Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 262 - Chương 260. Xinh Đẹp Có Làm Được Cái Gì, Tắt Đèn Đều Như Nhau

Chương 260. Xinh Đẹp Có Làm Được Cái Gì, Tắt Đèn Đều Như Nhau
Chương 260. Xinh Đẹp Có Làm Được Cái Gì, Tắt Đèn Đều Như Nhau

Buổi vũ hội không kéo dài thời gian, chưa đầy một tiếng đồng hồ là kết thúc.

Ngược lại là Quách Nhị cười tủm tỉm nhìn Lâm Dật vài lần, cảm thấy cô gái ở bên cạnh cậu ta rất thú vị.

Bộ dáng ăn dấm không khác chút nào so với những sinh viên nữ mới biết yêu kia.

Buổi vũ hội kết thúc, mấy người vừa tham dự đều ngồi xuống một hàng ghế.

Tiếp theo cũng chính là chương trình quan trọng nhất của buổi tối nay, cuộc đấu giá gây quỹ từ thiện.

Ở trong ấn tượng của Lâm Dật, đây là lần đầu tiên chính mình tới tham gia dạng hoạt động này.

"Những năm trước đi tới nơi này, em có tham dự đấu giá không?"

"Gặp phải thứ gì thú vị thì em sẽ đấu giá."

Kỷ Khuynh Nhan trả lời:

"Nhưng anh nghe lời em, anh đừng đấu giá thứ gì trong cuộc bán đấu giá ngày hôm nay."

"Tại sao vậy, những thứ này không thể mua sao?"

"Không phải là không thể, là không cần thiết."

Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Chính chúng ta cũng có quỹ ngân sách, tại sao phải đi đem tiền cho bọn họ, chính mình cầm tiền về nhà làm từ thiện, không phải cũng giống nhau sao?"

"Em nói như thế cũng có đạo lý."

Lâm Dật cười cười, cô nàng Kỷ Khuynh Nhan này còn thông thạo công việc quản gia, loại chuyện như vậy thế mà cũng nghĩ đến.

Buổi đấu giá có tổng cộng tám đồ vật mang ra đấu giá, trong đó chiếm đa số là tranh chữ và đồ cổ, thậm chí còn có một loại đồ vật mang tính tâm linh phong thủy, được những đại gia trung niên vô cùng yêu thích.

Dưới sự căn dặn của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật một mực ngồi ở bên cạnh xem náo nhiệt, không có ý tham gia đấu giá.

Ngược lại là Tần Hán dùng 7,39 triệu nhân dân tệ mua lấy một bộ thư họa, nhưng nhìn nét mặt của anh ta dường như không hề có hứng thú gì với thư họa, đơn thuần chỉ là góp phần cổ động mà thôi.

Khoảng chừng hai giờ sau, kiện vật phẩm đấu giá cuối cùng đã là hoa có chủ, cũng tuyên bố buổi đấu giá kết thúc.

Những người tham dự buổi hội nghị lần lượt rời đi, Kỷ Khuynh Nhan và Lâm Dật cùng theo đó trở về.

Ban đầu Lâm Dật dự định đưa Kỷ Khuynh Nhan đến Cửu Châu Các, nhưng bởi vì Cửu Châu Các không có quần áo cho nàng tắm rửa, cũng không thể một mực mặc trang phục dạ hội này qua đêm được, vì vậy đành đưa nàng trở về biệt thự Vân Thủy.

"Cuối cùng đã về đến nhà."

Về đến nhà, Kỷ Khuynh Nhan cởi đôi giày cao gót, tháo ba búi tóc đen xuống, thoải mái nằm nhoài ra ghế sô-pha.

Mái tóc dài màu đen buông xõa như thác nước tản mát, tô điểm thêm mấy phần mỹ cảm cho khí chất của nàng.

"Tủ lạnh có nước sinh tố xoài, muốn uống thì anh tự đi lấy, em muốn nghỉ một lát."

Kỷ Khuynh Nhan nói.

"Có cần anh xoa bóp giúp em không?"

"Không ai cần, khẳng định anh muốn chiếm tiện nghi của em."

