Liễu Phương Phỉ bưng ly rượu, từ từ đi về phía Lâm Dật.
Trợ lý của cô ta và đám người Chu Tử Hào, thì đi theo phía sau xem náo nhiệt.
Nhìn thấy có người đi tới, Lâm Dật ngẩng đầu, phát hiện một trong số đó có một người khá quen mắt, hình như là cái người thiểu năng trí tuệ ngày hôm qua muốn mua váy dạ hội của Kỷ Khuynh Nhan.
Đoán là người đứng bên cạnh, chính là chủ của cô ta.
Khi đi tới trước Lâm Dật một mét, Liễu Phương Phỉ cố ý nghiêng người về phía trước một chút.
Thuận thế đem rượu vang đỏ trong tay, hất tất cả qua!
“Con mẹ nó muốn hãm hại ông đây!”
Cơ thể Lâm Dật tránh một bên, hoàn toàn tránh được rượu vang đỏ.
Vẻ mặt Liễu Phương Phỉ hoảng hốt, cô ta vốn tưởng rằng, lần này có thể đổ xuống trên người Lâm Dật, như vậy mình không đến mức ngã nhào xuống, còn có thể buộc tội anh ta có hành vi khiếm nhã.
Không nghĩ tới tên này, thân thủ lại tốt như vậy!
A ——
Liễu Phương Phỉ thét chói tai một tiếng, cả người nhào xuống đất, chật vật vô cùng!
Một tiếng thét chói tai này, thu hút sự chú ý của mọi người ở đây, nhao nhao nhìn về phía Lâm Dật.
Nhưng sau khi phát hiện ra là một minh tinh nhỏ, cũng không chú ý nhiều như vậy.
Các minh tinh của Trung Hải, nhiều như cá diếc sang sông vậy, không đáng để bọn họ lãng phí thời gian.
Mà những người có mặt ở đây, mỗi người đều là ông chủ tài chính, nữ minh tinh ở trong mắt họ, chỉ là đồ chơi mà thôi.
Không ra gì.
“Liễu tiểu thư, cô không sao chứ!”
Thấy Liễu Phương Phỉ ngã xuống đất, Chu Tử Hào vội vàng đi lên đỡ, chỉ vào Lâm Dật kêu ầm lên:
“Anh làm sao vậy, biết rõ Liễu tiểu thư muốn ngã xuống, anh cũng không đỡ một chút?”
“Đỡ cái lông ấy, cô ta ngã xuống có quan hệ rắm gì đến tôi.”
“Anh nói bậy bạ gì đó, rõ ràng là anh đẩy tôi một chút. Còn nói không liên quan gì đến anh!” Liễu Phương Phỉ ra vẻ ủy khuất nói.
“Ăn nói xằng bậy, cũng phải tìm lý do tốt một chút đi.” Lâm Dật nói: “Chân không có sức thì cũng phải đi tìm người ngày hôm qua cùng cô ngủ chịu trách nhiệm chứ, tại sao lại dựa vào trên người tôi.”
“Anh!”
Liễu Phương Phỉ tức giận nói không nên lời, không ngờ tới tên này, lại là kiểu nói chuyện không giữ mồm giữ miệng như thế.
“Tiểu tử, anh nói chuyện tốt nhất chú ý một chút!”
Chu Tử Hào nói: “Người đứng trước mặt anh, là Liễu Phương Phỉ Liễu tiểu thư, cái miệng anh nói chuyện cho sạch một chút!”
“Tiểu thư? Phòng nào? Để tôi tranh thủ thời gian đi cổ vũ nâng đỡ một chút.”
“Ha ha…”
Những người xung quanh bị Lâm Dật trêu chọc cười ha ha, người này thật đúng là thú vị.
Trong những tình huống như vậy, còn dám nói như vậy, cũng coi như là không có kiêng kỵ gì.
Ánh mắt Chu Tử Hào híp lại, trầm giọng nói:
“Tôi ra lệnh cho anh xin lỗi Liễu tiểu thư, nếu không tôi sẽ để cho anh chịu không nổi!”
“Sao vậy, anh là quản lý đại sảnh à, ăn xong còn muốn tôi mang đi?”
“Anh!”
Chu Tử Hào nghẹn họng nghiến lợi: “Tôi nói cho anh biết, tôi là tổng giám đốc của công ty thương nghiệp Gia Đức, chủ tịch Chu Nguyên Khang là ba tôi, lấy mối quan hệ ba tôi ở Trung Hải, muốn giết chết anh, dư sức!”
“Vậy mau đi tìm ba của anh đi, tôi xem ông ấy giết chết tôi như thế nào.”
Những người xung quanh đều có hứng thú nhìn chuyện cười ngay trước mắt này.
Công ty thương nghiệp Gia Đức của nhà họ Chu, ở Trung Hải còn có một danh tiếng nhất định, giá trị thị trường đã vượt quá 10 tỷ.
Mà người đàn ông trước mắt này, có vẻ cũng không phải công tử nhà giàu, anh ấy xoa dịu cơn giận của Chu Tử Hào như thế nào, cũng rất đáng mong đợi.
Chu Tử Hào lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện thoại.
Nhưng gọi nhiều lần, đều không có ai nhận.
Chu Tử Hào cũng có chút sốt ruột, thời điểm quan trọng như vậy, điện thoại của ba, sao còn không kết nối được.
