Phùng Xuân Đỉnh tức đến dậm chân,
"Cậu chỉ là một giáo viên thể dục, thế mà dám nói chuyện với phó hiệu trưởng như vậy, thật sự là không biết lớn nhỏ. Bây giờ chúng ta lập tức đi tới phòng hiệu trưởng, nếu như tôi không sa thải cậu, thì không phải họ Phùng!"
Lâm Dật nhún vai,
"Đi thôi, đúng lúc tôi còn muốn giảng giải đạo lý với ông đấy."
Xoay xoay lưng, Lâm Dật quay về phía đám sinh viên nói ra:
"Hôm nay, tiết học bơi lội này không có cách nào học tập tiếp, nhưng mọi người đừng ai rời đi, ở đây nhìn chằm chằm bọn chúng cho tôi."
"Vâng, thầy Lâm."
Thời điểm Lâm Dật và Phùng Xuân Đỉnh đi ra ngoài bể bơi, phát hiện ở bên ngoài đứng một đám người.
Đều là nghe được chuyện về du học sinh bị đánh, nên chạy đến xem náo nhiệt.
"Những người này ỷ vào thân phận du học sinh của mình, ở bên trong trường đại học Sư phạm hoành hành bá đạo, cách làm của thầy Lâm thật sự là hả hê lòng người!"
"Nhìn cái gì vậy, tất cả đều giải tán, nếu không ghi lại xử phạt cả các người!"
Những sinh viên vây xem hậm hực rời đi, bọn họ cũng tức giận với Phùng Xuân Đỉnh mà không dám nói gì.
Nếu như không phải ông ta làm chỗ dựa ở sau lưng, những thứ du học sinh nước ngoài này cũng không dám phách lối như vậy.
Nói một cách khác, ông ta mới là kẻ đầu sỏ!
Các sinh viên tản ra, Tô Cách và Tống Giai đều chạy chậm tới.
"Phùng hiệu trưởng, thầy trước bớt giận, sự việc này khẳng định có hiểu lầm."
Tô Cách giải thích nói.
Lâm Dật là phó hiệu trưởng vinh dự của nhà trường.
Mà Phùng Xuân Đỉnh là phó hiệu trưởng thường vụ của trường đại học Sư phạm.
Tuy rằng đều là chức vị phó hiệu trưởng, nhưng thực chất lại có sự khác biệt như ngày với đêm.
Chức vị của Lâm Dật là không có thực quyền, không thể so sánh được với Phùng Xuân Đỉnh.
Hiệu trưởng cuối cùng nghiêng về phía người nào, thật là rất khó nói.
Dù sao địa vị của Phùng Xuân Đỉnh cũng không thấp, xem như bá chủ thứ hai ở bên trong trường đại học Sư phạm này.
"Có cái cọng lông hiểu lầm."
Lâm Dật mở miệng nói trước:
"Chính tôi ra tay, không có gì để bàn cãi hết, một chút hiểu lầm cũng không có."
Tô Cách suýt ngã ngửa, anh không thể để cho tôi bớt lo một chút được sao?!
Coi như không có có hiểu lầm, anh cũng không thể nói theo tôi được sao!
"Tô chủ nhiệm, việc này không có chuyện của cô, hy vọng cô không nên nhúng tay vào!"
Phùng Xuân Đỉnh hừ lạnh một tiếng, sau đó chắp tay, đi về phía phòng làm việc của hiệu trưởng.
Lúc này, trong phòng làm việc của hiệu trưởng, Chu Canh Triết đứng ở trước mặt Triệu Kỳ, kể lại đầu đuôi chuyện xảy ra ở bên trong bể bơi một lần.
"Phùng Xuân Đỉnh thật sự là càng ngày càng quá mức!"
Triệu Kỳ vỗ bàn một cái,
"Thế mà dám dung túng những du học sinh dưới tay làm ra chuyện như vậy, việc này nếu như truyền ra bên ngoài, đại học Sư phạm của chúng ta sẽ biến thành trò cười!"
Thấy Triệu Kỳ nổi giận, Chu Canh Triết đứng ở một bên không dám lên tiếng.
Sự việc này dính dáng đến hai vị phó hiệu trưởng, chính mình chỉ là một cái thư ký nho nhỏ, không có tư cách tham dự quá nhiều, vẫn nên để Triệu hiệu trưởng tự mình quyết định xử lý như thế nào đi.
Đương đương đương ——
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, còn không đợi Triệu Kỳ lên tiếng đồng ý, Phùng Xuân Đỉnh đã đẩy cửa đi vào.
Hai vị phó hiệu trưởng tụ tập đến văn phòng hiệu trưởng, Chu Canh Triết lặng lẽ lui ra ngoài, lấy thân phận của mình thật không thích hợp ở lại đây.
