Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 257 - Chương 255. Thiếu Phụ Và Thiếu Nữ Khác Nhau

Chương 255. Thiếu Phụ Và Thiếu Nữ Khác Nhau
Chương 255. Thiếu Phụ Và Thiếu Nữ Khác Nhau

"Anh, anh nói cái gì? Cô ta là chủ tịch của Tập đoàn Triều Dương?!”

Liễu Phương Phỉ và trợ lý của cô ta đều ngây ngẩn cả người, không ngờ đến Kỷ Khuynh Nhan còn có một tầng thân phận như vậy.

“Không sai, giá trị thị trường của tập đoàn Triều Dương đã lên tới 6 tỷ, cô chưa từng nghe qua sao?”

Tên tập đoàn Triều Dương, Liễu Phương Phỉ thật sự chưa từng nghe qua, con số 3 tỷ này lại làm cho đầu óc Liễu Phương Phỉ ù ù!

Người như vậy, mình căn bản không thể so sánh được!

“Haha…”

Tiếng cười nhạo lại truyền đến, phóng viên chung quanh và quần chúng vây xem cuời chảy cả nước mắt.

“Liễu Phương Phỉ này, có phải quá đề cao bản thân mình rồi hay không.”

“Người ta là nữ chủ tịch trị giá 3 tỷ, vậy mà phỉ báng người ta là võng hồng? Võng hồng nào mà có khí chất tốt như vậy! Ngược lại, cô ta, dựa vào mình có chút danh tiếng, ở đây kiêu căng, giống như một người quê mùa!”

“Mau đi đi, đường đã chỉ cho cô rồi, đừng đứng ở đây nữa.”

Liễu Phương Phỉ xấu hổ không thôi, hận không thể tìm một khe hở chui vào.

Mặt này bị vả, chát chát

“Chị, chị Phỉ, phải làm sao bây giờ, chúng ta đi hay không đi.” Nữ trợ lý xấu hổ dò hỏi.

“Đi cái gì, tôi còn chờ gặp Tần thiếu đây.” Liễu Phương Phỉ nói: “Dương tổng thật vất vả mới tranh thủ cơ hộ này cho tôi, tôi không thể dễ dàng bỏ cuộc.”

Dưới sự chú ý của mọi người, hai người cúi đầu, mặt mũi xám xịt đi vào.

Đối mặt trước quyền lợi, mặt mũi không quan trọng.

Cùng lúc đó, Lâm Dật lái xe đến bãi đậu xe ở một bên.

Vừa dừng xe lại, thì nhận được điện thoại cua Tần Hán gọi tới.

“Cậu đến khách sạn Vân Lan rồi sao?”

“Làm thế nào mà anh biết?”

“Tôi đã thấy xe FAW của cậu.” Tần Hán nói: “Tôi đang ở cửa C, cậu đi vào liền có thể nhìn thấy tôi.”

“Được, đợi anh ở đó đi.”

Tần Hán có thể xuất hiện ở chỗ này, Lâm Dật cũng không ngạc nhiên, lấy giá trị của Kỷ Khuynh Nhan còn tiếp nhận lời mời, huống chi là gia tộc như Tần gia.

Dừng xe lại, Lâm Dật đi tới cửa C, ở cửa nhìn thấy Tần Hán mặc âu phục màu đen.

“Lão Lâm, thật đúng là đừng nói, sau khi anh cậu âu phục, càng thêm hương vị của tra nam hơn.” Tần Hán cười ha ha nói.

“Cút cút cút, ông đây là người ngay thẳng.”

“Mẹ nó người đứng đắn nào mà mỗi ngày đều đi đại bảo kiếm.”

“Không phải anh cũng vậy sao, mấy ngày trước không phải giới thiệu cho tôi một Hoa Thanh Trì sao, còn kêu tôi mặc đồ của Đế vương, đây là anh nói.”

“Đúng vậy, tôi chính là không ngay thẳng, tôi thừa nhận.”

“Quả nhiên là người làm ăn.”

“Được rồi, hai chúng ta đừng tranh luận nữa.” Tần Hán nói:

“Cậu có nhiều xe tốt như vậy sao không lái, lại đi lái FAW ra ngoài, hôm nay không ít mỹ nữ đến, lái FAW không có biện pháp nào để trang bức(*) rồi.”

(*) là một thuật ngữ hán việt chỉ một hành động, một loại phong cách giả dạng nghèo khó, giả dạng không có gì để phơi bày ra nhưng thực sự thì lại rất có khả năng, rất khủng bố..là kiểu trang bức có thực lực.

