Nhìn thấy người nói chuyện là Lâm Dật, người đàn ông hói đầu vừa cười vừa nói:
“Lâm tiên sinh, tôi biết ngài và Tần thiếu gia là bạn tốt, nhưng tôi mời Kỷ tổng khiêu vũ, cũng không có ý gì khác. Hy vọng ngài không nên hiểu lầm."
"Không đến mức đó, nhưng anh muốn mời Kỷ tổng khiêu vũ, cũng không phải chuyện dễ dàng."
"Chẳng lẽ còn có yêu cầu gì khác?"
"Đương nhiên."
Lâm Dật chỉ chỉ mặt mình,
"Anh cảm thấy mình có đẹp trai bằng tôi không?"
"Tôi, tôi, không có..."
Lâm Dật lại kéo tay áo vest lên, lộ ra chiếc đồng hồ đeo tay Patek Philippe kỷ niệm tròn 175 năm.
"Anh cảm thấy mình có tiền hơn tôi sao?"
"Vậy, cũng không có."
"Thế thì nhảy múa cái cọng lông ấy, cút sang một bên."
Bị Lâm Dật mắng một trận, người đàn ông hói đầu cũng không dám phản bác. Dạng người này mình không trêu chọc nổi, chỉ có thể xám xịt rời đi.
"Anh đuổi ông ta đi là được rồi, đừng mắng người ta."
Kỷ Khuynh Nhan nhỏ giọng nói.
"Nhìn cái kiểu tóc bơ phờ của ông ta là biết không phải thứ gì tốt đẹp, anh đã rất lịch sự rồi."
Kỷ Khuynh Nhan tâm lý ngọt ngào, nở nụ cười đáng yêu.
"Vậy thì những người mời em khiêu vũ trong buổi tối hôm nay, đều giao cả cho anh đấy, nhất định phải ngăn cản giúp em."
Kỷ Khuynh Nhan nhỏ giọng nói.
"Chẳng lẽ em không muốn đi lên thử xem sao?"
"Em cũng muốn, nhưng em sẽ không nhảy."
Kỷ Khuynh Nhan bĩu môi nói ra:
"Khi em còn ở trường đại học, từng học qua một chút xíu. Hơn nữa anh còn không biết, ngày đó giáo viên thể dục khá nghiêm túc, ông ấy nói trong thân thể của em có phải là có tấm thép hay không, mà ngay cả xoay người cũng không biết. Hiện tại nhớ lại chuyện đó, em vẫn còn tức giận đây."
"Chờ một chút, thời điểm ở trường đại học, em nhảy với ai?"
"Bạn học nha."
"Em còn từng khiêu vũ điệu Waltz với bạn nam?"
Nhìn thấy dáng vẻ ăn dấm của Lâm Dật, tâm lý của Kỷ Khuynh Nhan tràn đầy niềm vui nho nhỏ.
"Không phải như anh nghĩ đâu."
Kỷ Khuynh Nhan giải thích nói:
"Bởi vì ngành học của bọn em có tương đối nhiều nữ sinh, cho nên có rất nhiều tổ hợp nữ sinh với nhau. Hồi đó, bạn nhảy là bạn cùng phòng của em, em còn giẫm hỏng một đôi giày của cậu ấy đây."
"Em còn không biết xấu hổ nhắc lại."
Lâm Dật dở khóc dở cười nói ra.
"Đối với chuyện này, em không có tư cách nói anh. Ít nhất thì anh sẽ nhảy một chút, em còn cái gì cũng không biết đâu, hừ."
"Vâng vâng vâng, anh lợi hại nhất, cái gì cũng biết."
Kỷ Khuynh Nhan cười hắc hắc,
"Xét thấy trình độ của em có hạn, nên nhiệm vụ gian khổ này đành giao cho anh. Nếu như anh không ngăn được những người kia, thì em sẽ đi lên khiêu vũ với bọn họ."
"Em đây là trắng trợn uy hiếp."
"Đúng thế, chính là uy hiếp."
Kỷ Khuynh Nhan ngẩng cao đầu, mười phần kiêu ngạo nói.
Đúng lúc này, một đạo bóng hình xinh đẹp yểu điệu đi tới. Lâm Dật phát hiện, người đi qua lại là Quách Nhị.
Đi đến trước mặt của Lâm Dật, Quách Nhị đứng thẳng người, dịu dàng nói:
"Lâm tiên sinh, tôi mời ngài nhảy điệu nhảy được không?"
Ừ?
Điều này khiến cho Kỷ Khuynh Nhan không vui, nàng giống như một con báo cái sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.
"Thực sự xin lỗi, anh ấy đã mời tôi, chỉ sợ không có cách nào đáp ứng lời mời của chị."
Kỷ Khuynh Nhan không có cách nào giống như Lâm Dật, dùng phương thức cực đoan trực tiếp từ chối người khác, chỉ có thể nói như vậy.
Quách Nhị sững sờ, hai người rõ ràng là vừa nói vừa cười, cũng không có ý tứ khiêu vũ. Tại sao chính mình đi đến nơi này, thì bọn họ lại muốn bắt đầu nhảy?
Kỷ Khuynh Nhan xách váy đứng dậy, vươn cánh tay ngọc thon thon giống như là tuyên chiến.
"Đi thôi."
Lâm Dật sửng sốt một chút, nàng nói sẽ không nhảy, còn mời mình cái cọng lông à.
Còn có Quách Nhị nữa, chồng nàng cũng tới đây, không biết làm gì lại chạy tới chỗ mình tham gia náo nhiệt.
