Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 260 - Chương 258. Lại Hiện Ra Thao Tác Cợt Nhả

Chương 258. Lại Hiện Ra Thao Tác Cợt Nhả
Chương 258. Lại Hiện Ra Thao Tác Cợt Nhả

Khúc Nam nhíu lông mày, vẻ mặt khó chịu.

Đưa cho 2000 tệ để hắn rời đi mười phút đồng hồ, số tiền cho đã là không ít, thế mà hắn còn giở công phu sư tử ngoạm, há miệng là muốn 50 ngàn tệ. Ai cho hắn dũng khí như thế?!

"Thưa ngài, mọi thứ đều có mức độ của nó, hy vọng ngài có thể tự hiểu bản thân mình một chút."

Khúc Nam nói ra.

"Số tiền 50 ngàn tệ không coi là nhiều chứ? Tôi xem các vị bỏ tiền ra mua đồ, nào là hoa, nào là nhẫn kim cương. Đoán chừng là muốn tỏ tình với một cô gái, vậy mà một chút tiền ấy cũng không chịu bỏ ra, thì làm sao có thể theo đuổi người ta được?"

"Nhóc con, cậu ngược lại thật biết xem xét thời thế, vậy tôi cho cậu 50 ngàn tệ, mua cậu rời khỏi chỗ này!"

"Không có vấn đề gì."

Lâm Dật cười hắc hắc,

"Nhìn xem anh chính là người phóng khoáng, bảo sao anh có thể lên làm ông chủ, so với cấp dưới của anh thì mạnh hơn nhiều."

"Tôi thích loại người biết nói chuyện như cậu."

Triệu Chính Dương lấy tờ chi phiếu đi ra, bá bá bá, lập tức viết một chuỗi con số 0 và giao vào trong tay Lâm Dật.

"Cái này khiến cậu hài lòng rồi chứ?"

"Ông chủ à, tôi thấy anh giữa trán đầy đặn, địa các phương viên, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, khí chất tuyệt hảo. Hôm nay thuộc ngày đại hưng của anh, chút việc tỏ tình nho nhỏ như vậy, tất nhiên là dễ như trở bàn tay, không nói chơi."

"Ha ha, ánh mắt cậu thật sự rất tốt."

Triệu Chính Dương cười nói:

"Cậu cũng cầm tiền rồi, bây giờ đi thôi, đừng chậm trễ chuyện của tôi."

"Vâng vâng vâng, từ phía xa tôi sẽ chúc cho anh tỏ tình thành công!"

Lâm Dật cầm lấy tờ chi phiếu đứng dậy rời đi, cũng đi về phía ngoài hoa viên trên không.

"Ui, đây là tiểu soái ca nhà ai thế? Lớn lên thật là phong độ."

Người nói chuyện là một người phụ nữ trung niên ở trước mặt Kỷ Khuynh Nhan, có dáng người hơi mập, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thưởng thức.

"Quả thật không tệ, bộ vest mặc trên người cậu ta, quả thực còn đẹp hơn so với tiểu thịt tươi ở trên TV."

Một người phụ nữ cao gầy khác nói.

Nghe thấy hai người bạn nghị luận, Kỷ Khuynh Nhan quay đầu nhìn sang, ngoài ý muốn phát hiện, người đang đi tới là Lâm Dật.

Anh ấy ở phía dưới quá nhàm chán, nên qua đây tìm mình sao?

Hình như, thật sự làm anh ấy chờ đợi hơi lâu.

"Lâm Dật, anh tới rồi."

Kỷ Khuynh Nhan áy náy nói:

"Em và hai người chị đã rất lâu không gặp nhau, cho nên tâm sự lâu thêm một lát."

Lâm Dật mỉm cười đi tới, ôm vòng eo của Kỷ Khuynh Nhan.

"Không có việc gì, anh chỉ là ghé thăm em một chút."

"Ô ô u, hóa ra là tiểu soái ca này tới tìm em à."

Người phụ nữ mập mạp xuýt xoa.

"Tớ đã nói rồi, phụ nữ ở toàn trường này có thể xứng đôi với tiểu soái ca này, cũng chỉ có Khuynh Nhan nhà chúng ta mà thôi."

"Ai nha, chị Trịnh, chị nói cái gì đó?!"

