"Vô lễ với nữ sinh viên?"
Lâm Dật và Triệu Kỳ đều ngây ngẩn cả người.
Đây là thao tác cợt nhả gì vậy?
Vừa mới từ trong này rời đi, trở về đã giở trò vô lễ với nữ sinh viên, tốc độ này không phải là quá nhanh sao?
Lấy IQ của Phùng Xuân Đỉnh không cần phải làm ra loại sự tình này đi.
"Thầy Lâm, chúng ta qua xem một chút đi."
"Được."
Lâm Dật và Triệu Kỳ đẩy cửa đi ra ngoài.
Phát hiện Phùng Xuân Đỉnh đang đứng trước cửa phòng làm việc, bị một đám người vây xung quanh.
Trong đó có một bộ phận lớn sinh viên mà Lâm Dật nhìn rất quen mắt, giống như là một khối sinh viên đăng ký học tiết bơi lội.
Sao không canh chừng thật kỹ đám du học sinh uống nước bể bơi, mà lại còn chạy đến nơi này?
Lâm Dật và Triệu Kỳ đi tới, phát hiện trước trong văn phòng của phó hiệu trưởng có một nữ sinh viên ngồi dưới đất, như khóc mà không phải khóc lau nước mắt.
Bởi vì nàng mặc chính là váy hai dây, một bên dây đeo vai trơn rơi xuống trên cánh tay, nhìn còn có chút lộn xộn.
"Thầy Lâm, Triệu hiệu trưởng, các thầy phải làm chủ cho em. Nếu như sự kiện này bị truyền ra ngoài, em cũng không muốn sống nữa."
Lâm Dật: ...
Chị gái, làm phiền thời điểm khóc lóc, chị có thể khóc thật một chút được hay không? Đây cũng quá giả rồi.
"Các thầy mau ghi lại hành động ghê tởm của ông ta, sau đó đăng lên mạng. Em muốn để tất cả mọi người, đều biết bộ mặt thật của ông ta."
"Đúng đúng đúng, đăng tải clip lên trên diễn đàn Đẩu m. Dạng người như ông ta, nhất định phải nghiêm trị không tha!"
"Sự tình cho lũ du học sinh được đặc quyền, cũng cần phải đưa ra ngoài ánh sáng. Dạng người này căn bản không xứng nhận chức vị ở trường học!"
Nhìn thấy các học sinh đều lòng đầy căm phẫn, Lâm Dật đoán được, bọn họ cũng không thể nhịn được nữa, nếu không sẽ không làm chuyện như vậy.
"Phùng Xuân Đỉnh, ông thật có chút quá mức. Việc giúp đỡ du học sinh nói chuyện còn chưa tính, quay đầu trở về lại còn bắt nạt sinh viên của mình. Ông luôn miệng nói tôi là con sâu làm rầu nồi canh, tôi thấy ông mới là viên cứt chuột kia đi."
"Cậu nói bậy bạ gì đó?! Tôi không làm gì cả. Tôi vừa trở lại văn phòng, cô ta đã nhảy vọt vào, rõ ràng là muốn vu oan cho tôi!"
Phùng Xuân Đỉnh hốt hoảng khẩn trương giải thích.
"Chính ông có đức hạnh gì ông còn không biết sao? Trước đó còn vụng trộm sờ qua tay của tôi, tôi cũng chính là một trong số những người bị hại!"
Một nữ sinh viên khác lên tiếng.
"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy. Tôi bị trượt ba môn học kỳ này, ông ta gọi tôi đến văn phòng riêng, bảo tôi ra ngoài với ông ta một lần là có thể miễn thi lại, nhưng tôi không có đồng ý."
"Có một lần, tôi nhìn thấy ông ta tùy tiện gạt tàn thuốc linh tinh, không có một chút biểu hiện giác ngộ của người giáo viên."
"Mấy ngày trước, tôi nhìn thấy ông ta mắt đi mày lại với bác gái làm bếp ở căn tin. Sau đó, bác ấy còn bới cho ông ta thêm mấy miếng xương sườn. Đây chính là tác phong thói quan liêu điển hình, thậm chí còn có hiềm nghi tạo ra quy tắc ngầm với nữ nhân viên cấp dưới."
Phùng Xuân Đỉnh nghe xong thì mộng bức.
Con mẹ nó, coi như muốn quy tắc ngầm, tôi cũng ngầm với Tô Cách chứ, làm sao có thể ngấm ngầm với bác gái ở căn tin?!
Dưới sự công kích của một đám sinh viên dùng ngòi bút làm vũ khí, tất cả những chuyện đồi bại của Phùng Xuân Đỉnh đều bị các nàng cầm điện thoại quay lại.
Thậm chí, ngay cả việc đi nhà xí không xả nước cũng bị ghi lại trong danh sách.
Nhưng là thật là giả, thì không thể nào biết được.
Khả năng Phùng Xuân Đỉnh đều không nhớ rõ, tự mình đã làm qua những chuyện đó chưa.
"Khụ khụ khục..."
Triệu Kỳ nhẹ ho khan vài tiếng, các sinh viên đang líu ríu đều ngừng lại, cũng không còn lớn tiếng ồn ào.
"Phùng Xuân Đỉnh, xét thấy anh sở tác sở vi, tạm thời cách chức của anh chờ xử lý. Tôi sẽ đem những chuyện xảy ra, một năm một mười báo cáo lên trên Cục, đến mức sẽ xử lý theo hình thức nào thì anh ở nhà chờ tin tức đi."
Phùng Xuân Đỉnh đã choáng váng, thậm chí có loại cảm giác khóc không ra nước mắt.
Mặc dù Triệu Kỳ không có có quyền lợi sa thải chính mình, nhưng xảy ra chuyện như vậy, chính mình cũng không thể không đình chỉ chức vị.