“Với đẳng cấp bây giờ của tôi, đã sớm vượt qua cấp bậc dựa vào xe rồi.”

“Vâng vâng vâng, cậu trong lúc anh đây không để ý, lại giả vờ trang bức trước mặt anh.” Tần Hán ôm bả vai Lâm Dật, nhíu mày nói:

“Anh phát hiện, vẫn là đạo hạnh của cậu cao, quá biết chơi.”

“Tôi thế nào? Anh nói mớ à?”

“Thôi đi, ở đây chũng chỉ có hai chúng ta, còn giả vờ là chính nhân quân tử làm gì.” Tần Hán nói:

“Cậu vẫn còn nhớ không, mấy ngày trước, một thiếu phụ bạn của câu, bị một tên lưu manh già lái BMW chạm vào.”

“Còn nhớ, làm sao vậy.”

“Từ đó về sau, tôi cũng đổi khẩu vị, quen biết mấy thiếu phụ, thật sự là mẹ nó như được mở ra một thế giới mới.” Tần Hán cảm thán nói:

“Mẹ nó tôi chỉ cần vỗ mông, cô ấy sẽ biết cái tiếp theo muốn tư thế gì, nếu đổi lại là những cô gái nhỏ kia, phải quay đầu lại hỏi tôi, vỗ mông em làm gì, vẫn là cậu biết chơi.”

“Thân là phú nhị đại đẳng cấp nhất Hoa Hạ, bây giờ mới biết được đạo lý này, mấy năm nay anh lăn lộn vô ích rồi.”

“Cho nên, trước mặt cậu anh cũng chỉ là một học sinh tiểu học.” Tần Hán nói: “Anh vừa biết một thiếu phụ, ngay trong phòng anh, dáng người và dung mạo đều không phải nói, cậu có muốn không? Anh tặng cho cậu.”

“Tôi cũng không có hứng thú, vẫn là anh tới thôi.”

“Đừng giả vờ, mặc âu phục vào, cậu vẫn là tra nam.”

“Cút đi.” Lâm Dật sửa sang lại âu phục: “Tôi đi trước, anh chơi phần của anh đi.”

“Được, buổi tối đừng đi, tôi tìm một nơi, chúng ta uống một ly.”

“Không có hứng thú.”

“Đi Đại Bảo Kiếm thì sao?”

“Cái này ngược lại có thể suy xét.” Lâm Dật nói: “Cái bộ Đế vương kia, rảnh rỗi tôi cho anh một cái.”

“Đúng là bạn chí cốt.”

Lúc trước Tần Hán giúp mình vài lần, một thẻ hội viên mà thôi, coi như trả lại ân tình cho anh ta.

“Lâm tiên sinh.”

Vừa tiễn Tần Hán đi, bất ngờ nghe được có người chào hỏi mình.

Quay đầu lại nhìn, phát hiện người đang nói là Quách Nhị.

Quách Nhị xuất hiện, làm cho Lâm Dật có chút bất ngờ.

Cô là một giảng viên đàn piano của Học viện hý kịch Trung Hải, không có khả năng xuất hiện ở đây.

Quách Nhị ăn mặc dịu dàng khí chất, giày cao gót màu đen phối hợp với váy dài màu sáng, tông màu hài hòa, về phương diện ăn mặc, Quách Nhị cũng có cái nhìn độc đáo.

“Thật trùng hợp, lại có thể gặp chị ở đây.” Lâm Dật cười nói.

“Có phải rất bất ngờ không?”

“Quả thật có chút.” Lâm Dật cười ha ha nói.

“Ngoại trừ tôi là giảng viên đàn piano của Học viện hý kịch Trung Hải, còn là phó chủ tịch Hiệp hội Văn hóa Thể chất Trung Hải, nên hôm nay được mời tới đây.”

Nói xong, Quách Nhị nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Lâm Dật, nụ cười tràn ngập nói: “Ngược lại Lâm tiên sinh, ăn mặc như vậy là tới chạy việc sao?”

“A…”

Lâm Dật cười ha hả nói: “Có theo một người bạn vào.”

“Nếu Lâm tiên sinh không muốn nói nhiều, tôi sẽ không hỏi nhiều.” Quách Nhị chỉ chỉ tầng hai, nói:

“Hôm nay chồng tôi cũng tới, sẽ không nói chuyện với cậu nhiều, có việc liên lạc qua điện thoại, tôi đi trước.”