“Chu thiếu, nếu điện thoại không gọi được thì thôi, cũng không phải chuyện gì lớn.” Liễu Phương Phỉ nói.
Liễu Phương Phỉ chính là dạng trà xanh chuyên nghiệp này, đem trò lạt mềm buộc chặt chơi rất thuần thục.
Mà ý nghĩ của Liễu Phương Phỉ cũng rất đơn giản.
Hiện tại còn chưa liên lạc được với Tần thiếu, để cho tên công tử này giúp mình trút giận cũng tốt.
“Sao có thể dễ dàng bỏ đi, cục tức này ngày hôm nay, tôi nhất định phải giúp cô!”
Liễu Phương Phỉ kích thích có tác dụng, Chu Tử Hào không những không bỏ cuộc, ngược lại càng thêm trầm trọng!
“Ba tôi có thể đang bận, tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi, bảo bà ấy gọi người tới đây.”
Đang nói, Chu Tử Hào vừa gọi điện thoại cho mẹ anh ta, nhưng vẫn không có ai trả lời.
“Nhường đường một chút!”
Ngay khi đang rơi vào cảnh tượng lúng túng, một tiếng quát ra lệnh truyền đến.
Mọi người quay đầu lại nhìn lại, đột nhiên phát hiện, người đi tới, chính là Tần thiếu tiếng tăm lừng lẫy!
Mọi người đều có chút bất ngờ, lúc này nhìn thấy Tần Hán, rất bất thường. Bởi vì bữa tối từ thiện còn chưa chính thức bắt đầu, những nhân vật chân chính có mặt, đều đang nói chuyện trên lầu hai.
Mà Tần thiếu lại xuống lúc này, chẳng lẽ là có chuyện trọng đại?
Hướng Lâm Dật đi tới, Tần Hán lạnh lùng, sắc mặt không tốt.
Vừa mới làm xong công tác chuẩn bị, đang định trực đảo hoàng long(*), liền nghe thủ hạ báo cáo, có người trêu chọc Lâm Dật.
(*) thẳng tiến phủ Hoàng Long. Ý là “tiến thẳng vào sào huyệt địch“
Tần Hán tức giận kéo quần đi ra.
Nhìn thấy Tần Hán tới đây, sắc mặt Liễu Phương Phỉ vui mừng.
Hôm nay mình tới đây, chính là vì quen biết Tần Hán, đang lo lắng không tìm được anh ta, không nghĩ tới lúc này xuất hiện!
Chẳng lẽ là biết mình bị coi thường, cho nên mới vội vàng chạy tới?
“Chào Tần thiếu.”
Nhìn thấy Tần Hán, Liễu Phương Phỉ hơi rướn người, thể hiện khí chất tiểu thư khuê các.
Liếc mắt nhìn Liễu Phương Phỉ, ánh mắt Tần Hán xoay chuyển, nhìn có chút quen mắt.
“Cô chính là Liễu Phương Phỉ phải không.”
“Không nghĩ tới Tần thiếu còn nhớ rõ tôi, thật sự là vinh hạnh.”
Biểu cảm trên mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng Liễu Phương Phỉ lại mừng rỡ.
Nghe những người trong giới nói rằng, Tần Hán có sở thích độc đáo đối với các ngôi sao nữ trong giới giải trí.
Mà mình, vẫn là Tiểu Hoa Đán nóng bỏng nhất hiện nay, chỉ cần biểu hiện tốt hơn một chút, hẳn là có thể để lại ấn tượng cho anh ta.
Và mối quan hệ với Tần gia cũng được đi lên.
Nhan sắc Liễu Phương Phỉ cũng không tệ lắm, nếu không cũng không có khả năng nổi tiếng trong giới giải trí.
Nếu như là Tần Hán trước đây, nói không chừng còn có chút hứng thú với cô ta.
Chẳng qua bây giờ, dưới sự “soi sáng” của Lâm Dật, khẩu vị của Tần Hán đã thay đổi.
Ngày trước còn có thể nhìn cô ta một cái, hiện tại đã không còn hứng thú nữa.
“Tần thiếu, anh tới rồi.”
Chu Tử Hào chào hỏi Tần Hán, cùng là Phú nhị đại của Trung Hải, giữa hai người nhất định có tiếp xúc qua với nhau.
Bởi vì với Tần Hán không cùng một đẳng cấp, tuy rằng cùng nhau uống rượu, nhưng ngày hôm sau liền quên mất, không có ấn tượng gì.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!” Tần Hán lạnh lùng hỏi.
“Tần thiếu, chuyện là như vầy.” Chu Tử Hào nói:
“Tên này cố ý tranh cãi với Liễu tiểu thư một chút, hơn nữa còn nói ra lời cuồng ngôn, quyết không xin lỗi, tôi đang gọi điện thoại cho mẹ tôi, muốn gọi bà ấy đến chỉnh đốn anh ta!”
“Gọi điện thoại cho mẹ cậu?” Vẻ mặt Tần Hán hơi thay đổi: “Điện thoại hẳn là không gọi được.”
“Hả? Tần thiếu làm sao biết được?” Chu Tử Hào tò mò hỏi.
“Khụ khụ khụ…” Tần Hán ho nhẹ vài tiếng, thản nhiên nói: “Bởi vì mẹ cậu ở trong phòng tôi, nếu cậu có việc gấp tìm bà ấy, cứ đi lên lầu trên phòng tổng thống đi.”
------
Dịch: MBMH Translate