"Tôi, tôi đã biết."
Phùng Xuân Đỉnh mặt mày xám xịt rời đi, thậm chí ngay cả đồ vật cá nhân cũng không còn tâm tư thu dọn.
Giây phút Phùng Xuân Đỉnh bước vào thang máy, trong hành lang truyền ra tiếng hoan hô vang trời.
"Cuối cùng đã đuổi được lão lưu manh này rời đi."
"Tớ đã sớm nhìn ông ta không thuận mắt!"
"Đối với dạng người này, căn bản không xứng ở lại đại học Sư phạm."
Vừa reo hò, đồng thời hơn mười người nữ sinh viên xông tới.
"Thầy Lâm, thầy không sao chứ? Bọn em đều lo lắng gần chết, may mà em cái khó ló cái khôn, nghĩ ra biện pháp như vậy."
"Việc này có gì mà phải lo lắng, nếu tôi thật sự sợ ông ta, tôi đã không dám đối nghịch."
Khóe miệng Triệu Kỳ co giật, lúc trước còn không có phát hiện ra, hiện giờ thật nhìn thấy được.
Những nữ sinh viên này mà điên cuồng lên, quả thực còn khủng bố hơn so với vũ khí hạt nhân.
Ai, lớn lên đẹp trai cũng có nhiều ưu thế quá.
"Được rồi, tất cả mọi người giải tán đi. Vừa rồi các em quay video, không cho phép ai phát lên mạng, biết chưa?"
Lâm Dật dặn dò.
"Vâng, thầy Lâm. Bọn em cũng là lo lắng cho thầy, sợ ông ta hãm hại thầy, cho nên mới nghĩ ra biện pháp như vậy. Còn chuyện vừa rồi quay video, tuyệt đối sẽ không lưu truyền ra bên ngoài."
"Vậy tôi an tâm, các em đi về trước đi."
"Ừm vâng."
Dưới sự chỉ đạo của Lâm Dật, nhóm nam nam nữ nữ lần lượt rời đi.
Nơi hành lang ồn ào, cuối cùng cũng an tĩnh trở lại.
Leng keng
Thời điểm này cửa thang máy mở ra, một bóng hình cao gầy xinh đẹp vội vã chạy ra từ bên trong, trên tay còn cầm theo hai cái hộp.
Lâm Dật nhìn sang, hình như là Vương Nhiễm tham gia tiết học bơi lội vừa rồi.
"Lâm, thầy Lâm, thầy không sao chứ?"
Đứng ở trước mặt Lâm Dật, Vương Nhiễm hơi thở hổn hển nói.
"Chuyện bên này đều đã được giải quyết xong."
Lâm Dật cười nói:
"Không có gì bất ngờ xảy ra, Phùng Xuân Đỉnh sẽ bị sa thải, xem như tất cả đều vui vẻ."
"A a, vậy thì tốt quá."
Vương Nhiễm nói ra:
"Thầy Lâm, cái này cho thầy."
Nhìn thấy Vương Nhiễm đưa tới hộp thuốc, phát hiện là băng dán cá nhân và thuốc sát trùng.
"Em mua thứ này làm gì?"
"Lúc vừa rồi thầy đánh nhau, em nhìn thấy tay của thầy bị thương, nên em chạy đi mua thuốc cho thầy."
"Ừm? Bị thương rồi?"
Lâm Dật nhìn cánh tay mình, phát hiện ở trên cánh tay phải của mình có lỗ hổng nhỏ sâu nửa centimet, lưu lại một ít máu, nhưng đều đã đọng lại.
Nếu như không phải Vương Nhiễm nói ra, chính mình cũng không biết rõ.
"Băng dán cá nhân và thuốc sát trùng, em cứ giữ để dự phòng đi. Với vết thương nhỏ như thế, tôi còn không có cảm giác gì."
Lâm Dật không quan trọng nói.
"Vẫn nên dán cái băng dán vết thương đi, em sợ bị nhiễm trùng."
Vương Nhiễm nhỏ giọng nói.
"Vậy được rồi, tự tôi làm là được."
Tiếp nhận băng dán và thuốc sát trùng từ Vương Nhiễm đưa qua, Lâm Dật vừa cười vừa nói.
"Lâm, thầy Lâm, hẹn gặp lại. Cám ơn thầy!"
Vương Nhiễm cám ơn Lâm Dật, sau đó xấu hổ chạy đi.
"Ừm? Chính mình đã làm cái gì? Có cái gì mà phải cám ơn nhỉ?"
Lâm Dật lẩm bẩm một câu,
"Chẳng lẽ là bởi vì chuyện George theo đuổi nàng?"
"Thầy Lâm, chuyện bên này đã xử lý xong, tôi đi về trước."
Triệu Kỳ nói ra.
Lâm Dật gật gật đầu, sau khi lên tiếng chào hỏi, anh cũng quay về văn phòng Đoàn ủy của trường học.
Nhìn thấy Lâm Dật trở về, mấy người Tô Cách đều đứng lên.
"Lâm Dật, anh không sao chứ, Phùng Xuân Đỉnh đó không làm khó anh chứ?"
"Ông ta sắp bị sa thải rồi, làm khó tôi cái cọng lông ấy."
"Sắp bị sa thải rồi?"
Lâm Dật đơn giản kể lại sự tình vừa rồi một lần nữa, mấy người Tô Cách lắng nghe mà than thở.
Lâm Dật có phải quá cường hãn rồi hay không?
Mới đến trường học không được bao lâu mà đã trực tiếp lấy đi hai vị phó hiệu trưởng.
Đây là thủ đoạn nghịch thiên gì vậy !
------
Dịch: MBMH translate