Ai, quá đẹp trai, quả nhiên là thân gánh vác.
Bất đắc dĩ, Lâm Dật đứng dậy, dắt cánh tay Kỷ Khuynh Nhan, chậm rãi đi tới trong sàn nhảy.
"Em nói sẽ không nhảy, còn mời anh làm gì, thật không sợ lộ tẩy sao?"
Lâm Dật dò hỏi.
"Em nhìn người phụ nữ kia không giống người tốt, có lẽ là muốn chiếm tiện nghi của anh."
Kỷ Khuynh Nhan thở phì phò nói.
Lâm Dật có chút dở khóc dở cười, Kỷ Khuynh Nhan nổi nóng lên, còn thật có chút giống loài báo cái.
Thật kỳ quái.
"Làm sao bây giờ, em khẳng định muốn nhảy sao?"
"Dù sao đã đến nơi này, không nhảy cũng không được."
Kỷ Khuynh Nhan khẩn trương nói ra:
"Nhưng anh đừng lo quá, dựa theo yêu cầu của em mà làm theo là được rồi."
Lâm Dật đã không biết dùng cái lời nói gì, để hình dung Kỷ Khuynh Nhan.
Lời này nên là mình nói mới đúng chứ.
"Anh duỗi tay trái, nắm lấy tay của em."
Kỷ Khuynh Nhan nhỏ giọng chỉ huy nói.
"Sau đó thì sao?"
Lâm Dật mỉm cười phối hợp.
"Tay phải vịn eo của em."
"Anh làm chuẩn không?"
"Chuẩn chết anh, em bảo anh vịn eo của em, không có bảo anh để xuống dưới."
"Xin lỗi xin lỗi, phạm vào bệnh nghề nghiệp."
Hai người bố trí xong xuôi động tác, Kỷ Khuynh Nhan hít sâu một hơi, đồng thời cũng âm thầm động viên ở trong lòng mình.
Đối với người thông minh giống như Lâm Dật, khẳng định học qua sẽ làm được, chỉ cần mình cẩn thận một chút, có lẽ không xuất hiện vấn đề gì lớn.
"Nghe theo khẩu lệnh của em, chúng ta cùng nhau nhảy, tranh thủ đừng gây ra sai lầm, nếu không sẽ rất mất mặt."
"Được rồi, em vẫn nên nhảy theo anh đi."
"Anh còn biết khiêu vũ Waltz?"
Lâm Dật không có trả lời vấn đề của Kỷ Khuynh Nhan, dùng hành động thực tế nói cho nàng biết đáp án.
Ở dưới sự chỉ huy của Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan uyển chuyển nhảy múa trong sàn nhảy.
Lúc này, đầu óc Kỷ Khuynh Nhan đã hoàn toàn trống rỗng.
Hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng rằng, mình có thể nhảy điệu Waltz đến trình độ này.
Nhưng mà nàng cũng biết, đây đều là công lao của Lâm Dật.
Nếu như không có anh ấy mang theo chính mình, đoán chừng ngay cả một nhịp hoàn chỉnh cũng không nhảy xong.
Nhưng vì sao anh ấy có thể nhảy Waltz tốt đến như vậy?
Vì sao anh ấy biết nhiều thứ như vậy?
Mà chính mình thì cái gì cũng không biết?
Trong giây phút này, Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan đã trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Dưới bộ dạ phục màu đen tô điểm, Kỷ Khuynh Nhan tựa như một con bướm đêm linh động phiêu dật, nhảy múa duyên dáng chinh phục toàn trường!
Một điệu khiêu vũ xong, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm động, tất cả đều bị dáng điệu khiêu vũ của hai người chinh phục.
Lâm Dật đưa Kỷ Khuynh Nhan về tới chỗ ngồi lúc đầu.
Tuy vậy đến tận bây giờ, tâm trạng khẩn trương của Kỷ Khuynh Nhan vẫn còn chưa bình phục.
Cảm giác từng cảnh tượng lúc nãy giống như đang nằm mơ.
Nếu như không phải Lâm Dật mang theo chính mình, khả năng đời này cũng sẽ không thể trải nghiệm được loại cảm giác phiêu động kia.
"Lâm Dật, anh học nhảy Waltz như thế nào mà tốt vậy? Từng học qua giáo viên chuyên nghiệp sao?"
"Anh nói mình tự học, em có tin không?"
"Tin."
Kỷ Khuynh Nhan gật đầu nói.
"Vậy mà em cũng tin, không sợ anh lừa dối em hả?"
"Bởi vì anh rất thông minh."
Ánh mắt Kỷ Khuynh Nhan cười mê ly nhìn Lâm Dật,
"Bình thường đàn ông nấu ăn ngon, đầu óc đều không ngu ngốc."
"Lý do này của em, thật là làm cho anh không cách nào phản bác. Lúc khác anh sẽ nấu bữa cơm ngon cho em, xem như là khen thưởng."
"Tốt lắm."
Kỷ Khuynh Nhan vui sướng nói,
"Nhưng tháng này em không thể để cho anh nấu cơm, chúng ta đều đã nói xong, em muốn học nấu cơm cho anh ăn."
"Một lời đã định."
Nhìn thấy hai người vừa nói vừa cười, đứng tại cách đó không xa, Triệu Chính Dương híp mắt lại.
"Thằng nhóc mặt trắng đáng chết, lại dám lừa tao, tao nhất định không tha cho mày!"
-----
Dịch: MBMH Translate