi."

Lâm Dật: "Ừm, hả? Kể chuyện gì?"

Kỷ Khuynh Nhan: "Câu chuyện thỏ trắng nhỏ và con voi."

Lâm Dật: "Kể chuyện này cho em ấy làm gì?"

Kỷ Khuynh Nhan: "Cơm là anh làm cho em, nếu như bị em ấy ăn hết thì em ăn gì đây, không thể để cho em ấy chiếm tiện nghi như thế được."

Lâm Dật: "Thế có là gì, trước đó cô ấy cũng ăn một lần rồi như, cũng không thấy em nói gì."

Kỷ Khuynh Nhan: "Thế thì không phải lần đầu tiên, ăn một lần là được rồi, em còn chưa ăn được mấy lần đây."

Lâm Dật: ???

Tâm lý gì đây!

Kỷ Khuynh Nhan: "Nhanh đi, nhanh đi."

Dưới sự uy bức lợi dụ của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật ho nhẹ vài tiếng, nói:

"Viện Viện, anh kể cho em một câu chuyện ăn với cơm nhé."

"Được, đúng lúc em có thể ăn nhiều một chút." Hà Viện Viện nói.

"Câu chuyện như thế này. Lúc trước có một con voi, ở trên thảo nguyên. . ."

"Ha ha. . ."

Vừa mới kể được một chút thì Hà Viện Viện đã bật cười ha hả, làm cho Lâm Dật sững sờ.

Tôi còn chưa bắt đầu kể, cô cười cái cọng lông ý?

"Ông chủ, có phải anh muốn kể chuyện con voi cầm con thỏ trắng nhỏ lau mông không?"

"Làm sao em biết?"

"Lúc trước em có nghe qua." Hà Viện Viện vừa ăn vừa nói, không hề bị ảnh hưởng chút nào.

"Còn có phần sau nữa." Lâm Dật nói: "Để anh kể tiếp cho em."

"Phần sau em cũng biết, ngày thứ hai liền cầm con thỏ đen nhỏ lau miệng, có phải như vậy hay không?"

"Ngay cả cái này em cũng biết?"

"Đúng vậy!" Hà Viện Viện gắp một miếng xương sườn rồi nói:

"Câu chuyện này còn có đoạn thứ ba. Ngày thứ ba có một bé nhím đến, con voi dùng nó xỉa răng, nhím con nói, ta chính là con thỏ trắng nhỏ hôm trước."

"Oẹ~~"

Còn không đợi Hà Viện Viện giải thích vì sao thỏ trắng nhỏ lại biến thành con nhím, Kỷ Khuynh Nhan đã không chịu được.

Chạy tới phòng vệ sinh nôn một trận.

Khi nàng đi ra, cả gương mặt trắng bệch, nhìn bốn món ăn một món canh trên bàn, trong nháy mắt không còn hứng thú ăn nữa.

"Học tỷ, làm sao chị lại nôn vậy?!" Hà Viện Viện ngây người, "Không phải có tin vui chứ? Không phải hai người nói là mình trong sạch sao? Chỉ cọ cọ cũng có thể xảy ra chuyện?"

"Vui gì mà vui?! Em biết câu chuyện mình kể buồn nôn đến mức nào không?"

"Buồn nôn à? Đây không phải là câu chuyện nhỏ ăn với cơm sao, làm sao chị lại tưởng thật."

Nói xong, Hà Viện Viện lại say sưa ngon lành ăn miếng xương sườn, nhìn qua rất thơm ngon.

Kỷ Khuynh Nhan: . . .

Ý nghĩ muốn tự tử đều có.

Lâm Dật giống như Hà Viện Viện, không hề bị ảnh hưởng chút nào, rất lưu loát ăn xong bữa cơm trưa.

Còn kẻ đầu têu là Kỷ Khuynh Nhan thì lại chưa ăn được miếng nào.

Sau khi ăn xong, Hà Viện Viện rất chủ động dọn dẹp thức ăn thừa và bát đũa đến nhà bếp, sau đó trở lại văn phòng.

"Không phải em muốn nói chuyện đầu tư à, bây giờ bắt đầu đi." Lâm Dật nói.

Bởi vì có chuyện chính sự muốn nói, cả người đều ngồi ngay ngắn lại.

"Thủ tục vốn của Lăng Vân đã hoàn thành, sắp tới có thể chính thức vận hành rồi." Hà Viện Viện lật tài liệu trong tay, nói:

"Trừ chuyện này ra, quỹ ngân sách bên này, ngày mai bắt đầu phỏng vấn. Đại Boss sau màn như anh, có muốn đi qua xem thử không?"

"Anh không nhìn quá trình, chỉ nhìn kết quả. Việc này em và lão Kỳ trấn giữ là được rồi." Lâm Dật nói tiếp:

"Sau đó anh chuyển qua cho em 1 tỷ, dùng làm vốn vận hành của quỹ ngân sách. Kế hoạch giúp đỡ trước tiên sẽ lấy cô nhi viện làm chủ, tiếp đó lại mở rộng ra vùng núi nghèo khó trên cả nước."

"Em có lời muốn nói." Kỷ Khuynh Nhan xen vào:

"Em cảm thấy bây giờ phải lấy nghiệp vụ của tập đoàn Lăng Vân làm chủ, quỹ ngân sách làm phụ. Ném nhiều tiền vào quỹ ngân sách, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển nghiệp vụ khác của công ty. Chúng ta làm từ thiện, chỉ có thể nỗ lực hết sức, lượng sức mà làm."

-----

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 248.
Bình Luận (0)
Comment