Phụt!
Lâm Dật không nhịn được, liền bật cười.
Tần Hán anh thật trâu bò !
Người khác không to gan như Lâm Dật, cố gắn nhịn cười.
Tin tức này quá sốc!
Nếu như có người dám báo ra ngoài, thì tất nhiên có thể lên hot search Weibo.
“Mặc dù mẹ anh đang ở phòng của tôi, nhưng anh đừng hiểu lầm.” Tần Hán nói :
“Tôi và mẹ anh đang bàn về một dự án trị giá 200 triệu tệ, hơn nữa ngay lập tức phải hoàn thiện rồi, đợi dự án này thành công, cổ phiếu của Chu gia nhà anh nhất định sẽ tăng giá.”
“Hóa, hóa ra là như vậy.” Chu Tử Hào ngại ngùng nói: ”Nếu như hai người đang nói chuyện làm ăn, vậy thì tôi không làm phiền nữa.”
Chu Tử Hào xấu hổ chết đi được, cảm thấy thật mất mặt.
Đã không còn thời gian để quan tâm đến chuyện của Liễu Phương Phỉ rồi, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây thì tốt hơn.
“Đợi đã.” Tần Hán lạnh lùng nói: ”Chuyện này vẫn chưa xử lý xong, cậu muốn đi đâu?”.
“Tần thiếu, tôi đã nói rõ chuyện này với ngài rồi mà.” Chu Tử Hào khó hiểu nói.
“Chuyện này, hai người đều tham gia.”
“Tần thiếu, ngài bớt giận, tuy rằng anh ta âm thầm ngáng chân em, nhưng em cũng chẳng sao, ngài không cần vì chuyện nhỏ nhặt này mà tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe.” Liễu Phương Phỉ nhẹ nhàng nói.
Nhìn thấy Liễu Phương Phỉ liếc mắt đưa tình, ai nấy đều lo toát mồ hôi cho người đàn ông mặc vest.
Người giống như Tần Hán này, mới thực sự là không gì kiêng kị.
Nhìn bộ dạng của Liễu Phương Phỉ, hình như giữa họ nhất định cũng không rõ ràng gì.
Bây giờ, có nhiều người ở hiện trường như vậy, Tần thiếu gia vì thể diện sợ sẽ không dễ dàng tha cho anh ta.
“Mẹ nó cô có bệnh à!.
Tần Hán nhìn Liễu Phương Phỉ mà mắng: “Còn cái gì mà âm thầm ngáng chân? Cô có lộn nhào thì cũng xứng để cậu ta ngáng chân sao?”
Liễu Phương Phỉ ngẩn người ra.
Bị mắng nên đầu cứ ù ù.
Mặc dù không thân với anh ta lắm, nhưng với sự nổi tiếng và ngoại hình của bản thân, thế nào đi nữa cũng không đến mức như thế này chứ.
Ánh mắt của Tần Hán nhìn một lượt trên người Liễu Phương Phỉ và Chu Tử Hào, rồi lạnh lùng nói :
“Tôi nói cho hai người biết, Lâm Dật là anh em tốt của tôi, hai người tốt nhất là nên thành thật chút, nếu như để ông đây giận, thì con mẹ nó hai người đừng mong số yên ở Trung Hải.”
“Biết, đã biết.”
Liễu Phương Phỉ và Chu Tử Hào vừa nơm nớp lo sợ vừa nói.
“Lâm Dật, đi thôi, tôi đưa cậu lên lầu, đợi sau khi yến tiệc bắt đầu thì lại xuống.”
“Được rồi, hi vọng lên trên đó có thể yên tĩnh một chút.” Dưới sự chú ý của mọi người, Lâm Dật lên tầng hai của khách sạn. Đi đến tầng hai, Lâm Dật phát hiện ra nơi đây cảnh vật giống như chốn bồng lai tiên cảnh.
Trên tầng hai, có một khu vườn trên cao rộng lớn, Lâm Dật nhẹ nhàng liếc nhìn, có khoảng ba mươi người dang tụm năm tụm ba với nhau, Kỷ Khuynh Nhan tất nhiên cũng ở đây với hai người phụ nữ trung niên, vừa nói vừa cười với nhau.
“Được rồi, tôi cũng không có chuyện gì cả, anh lên trên tiếp tục đi.” Lâm Dật nói.
“Anh đi rồi cậu sẽ cảm thấy vô vị đấy, có cần sắp xếp cho cậu vài em gái không?”. Tần Hán đề nghị.
“Mấy em gái thì thôi đi, hay là anh đi hỏi thăm một chút mẹ của Chu Tử Hào đi.”
“Chúng ta là kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng đừng nói ai.” Tần Hán đứng dậy nói: ”Nếu như không cần anh ở cùng cậu, vậy thì anh lên tầng vui vẻ tiếp đây, có chuyện gì thì gọi anh.”
“Được.”
Tần Hán rời đi, Lâm Dật ngồi ở quán cà phê tầng hai, gọi một tách cà phê, đợi Kỷ Khuynh Nhan tới.
Chỉ là quán cà phê rộng như vậy, chỉ có một mình anh, đương nhiên là có chút cô đơn.
“Món quà cho Tổng giám đốc Kỷ, đã chuẩn bị xong chưa?”.
Chính là lúc Lâm Dật đang thưởng thức cà phê, thì nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mang theo thuộc hạ, từ đằng xa đi tới.
Người đàn ông đang nói mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, một chiếc quần tây màu đen, đầu tóc chải bóng loáng, trên tay đeo một chiếc đồng vàng rực rỡ, vừa đi vừa toát lên vẻ phong độ và đầy khí phách.