"Triệu hiệu trưởng, chắc hẳn ngài cũng nghe nói qua chuyện Lâm Dật đánh nhau với du học sinh chứ? Tôi cảm thấy việc này cần nghiêm túc xử lý, tuyệt đối không thể nhân nhượng!"
Phùng Xuân Đỉnh sắc mặt lạnh lùng nói:
"Ở trong đội ngũ giáo viên chúng ta lại tồn tại một dạng người con sâu làm rầu nồi canh này, nếu như còn để cho hắn lưu lại ở trường học, không chừng sẽ có bao nhiêu người bị hắn bức hại nữa!"
Triệu Kỳ đẩy gọng kính mắt, thấp giọng nói:
"Tôi cũng có nghe nói qua sự tình xảy ra ở bể bơi, nam du học sinh tên là George kia, ngang nhiên quấy rối nữ sinh viên của đại học Sư phạm, còn đi tiểu vào trong hồ bơi. Đối với sự việc này, anh có muốn cho tôi một lời giải thích hay không?!"
"Sự việc này đúng là bọn họ có làm không đúng, về sau tôi sẽ giáo dục bọn họ."
Phùng Xuân Đỉnh nói ra:
"Nhưng tôi cảm thấy, điều này không có gì to tát, sinh viên người nước ngoài tôn trọng tự do, ưa thích vô câu vô thúc. Ở đất nước của bọn họ, điều này được coi là một loại hành động nghệ thuật, không cần thiết thượng cương thượng tuyến."
Phốc!
Lâm Dật nhịn không được, phì cười ra tiếng.
"Bảo sao ông có thể lên làm phó hiệu trưởng, trình độ văn hóa thực là không tồi, điều này cũng có thể nói liên quan dính líu đến hoạt động nghệ thuật, thật ngưu bức."
"Tôi đang nói chuyện với Triệu hiệu trưởng, việc này không có phần cậu nói chuyện, chú ý thân phận của mình đi!"
Triệu Kỳ lạnh lùng liếc nhìn Phùng Xuân Đỉnh một chút.
"Lâm Dật ngoại trừ là giáo viên thể dục của trường đại học Sư phạm ra, còn là phó hiệu trưởng danh dự của nhà trường. Anh nói xem, lấy thân phận của cậu ấy có tư cách chen vào nói chuyện không?"
Phùng Xuân Đỉnh ngây ngẩn cả người, có chút không thể tin vào lỗ tai của mình.
"Triệu hiệu trưởng, ngài nói cái gì? Cậu ta là phó hiệu trưởng danh dự của nhà trường?"
Tuy rằng tên của Lâm Dật được tăng thêm vào trang web chính thức của trường học, nhưng những người sáng suốt đều biết, trang web chính thức cũng chỉ là cái khung bài trí, căn bản không ai chú ý nhìn.
Phùng Xuân Đỉnh cũng giống như vậy, nếu không ông ta cũng không thể tỏ thái độ thế này, mà sẽ khiêm tốn hơn một chút khi nói chuyện với Lâm Dật.
"Anh cảm thấy, tôi sẽ nói đùa với anh về chuyện này?"
Triệu Kỳ hừ lạnh nói.
"Triệu hiệu trưởng, phó hiệu trưởng danh dự là chuyện gì xảy ra? Chúng ta đều rõ ràng, hoàn toàn cũng chỉ là một cái hư chức trên danh nghĩa, ở trước mặt chúng ta không có một chút tác dụng."
Phùng Xuân Đỉnh hừ lạnh nói:
"Gia đình của những du học sinh ở đây đều có chút danh tiếng, đối với danh dự quốc tế của trường học chúng ta có ảnh hưởng rất quan trọng, cộng thêm hàng năm bọn họ quyên góp khoản tiền mặt cũng là một con số không nhỏ. So sánh với những cống hiến của du học sinh, chức vị phó hiệu trưởng danh dự của cậu ta chả là cái cóc khô gì!"
Triệu Kỳ cầm lấy bao thuốc trên bàn, đốt một điếu,
"Nếu đã nói tới cống hiến, vậy tôi sẽ trò chuyện với anh một chút."
"Trường học chúng ta mới xây dựng phòng thí nghiệm máy vi tính, chắc hẳn anh cũng biết rồi."
"Đương nhiên biết, nghe nói bỏ ra hơn 20 triệu nhân dân tệ. Những lãnh đạo bên trong Bộ giáo dục đều vô cùng coi trọng, đây cũng là một tấm danh thiếp mà nhà trường chúng ta có thể cầm ra bên ngoài."