“Ừm, được.”

Mắt thấy Quách Nhị đi về phía lầu hai, Lâm Dật đi đến hội trường lầu một, chuẩn bị tìm Kỷ Khuynh Nhan hội tụ.

Nhưng Lâm Dật cùng Quách Nhị nói chuyện, trùng hợp bị Tần Hán vừa mới đi tới lầu hai nghe được.

Cũng đúng lúc này, Tần Hán nhìn thấy Quách Nhị đi ngang qua bên cạnh mình.

Lớn tuổi rồi còn đa tình, bộ dạng thuỳ mị vẫn còn.

Mặc dù đã lớn tuổi, dáng người vẫn giữ được rất tốt, chỗ nên ưỡn thì ưỡn, chỗ cần vểnh thì vểnh.

Mẹ nó tuyệt thật!

“Mẹ nó, thế mà có thể câu được Phó chủ tịch Hiệp hội Văn hóa Thể chất, sau khi xong việc còn có thể thuận tiện nghe tiểu khúc, thật sự là lợi hại.”

Hội trường bữa tiệc từ thiện tối này, so với tưởng tượng của Lâm Dật còn lớn hơn, hơn nữa còn có không ít người tới, nhưng tìm nửa ngày, cũng không thấy Kỷ Khuynh Nhan ở đâu.

Ù ù ù--

Điện thoại di động của Lâm Dật vang lên, là tin nhắn Wechat của Kỷ Khuynh Nhan.

Kỷ Khuynh Nhan: “Trong hội trường gặp mấy người bạn, chúng em ở tầng hai nói chuyện, một lúc nữa em sẽ đi tìm anh sau, trong hội trường có rất nhiều tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, cho anh nghỉ phép, đi nhìn thêm vài lần đi.”

Lâm Dật cười, bỏ điện thoại vào túi.

Kỷ Khuynh Nhan này, thật sự càng ngày càng nghịch ngợm.

Kỷ Khuynh Nhan không có ở đây, Lâm Dật cũng không định đi dạo, chỉ đơn giản tìm một góc ngồi xuống, lấp đầy bụng trước rồi nói sau.

Trong đám người, mấy tên phú nhị đại, bao vây Liễu Phương Phỉ ở giữa, đặc biệt ân cần,

“Liễu tiểu thư, mấy bộ phim cổ trang trước của cô tôi đều xem, diễn thật sự quá tốt, trong vòng vài năm tới, trong giới điện ảnh trong nước, chính là thế giới của cô.”

“Chu thiếu khách sáo rồi, tôi chỉ là một người mới vào nghề, sao có thể so sánh cùng với những tiền bối kia được.” Liễu Phương Phỉ thuận miệng ứng phó.

Người được cô ta gọi là Chu thiếu, tên là Chu Tử Hào, là tổng giám đốc của Công ty thương nghiệp Gia Đức, Trung Hải, chủ tịch là bố của anh ta.

Tình hình của Chu Tử Hào, Liễu Phương Phỉ vẫn có chút hiểu biết, giá trị bản thân hơn 10 tỷ, nhưng ở thành thị như Trung Hải, hơn 10 tỷ thật sự không nhiều.

Có thể điều khiển tài chính còn hạn chế hơn, muốn để anh ta nâng bản thân mình lên, căn bản là không thể

Bữa tiệc tối hôm nay, ngoại trừ Tần Hán, không ai có tư cách trở thành mục tiêu của mình!

“Tại sao người lái xe đó lại vào?” Trợ lý của Liễu Phương Phỉ nói.

“Ai?”

Trợ lý chỉ vào Lâm Dật trong góc: “Anh ta hôm qua là người mắng tôi ở cửa hàng quần áo!”

“Hóa ra đó là tài xế của cô ta!”

Nhìn thấy Lâm Dật, Liễu Phương Phỉ nhớ tới Kỷ Khuynh Nhan!

Nếu như không phải nữ nhân kia, mình cũng sẽ không mất mặt như vậy!

“Tôi đi qua xem một chút.”

Nói xong, Liễu Phương Phỉ bưng rượu vang đỏ, đi về phía Lâm Dật.

Tôi không có cách đối phó cô ta, bắt nạt anh hả giận, vẫn không thành vấn đề!

P/S: Đề cử truyện dịch full hay: Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 255.
Bình Luận (0)
Comment