Người đàn ông đang nói tên là Triệu Chính Dương, bố ruột là Triệu Thiên Hồng, là người sáng lập ra quỹ Thiên Hồng, cũng là người tổ chức bữa yến tiệc từ thiện này.
Yến tiệc từ thiện do Triệu gia tổ chức, có thể thu hút được nhiều doanh nhân nổi tiếng tham gia, là vì Triệu gia có quyền lực và địa vị không thua kém gì Tần gia.
Đây cũng là do Quỹ Thiên Hồng liên tiếp tổ chức mấy chục năm, hơn nữa còn càng ngày càng nổi tiếng.
“99 bông hoa hồng xanh từ Hà Lan được chuyển về bằng đường hàng không đã chuẩn bị xong, thư kí Hoàng đang ở trong thang máy, lập tức mang xuống ạ.”
Người đang nói là trợ lý cấp cao của Triệu Thiên Dương, tên là Khúc Nam.
Từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn của anh ta đều do Khúc Nam sắp xếp, xử lý.
“Được, trước tiên chúng ta hãy đợi ở đây, đợi khi hoa đưa đến, thì bắt đầu hành động!”.
“Tổng giám đốc Triệu, Kỷ Khuynh Nhan có tiếng là người khó theo đuổi, lỡ như cô ấy không nể mặt ngài thì phải làm thế nào?”.
“Trên đời này không có phụ nữ khó theo đuổi, phàm là những người nói phụ nữ khó theo đuổi là do năng lực tài chính của bản thân quá kém mà thôi.” Triệu Chính Dương cười chế nhạo nói: “Sở dĩ nói cô ấy khó theo đuổi, nhất định là vì điều kiện tài chính không đủ, không thể so sánh với tôi.”
“Tổng giám đốc Triệu nói đúng.” Khúc Nam vừa cười vừa nói: ”Ở Trung Hải này, ngài là nhân vật đứng số một số hai, có thể so sánh với ngài chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.”
“Vì thế, tôi đã bày một trận lớn như thế này, chính là muốn chiếm lấy Kỷ Khuynh Nhan, vì vậy không được phép để xảy ra sơ suất.”
Lâm Dật nhấp một ngụm cà phê, không nhịn được cười.
Đợi lát nữa có kịch hay để xem rồi.
Không lâu sau, một người phụ nữ mặc váy đen, đi ra từ thang máy, đưa hoa hồng và nhẫn kim cương trên tay cho Triệu Chính Dương.
Nhìn những bông hoa hồng xanh tươi đẹp và chiếc nhẫn kim cương rực rỡ, Triệu Chính Dương vô cùng tự tin, muốn chiếm lấy Kỷ Khuynh Nhan không phải là vấn đề.
Hít một hơi thật sâu, Triệu Chính Dương nhìn xung quanh phát hiện thấy Lâm Dật cách đó không xa, nghiêng người nói :
“Cậu đi dọn dẹp người kia một chút, tôi không hi vọng có người quấy rầy, nhưng phải nhớ kĩ, không được dùng thủ đoạn cực đoan, cho ít tiền rồi bảo anh ta cút đi, tôi không muốn để Kỷ Khuynh Nhan biết tôi có xu hướng bạo lực.”
“Vâng thưa giám đốc Triệu, bây giờ tôi đi luôn.”
Sau khi đáp lại, Khúc Nam liền đi tới trước mặt Lâm Dật, khách sáo nói :
“Vị tiên sinh này, tôi có thể thương lượng với ngài một chuyện không?”.
“Chuyện gì?”.
“Tổng giám đốc Triệu của chúng tôi, muốn dùng nơi này để tặng hoa cho một cô gái, ngài có thể tránh đi được không? Nhưng ngài cứ yên tâm chúng tôi sẽ trả thù lao cho ngài.”
“Thù lao?”. Lâm Dật hạ giọng nói: ”Bao nhiêu?”.
Thấy Lâm Dật là người thấy tiền đã sáng mắt, Khúc Nam yên tâm hơn nhiều.
Đối với người giàu mà nói, việc mà tiền có thể giải quyết thì không tính là chuyện lớn.
Khúc Nam từ trước ngực rút ra năm trăm tệ: “Đây chính là thù lao của ngài, hi vọng có thể nhận cho.”
“Đùa gì vậy?”. Lâm Dật mặt không biểu cảm nói: ”Tôi đã đến khách sạn lớn Vân Lan để thuê phòng, chẳng nhẽ cần năm trăm tệ này của anh sao? Đuổi ăn mày sao?”.
Khúc Nam nhìn Lâm Dật một lượt từ trên xuống dưới, phát hiện ra người này không phải người bình thường.
Giống như anh ta nói, với quy cách của khách sạn Vân Lan thì để có thể sống ở đây chắc chắn không phải là người nghèo.
“Thực sự ngại quá, là tôi mạo phạm rồi.”
Sắc mặt Khúc Nam vẫn không biến sắc, lại từ trong túi rút ra một xấp tiền.
“Tôi cũng không biết chỗ này là bao nhiêu tiền, nhưng tối thiểu cũng là hai nghìn tệ, để mua sự vắng mặt của ngài ở đây trong vòng mười phút, đủ rồi chứ.”
“Hai nghìn tệ sao?”.
Lâm Dật lắc đầu, cười nói :”Muốn tôi rời khỏi đây cũng được, năm vạn tệ, tôi liền rời đi khỏi quán cà phê, đừng nói là mười phút, mười ngày cũng không thành vấn đề.”
------
Dịch: MBMH Translate