Kỷ Khuynh Nhan khuôn mặt ửng hồng, cũng không phải bởi vì câu trêu đùa của hai người bọn họ, mà chính là Lâm Dật đang ôm eo mình.

Nhiều người đang nhìn như vậy, thật là xấu hổ quá đi mà.

Anh ấy càng lúc càng lớn mật.

"Được rồi được rồi, hai người bọn em đi xuống trước đi."

Người phụ nữ tên là chị Trịnh nói:

"Bữa tiệc dạ yến từ thiện chuẩn bị bắt đầu rồi, chúng ta cũng đi xuống thôi. Chuyện làm ăn thì để sau, hôm nào chúng ta trò chuyện tiếp."

Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng gật đầu,

"Chị Trịnh, chị Tiếu, bọn em đi xuống trước."

"Được, mau đi đi."

Người phụ nữ tên là chị Trịnh phất phất tay, mỉm cười nhìn theo Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan rời đi.

Cùng lúc đó, hai người Triệu Chính Dương và Khúc Nam trợn mắt hốc mồm nhìn về phía Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan.

"Chuyện này là tình huống như thế nào?! Tại sao người đàn ông kia lại đưa Kỷ Khuynh Nhan đi!"

"Tôi, tôi cũng không biết!"

Khúc Nam ngơ ngác nói!

"Mẹ nó, chúng ta bị hắn chơi rồi!"

Triệu Chính Dương tức hổn hển nói:

"Hắn đã sớm biết người mà tôi muốn theo đuổi là Kỷ Khuynh Nhan, thế mà còn ra vẻ để chơi tôi như vậy!"

Vừa nghĩ lại chuyện vừa rồi, Triệu Chính Dương tức giận không có chỗ phát tiết!

Con mẹ nó, còn cho người ta 50 ngàn tệ!

Mình giống như một thằng ngốc vậy!

"Triệu tổng, việc này phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ tính như vậy?"

Khúc Nam hỏi.

"Nhìn bộ dạng dịu dàng kia của hắn, xem ra cũng là loại trai bao."

Triệu Chính Dương nói ra:

"... Một lát nữa là bắt đầu buổi dạ yến từ thiện rồi, không thể bởi vì hắn mà chậm trễ làm lỡ chính sự. Chờ khi nào có cơ hội, tôi sẽ trừng trị hắn sau!"

...

Rời khỏi hoa viên trên không, Lâm Dật ôm eo Kỷ Khuynh Nhan, đi tới đầu bậc thang.

"Thầy giáo Lâm, chỗ này đã không có ai. Lôi kéo em đi thời gian dài như vậy, có phải nên thả lỏng tay ra rồi không?"

Kỷ Khuynh Nhan cũng không để ý việc Lâm Dật ôm eo mình, chỉ là hơi ngượng ngùng mà thôi.

"Nói nhỏ chút, vở kịch cần phải diễn đầy đủ, em kiên trì thêm một lát nữa đi."

"Sao? Diễn vở kịch gì?"

Kỷ Khuynh Nhan tò mò hỏi.

"Vừa rồi, anh ở quán quán Cafe tầng hai...Lúc đang chờ em, có một tên thiểu năng trí tuệ muốn tổ chức tỏ tình, lại trả cho anh 50 ngàn tệ, để cho anh rời đi nhanh một chút, tránh gây trở ngại chuyện của hắn. Anh nghe lời hắn ta, cầm theo tiền rời đi."

Lâm Dật kể lại chi tiết.

Lấy sự thông minh và tài trí của Kỷ Khuynh Nhan, tự nhiên nghe qua là hiểu rõ ràng.

"Người phụ nữ mà hắn ta muốn tỏ tình, không phải là em chứ?"

Kỷ Khuynh Nhan thử thăm dò hỏi.

"Anh cũng không biết, dù sao nhẫn kim cương và hoa hồng đều chuẩn bị đầy đủ. Anh sợ em nhìn thấy mà thèm, nên anh nhanh chóng đưa em ra ngoài."

Thao tác này của Lâm Dật làm cho Kỷ Khuynh Nhan cười ngửa tới ngửa lui.

Mặc dù Lâm Dật không có nói rõ, nhưng tới mức ôm lấy eo mình rồi, thì không có gì bất ngờ xảy ra, đối tượng nói đến chính là mình.