"Nói như kiểu anh chưa từng thấy phụ nữ không bằng."

Lâm Dật mở tủ lạnh ra, lấy nước sinh tố xoài chuẩn bị uống một chút.

Kỷ Khuynh Nhan nằm xụi lơ ở trên ghế salon, sau khi nghe được Lâm Dật nói thì giống như phát điên, từ trên ghế salon ngồi bật dậy.

"Anh còn có chuyện chưa nói rõ với em đâu, người phụ nữ mời anh khiêu vũ kia là có chuyện gì xảy ra?"

"Cũng chỉ mời anh nhảy một điệu, việc này không phải là chuyện rất bình thường à."

Lâm Dật nói ra:

"Người đàn ông khác có thể mời em khiêu vũ, lại không thể có phụ nữ mời anh khiêu vũ sao? Đây là em đang phủ định vẻ đẹp trai của anh đấy!"

Kỷ Khuynh Nhan đảo ánh mắt lòng vòng, có vẻ như nói vậy cũng rất có lý.

"Được thôi, việc này em không truy cứu nữa."

Nghỉ ngơi một lát, Kỷ Khuynh Nhan đi lên lầu tắm rửa, Lâm Dật nằm trên ghế salon nghỉ ngơi.

"Cái này cho anh, nhanh tắm rửa đi."

Kỷ Khuynh Nhan đứng ở trên lầu hai, ném xuống một cái khăn tắm, rơi vào trên người Lâm Dật.

"Không phải chứ, chẳng lẽ em muốn tắm uyên ương cùng nhau? Anh còn chưa chuẩn bị xong đâu."

"Sắc lang, không biết xấu hổ."

Kỷ Khuynh Nhan xì một câu,

"Anh đi tắm ở nhà tắm lầu dưới ấy."

".. Đợi lát nữa rồi nói, anh hiện tại không muốn cử động."

"Anh thật là lười chết đi được."

Hờn dỗi một câu,

"Đồ ngủ cho anh để ở trong phòng, đừng quên thay đồ."

"Biết rồi, nhanh tắm rửa đi, không cần lải nhải nhiều."

"Hừ, anh mới lải nhải ấy."

Kỷ Khuynh Nhan không thèm tranh cãi với Lâm Dật, xoay người đi vào phòng tắm.

Bận bịu cả ngày, Lâm Dật cũng lười tắm rửa, sau khi đi phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, lập tức về đến phòng ngủ.

Trong một tuần lễ tiếp theo, cuộc sống của Lâm Dật khá là yên bình. Ở bên phía trường học, nhiệm vụ dạy học cũng không có bất kỳ chút gợn sóng nào.

Tiến độ nhiệm vụ đã đạt (15/20), dưới sự tính toán của Lâm Dật, dựa theo kế hoạch lịch học tiếp theo thì còn có ba ngày nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Ngoài ra, quỹ ngân sách Lăng Vân đã chính thức bắt đầu vận hành.

Trong một tuần lễ, đã có tám cô nhi viện nhận được hỗ trợ với tổng số tiền là 6,89 triệu tệ từ quỹ ngân sách Lăng Vân.

Mà trong số tám cô nhi viện này, có cả viện phúc lợi Lam Thiên mà Lâm Dật đã từng ở.

Ngoài cái đó ra, trong vòng một tháng tới đây, quỹ ngân sách Lăng Vân còn lên kế hoạch viện trợ 24 cô nhi viện khác, số tiền viện trợ lên đến 20 triệu nhân dân tệ.

Mặc dù xài tiền như nước, nhưng theo quan điểm của Lâm Dật thì lại là sự kiện có chút đáng mừng.

Quỹ tài chính đã chính thức đi vào hoạt động, tập đoàn Lăng Vân cũng chính thức bắt đầu vận hành, đã có hai công ty tiếp nhận vốn đầu tư Thiên Sứ tổng cộng 24 triệu nhân dân tệ từ tập đoàn Lăng Vân.

Còn về lợi nhuận kiếm được trong tương lai thì không ai có thể biết được.