Triệu Kỳ gảy khói tàn thuốc,
"Đó cũng chỉ là đưa ra bên ngoài một số thông tin, tình huống thật thì anh còn không biết."
"Chẳng lẽ trong chuyện này vẫn còn có ẩn tình gì khác sao?"
Phùng Xuân Đỉnh ngoài ý muốn nói:
"Vì sao tôi là phó hiệu trưởng thường vụ lại không biết?"
"Bởi vì thầy Lâm rất điệu thấp, không muốn trắng trợn tuyên dương, cho nên tôi cũng không công bố."
"Ừm? Cậu ta chỉ là giáo viên dạy thể dục, việc này thì có quan hệ gì với cậu ta?"
"Nói thật cho anh biết đi, chỗ phòng thí nghiệm kia cũng chính là do thầy Lâm quyên tặng."
Triệu Kỳ nói ra:
"Anh cảm thấy thầy Lâm so với những du học sinh kia, thì người nào mới có sự cống hiến lớn hơn?"
Phùng Xuân Đỉnh mộng bức, dưới chân dường như sinh ra một cây đinh, đứng im tại chỗ.
Trong nháy mắt, không cách nào tiếp nhận sự thay đổi về mặt thân phận của Lâm Dật.
"Cậu ta có tiền như vậy sao? !"
"Nào chỉ là có tiền thôi?"
Triệu Kỳ không thay đổi sắc mặt nói ra:
"Không chỉ có thiết bị của phòng thí nghiệm là do thầy Lâm quyên tặng, ngay cả sở nghiên cứu Long Tâm của thành phố Trung Hải cũng là của thầy Lâm. Có rất nhiều dự án nghiên cứu khoa học của trường học chúng ta, đều là nhận được sự giúp đỡ của người ta mới hoàn thành. Vậy mà anh lấy những du học sinh cứt chó kia ra so sánh với thầy Lâm, có phải là đầu óc bị úng nước rồi không?"
Phùng Xuân Đỉnh sắc mặt khó coi, dù có nằm mơ thì ông ta cũng không nghĩ tới, Lâm Dật sẽ có một tầng thân phận như vậy.
Đừng nói mình không thể động đến cậu ta, lấy quy mô hiện tại của trường đại học Sư phạm, còn cần phải cúng bái cậu ta làm tổ tông mới đúng.
Đánh mấy đứa du học sinh cũng chỉ là việc chơi đùa mà thôi.
"Triệu hiệu trưởng, ngài xem lại việc này một chút, thì ra là hiểu lầm."
Phùng Xuân Đỉnh lập tức thay đổi phong cách, cười theo nói ra:
"Nếu đã là người một nhà, vậy chuyện này coi như xong, tôi trở về sẽ giáo huấn bọn họ vài câu, để bọn họ phải ghi nhớ thật lâu."
Nói xong câu kế tiếp, Phùng Xuân Đỉnh rời đi khỏi văn phòng.
Sau khi ra khỏi cửa nặng nề, ông ta nhẹ nhàng thở ra, loại cảm giác hít thở không thông kia mới biến mất không thấy gì nữa.
Sau khi Phùng Xuân Đỉnh rời đi, Triệu Kỳ nhìn về phía Lâm Dật.
"Thầy Lâm, cậu muốn xử lý việc này như thế nào?"
"Tôi chính là một giáo viên thể dục, nào có tư cách quyết định loại sự tình này, Triệu hiệu trưởng tự mình xem xét mà làm thôi."
Triệu Kỳ nhíu mày, mặc dù Lâm Dật không nói gì, nhưng nói ra lời ấy cũng coi như cho thấy thái độ của mình.
"Thân phận của Phùng Xuân Đỉnh không giống với Lý Đức Điền trước đó, cho nên tôi phải chậm rãi thao tác. Sự việc này không gấp được, cần một đoạn thời gian mới có thể có kết quả."
"Ngài xem đó mà làm là được rồi, dù sao ngài cũng là hiệu trưởng."
Lâm Dật nói ra:
"Trừ cái đó ra, tôi không quá hi vọng mấy tên du học sinh kia lại xuất hiện ở trường đại học Sư phạm."
"Việc này không có vấn đề gì, tôi sẽ nghiêm túc xử lý."
"Vậy thì tốt rồi, cứ như vậy đã. Hiện giờ sắp đến giữa trưa, tôi phải đi ăn cơm đây."
Lâm Dật xoay xoay lưng, chuẩn bị đi căn tin ăn cơm.
Nhưng ngay tại lúc này, bỗng nghe được một tiếng thét lên.
"Phi lễ, phi lễ, Phùng Xuân Đỉnh ông không được sờ mó cái eo nhỏ của nữ sinh viên chân dài!"
------
Dịch: MBMH Translate