Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 265 - Chương 263. Thấy Tốt Thì Lấy Đi, Đừng Gây Sự Không Thoải Mái

Chương 263. Thấy Tốt Thì Lấy Đi, Đừng Gây Sự Không Thoải Mái
Chương 263. Thấy Tốt Thì Lấy Đi, Đừng Gây Sự Không Thoải Mái

"Thầy nói cái gì?! Bảo chúng tôi uống nước trong bể bơi? !"

George lạnh hừ một tiếng,

"Tôi không nghe lầm chứ?"

"Không nghe nhầm đâu."

Lâm Dật nói ra:

"Hôm nay tôi sẽ đứng chặn ở đây, nếu như không uống, các cậu đừng hòng kẻ nào rời đi."

"Ha ha, hôm nay chúng tôi không chỉ có thể rời đi, hơn nữa còn muốn quang minh chính đại đi ra ngoài!"

George nói ra:

"Còn có, sự tình vừa rồi thầy mới đá tôi một cước, tôi sẽ nói cho hiệu trưởng, thầy cứ đợi đến lúc bị khai trừ đi."

George quay sang bọn người Rocca phất phất tay,

"Chúng ta đi thôi, đừng chậm trễ người ta lên lớp."

"Đi thôi, trở về ngủ một giấc, ha ha. . ."

Lâm Dật không thay đổi sắc mặt đứng dậy từ trên ghế, ngăn ở trước mặt đám người George.

"Tôi xem các cậu có thể đi ra hay không?"

George và mấy du học sinh lộ vẻ khó chịu,

"Có phải thầy giáo muốn đánh nhau phải không?!"

"Ừm, đúng là có ý nghĩ này."

Lâm Dật nói ra.

"Mặc dù chúng tôi là sinh viên đại học Sư phạm, nhưng chúng tôi là du học sinh quốc tế, không hèn yếu giống như sinh viên Hoa Hạ. Nếu như thầy quá phận, chúng tôi sẽ trả đũa."

"Ba!"

Lâm Dật không có nói nhảm, một bàn tay tát vào mặt George, sau đó gạt chân khiến cho cậu ta té ngã, một lần nữa úp sấp xuống mặt đất!

"FUCK, đánh hắn ta!"

George mắng một câu, nhìn về phía bọn người Rocca rống to!

"Mẹ nó, dám bắt nạt thầy Lâm, tưởng chúng ta ăn cơm khô sao?!"

Lần này, những nam sinh viên ở đây cũng không nhịn được, bắt nạt mình thì có thể, nhưng bắt nạt thầy Lâm thì không được!

"Đứng yên ở đó, việc này không có chuyện của các em."

Nói xong câu kế tiếp, Lâm Dật cũng hành động!

Nhìn thấy Rocca ngửa người ra phía trước, Lâm Dật xoay người một cái, đá vào trên mặt của cậu ta!

A

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, Rocca bị đá bay ngoài xa hơn mười thước!

Bọn người Vương Nhiễm nhìn trợn mắt hốc mồm,

"Thầy, thầy Lâm cũng quá lợi hại đi, động tác võ thuật kia quá đẹp rồi."

"Thầy Lâm cố lên!"

"Thầy Lâm, em yêu thầy!"

"Thầy Lâm, tám khối cơ bụng của thầy rất đẹp, em có thể liếm liếm không?"

Không đến ba phút, sáu tên du học sinh đều bị Lâm Dật đánh ngã xuống đất, lẩm bẩm, vùng vẫy nửa ngày, cũng không kẻ nào đứng không dậy nổi.

Nhìn thấy tình trạng thảm thiết của đám người George, mấy nữ du học sinh nước ngoài cũng bị dọa kêu thảm không thôi.

Giống như gặp quỷ vậy, vội vàng chạy ra khỏi bể bơi.

Lúc này, bọn người George ngơ ngác, bọn họ ai cũng không ngờ được rằng Lâm Dật sẽ lợi hại như vậy.

Thế mà đánh ngã toàn bộ bọn họ!

"Thầy, thầy muốn làm gì?!"

Nhìn thấy Lâm Dật đi tới, George nơm nớp lo sợ hỏi:

"Tôi nói cho thầy biết, tôi chính là du học sinh, thầy đánh tôi, nhất định trường học sẽ sa thải thầy!"

"Ở trường đại học Sư phạm này, còn không có người nào dám sa thải tôi đâu."

Lâm Dật ngồi xổm người xuống, nắm lấy tóc của George, kéo đi tới phía trên bể bơi. Cả chặng đường đi, toàn bộ hồ bơi đều quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của George.

"Tôi nói để cho các người uống nước trong bể bơi, thì sẽ không nuốt lời."

Lâm Dật nắm lấy đầu George, ấn sâu vào trong bể bơi!

Ô ô ô ô ô ô _

Bọt khí từ đáy bể bơi nổi lên, George không ngừng giãy dụa, nhưng làm sao cũng không thể tránh thoát sự kìm kẹp của Lâm Dật!

Mười mấy giây đồng hồ về sau, Lâm Dật nắm đầu George nhấc lên.

"Uống no chưa?"

"Tôi, tôi biết sai rồi, van cầu thầy đừng làm như vậy nữa."

Mười mấy giây đồng hồ vừa rồi, George cảm giác mình sắp phải chết.

Gã người Hoa này quá kinh khủng, chính mình suýt chút nữa là đi gặp Thượng Đế rồi.

"Ai làm kẻ ấy chịu, biết sai thì tiếp tục cùng uống đi."