Thật ra Lâm Dật không hề nghĩ tới, nhất định sẽ thu hoạch được lợi nhuận từ những công ty này.

Chuyện đầu tư vốn là một trận đánh bạc, cho dù có thiệt hại cũng là một chuyện vô cùng bình thường.

Chính thức để Lâm Dật đặt sự quan tâm là mấy cái dự án của Sở nghiên cứu Long Tâm, tiến độ cũng không được nhanh như trong tưởng tượng.

Ở trong khoảng thời gian này, Tôn Phú Dư và Lục Dĩnh bận rộn không kịp thở.

Hai người đã bay đến hơn mười thành phố lớn trên khắp thế giới, vì để tuyển dụng chuyên gia cho dự án máy quang khắc.

Đã liên lạc được 28 vị chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực Chip, để cùng nhau phát triển nghiên cứu dự án máy quang khắc.

Nhưng chỉ với những người này thì còn thiếu rất nhiều, hai người vẫn còn phải dồn hết tâm huyết cho sự kiện này.

Ở trong báo cáo của Hà Viện Viện, chỉ trong một tuần lễ này, sổ sách tập đoàn Lăng Vân xuất ra số tiền cao đến 100 triệu nhân dân tệ!

Ngay đến vị giám đốc tài chính CFO lâu năm như nàng, cũng cảm giác đó là con số khiến cho người ta sợ hãi than thở.

Chỉ có Lâm Dật không thèm để ý, tiền tiêu xài không bao lâu sẽ kiếm được trở về, căn bản không cần phải lo lắng.

Buổi sáng rời giường, Lâm Dật lái xe đi tới trường học.

"Chào thầy Lâm."

Tống Giai lên tiếng chào hỏi.

"Hôm nào em cũng đến sớm hơn anh."

Lâm Dật cười nói.

"Thật ra chị Tô cũng tới rồi, nhưng chị ấy đã đi họp."

Tống Giai nói ra:

"Đúng rồi anh Lâm, chị Tô bảo em chuyển lời tới anh. Sáng thứ 2 này, anh phải đi dạy thay tiết học bơi lội đấy."

"Ừm? Dạy thay tiết học bơi lội?"

"Chị Tô nói như vậy, hình như là Vương chủ nhiệm của tổ bộ môn thể dục điểm danh cho anh đi dạy thay."

Lâm Dật: ? ? ?

Nữ sinh viên đại học Sư Phạm đều điên rồi hả?

Trước đó thì để cho mình dạy thay tiết học thể dục nhịp điệu, hiện tại lại bảo mình đi dạy thay tiết học bơi lội.

Thật, thật con mẹ nó mình là thầy giáo hoàn hảo trong mặt học sinh sao!

"Anh Lâm, sao trông nét mặt anh khổ sở vậy? Tiết học bơi lội có rất đông sinh viên nữ tham gia học, đây chính là cơ hội tốt cho anh mở rộng tầm mắt."

Tống Giai nháy mắt ra hiệu nói ra:

"Nói cho anh biết một cái bí mật nhỏ, sau khi Tôn Hiểu Vũ tốt nghiệp thì xuất hiện hoa khôi mới của đại học Sư phạm, và nàng cũng mới đăng ký tiết học bơi lội, hắc hắc. . ."

"Cái gì mà hoa khôi hay không hoa khôi."

Lâm Dật chẳng hề để ý nói:

"Anh chính là yêu quý sự nghiệp giáo dục mà thôi."

"Anh Lâm, anh đúng là rất trang bức."

Tống Giai đậu đen rau muống nói:

"Thế mà còn ra vẻ ghét bỏ hoa khôi, Vương Nhiễm thế nhưng rất xinh đẹp."

"Xinh đẹp có làm được cái gì, không phải tắt đèn thì đều như nhau à."

"Nhưng thân hình của nàng, không khác gì chị Tô, hơn nữa. . . Ai ai ai, anh Lâm, anh đi đâu thế? Em còn chưa nói xong mà."

"Anh muốn đi soạn bài."

-------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 260.
Bình Luận (0)
Comment