Quan trọng nhất chính là còn lấy của người ta 50 ngàn tệ, đoán chừng người kia sẽ bị tức chết mất.

Hai người đi xuống lầu dưới, Kỷ Khuynh Nhan nhỏ giọng nói ra:

"Thầy Lâm, đều đã đi xuống lầu một rồi, có phải nên bỏ tay ôm eo ra rồi không?"

"Lại diễn thêm một lát, dù thế nào cũng phải làm cho xong cả vở kịch."

"Biết ngay là anh chiếm tiện nghi của em."

Kỷ Khuynh Nhan trợn mắt liếc nhìn Lâm Dật một chút,

"Nếu như anh thật muốn ôm, về sau sẽ cho anh cơ hội, ở đây có quá nhiều người, mau thả lỏng tay ra."

"Đây chính là em nói đấy nhé, anh có trí nhớ rất tốt đó."

"Chuyện của công ty thì không thấy anh để ý như vậy, chuyện chiếm tiện nghi của em thì anh ngược lại không bỏ qua thứ gì."

"Không có cách nào, loại eo mập mà không ngán này, cũng không phải ai ai đều có."

"Được rồi, ở đây có nhiều người, mau buông ra đi."

Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng nói.

Lâm Dật cũng biết Kỷ Khuynh Nhan vốn da mặt mỏng, nên buông lỏng tay mình ra. Sau đó, hai người đứng qua một bên, chờ đợi bữa tiệc từ thiện bắt đầu.

Chẳng mấy chốc, các đại gia nói chuyện làm ăn ở lầu hai cũng lần lượt đi xuống, buổi dạ yến từ thiện chính thức kéo ra bức màn che.

Ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Triệu Chính Dương đi lên sân khấu, cầm lấy Microphone, sắc mắt quét sạch vẻ mù mịt vừa rồi, tự nhiên như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Hoan nghênh các vị, đến với buổi dạ yến từ thiện của quỹ ngân sách Thiên Hồng chúng tôi. Bây giờ, tôi xin tuyên bố, buổi dạ yến từ thiện chính thức bắt đầu!"

Triệu Chính Dương vừa dứt lời, trong hội trường vang lên điệu Waltz thư giãn, đám người cũng tự động tản ra về hai bên.

Lâm Dật nhìn bốn phía một chút, nói:

"Làm cái cọng lông gì, đây không phải là dạ yến từ thiện sao, lại còn bắt đầu tổ chức khiêu vũ?"

"Dạ tiệc chỉ là cái tên. Dựa theo quá trình, bắt đầu sẽ có một đoạn nhảy mở màn, sau đó là đấu giá từ thiện. Số tiền lấy được từ buổi đấu giá, đều sẽ bị quyên góp đến các dự án thắp sáng hy vọng. Đại khái tổng thể chương trình là như vậy."

"Đều là chủ nghĩa hình thức."

"Em cũng cảm thấy có hoa mà không quả, nhưng xã hội thượng lưu lại ưa thích điều này. Nếu không làm sao có thể phân chia đẳng cấp với người bình thường được đây."

Kỷ Khuynh Nhan bất đắc dĩ nói.

Nương theo điệu nhạc Waltz thư giãn, từng đôi từng đôi nam nam nữ nữ đi tới giữa sân, uyển chuyển nhảy múa.

Có người ôm vợ của người khác, có người ôm lấy chồng của người khác, có người ôm lấy con gái nuôi, còn có người dán vào con nuôi của mình. Tóm lại, từng đôi tổ hợp CP kỳ quái khiêu vũ ở trong sân như quần ma loạn vũ, nhìn xem mà khiến cho Lâm Dật đau cả sọ não.

"Kỷ tổng, tôi có thể may mắn mời ngài nhảy một điệu không?"

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi cất tiếng mời.

"Anh rất không may."

Lâm Dật nhàn nhạt nói.

Lâm Dật để cho Kỷ Khuynh Nhan trong lòng ngòn ngọt.

Anh ấy có thể giúp đỡ mình ngăn trở những thứ người nhàm chán, loại cảm giác này thật là rất tốt.

--------

Dịch: MBMH translate

Hết chương 258.
Bình Luận (0)
Comment