Nói xong, Lâm Dật quay đầu sang, nhìn về phía bọn người Rocca,

"Còn có các cậu, chẳng lẽ còn muốn tôi tự mình ra tay giúp?"

"Không, không cần, để tự chúng tôi tới."

Đám người Rocca nhanh chóng ngồi dậy đi tới bên phía trên bể bơi, cúi đầu xuống và uống một ngụm lớn.

"Thật mẹ nó đã nghiền, ông đây đã sớm nhìn những thứ du học sinh này không vừa mắt!"

"Mẹ nó, nhìn bọn chúng bình thường trang bức, hôm nay nhất định phải để bọn chúng ăn phải đau khổ!"

"Thầy Lâm quả thực đẹp trai quá đi thôi, tớ vừa mới nhìn thấy cơ bụng của thầy ấy!"

"Thầy làm lay động trái tim thiếu nữ của em rồi!"

"Hồ nháo! Các người đang làm gì vậy?!"

Khi mọi người ở đây đang vui mừng, một tiếng thét chói tai truyền đến. Mọi người nhìn qua phía cửa ra vào, nhìn thấy người tiến vào là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, nhất thời không gian trở nên yên lặng, không ai còn dám cười.

Người đàn ông đi vào là Phùng Xuân Đỉnh, là phó hiệu trưởng của trường đại học Sư phạm, cũng chính là ông ta đang phụ trách công tác cho du học sinh của nhà trường.

Chuyện xảy ra ở bên trong bể bơi, Phùng Xuân Đỉnh cũng không biết rõ tình hình. Nếu như không phải mấy nữ du học sinh đi ra ngoài, cũng không có khả năng chạy tới đây ở thời điểm này.

"Phùng hiệu trưởng, cuối cùng thầy đã đến. Hắn đã đánh người, thầy mau chóng xử lý đi, chúng tôi muốn tố cáo hắn!"

George lớn tiếng nói.

"Đầu đuôi câu chuyện, tôi cũng đã biết."

Phùng Xuân Đỉnh nói ra:

"Các cậu trước tiên đứng ở một bên, tôi sẽ xử lý việc này, nhất định sẽ cho các cậu một cái công đạo."

"Con mẹ nó, ai cho các cậu ngẩng lên."

Lâm Dật mắng một câu,

"Vết sẹo lành nên quên đau rồi đúng không?!"

Bọn người George bị bị hù giật mình, theo bản năng nằm sấp xuống mặt đất, lại thò đầu vào trong hồ bơi.

Chỉ là uống không giống như lang thôn hổ yết lúc vừa rồi.

"Thầy Lâm, thầy có ý tứ gì?!"

Phùng Xuân Đỉnh gầm thét, chỉ vào đám người George và nói:

"Bọn họ là du học sinh, chẳng lẽ thầy không nhận ra?!"

"Là du học sinh thì thế nào?"

Lâm Dật hỏi lại:

"Trong trường học còn dám trang bức như thế, là thầy cho bọn họ đặc quyền sao?"

Phùng Xuân Đỉnh biểu lộ cứng đờ, nếu như bị cài lên cái mũ cư xử này, phía bên mình sẽ không thể xóa vết nhơ.

"Bọn họ là du học sinh quốc tế, tôi chỉ là đối đãi nhân tính hóa đối với bọn họ! Cái gì mà gọi là cho đặc quyền!"

"Thầy đã muốn nói như vậy, tôi hiểu có ý gì."

Lâm Dật cười cười,

"Tôi người này không có gì yêu thích, chỉ ưa thích ngủ với vợ của người khác. Phùng hiệu trưởng, thầy cũng cho tôi chút đãi ngộ nhân tính hóa được không?"

Phốc!

"Ha ha. . ."

Nam nữ sinh viên ở đây đều nhịn không được, cười to lên.

Thầy Lâm ngưu bức!

"Thầy Lâm, xin chú ý thân phận của thầy!"

Phùng Xuân Đỉnh rống to:

"Bọn họ là học sinh, thầy là giáo viên!"

"Vậy được rồi."

Lâm Dật chỉ mấy nam sinh viên cách đó không xa,

"Mấy người các cậu lớn lên đẹp trai, không phải cũng ưa thích cho người khác mang nón xanh sao? Phùng hiệu trưởng bỏ mái ấm nhỏ vì mọi người, muốn cho các cậu hưởng chút đãi ngộ nhân tính hóa, còn không cám ơn Phùng hiệu trưởng."

"Lâm, thầy Lâm đừng như vậy. . ."

Một nam sinh viên cao ráo, chỉ chỉ một nữ sinh viên có khuôn mặt xinh đẹp ở bên cạnh,

"Bạn gái của em đang ở chỗ này đây, mình chờ lúc không có người lại nói tiếp chuyện này."

"Thầy Lâm, vợ của Phùng hiệu trưởng tuổi tác cũng không nhỏ, bọn em không có khẩu vị nặng như vậy đâu."

"Hừm, cho các người cơ hội đều không biết trân quý."

Nhìn thấy Lâm Dật và những nam sinh viên khác vừa nói vừa cười, Phùng Xuân Đỉnh bị tức đến phun máu

"Lâm Dật, tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ nghiêm túc xử lý sự việc này. Không chỉ có cậu bị sa thải, mà còn phải nhận trách nhiệm pháp luật vì sự việc này!"

Lâm Dật cười nhạt một tiếng,

"Phùng hiệu trưởng, tôi bình tĩnh nói chuyện đạo lý với ông ở đây, xem như cho ông đủ mặt mũi, thấy tốt thì lấy đi, đừng gây sự không thoải mái."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 263.
Bình Luận (0)
Comment