"Mọi người đừng dùng ánh mắt ấy nhìn tôi. Tôi sắp chết đói rồi đây, ai đi mua giúp tôi chút cơm về đi, buổi chiều còn phải lên dạy tiết học bóng rổ nữa đấy."
"Anh Lâm, anh chờ một chút, em đi mua cho anh ngay bây giờ."
Tống Giai nói ra.
Lâm Dật buồn bực muốn chết.
Một tiết học tốt vậy mà bị lãng phí, thật là đáng tiếc, còn phải chờ thêm một thời gian mới có thể bù lại.
Ngay sau khi Lâm Dật ăn trưa xong, Tô Cách nhận được điện thoại của Triệu Kỳ.
"Vâng, Triệu hiệu trưởng, hiện tại tôi lập tức phát thông báo."
"Vâng vâng vâng, tôi hiểu được."
Nói xong chính sự, Tô Cách liền cúp điện thoại. Đồng thời, nàng đưa ánh mắt dừng lại ở trên người Lâm Dật.
"Dùng ánh mắt ấy nhìn tôi làm gì? Nơi này là văn phòng, không phải nhà cách âm."
"Anh nghĩ gì thế?"
Tô Cách xì một câu,
"Vừa rồi Triệu hiệu trưởng gọi điện thoại tới, nói phải nghiêm túc xử lý những du học sinh kia. Tuy nhiên ông ấy giao quyền lợi ấy cho anh, nói xử lý như thế nào thì tùy anh quyết định."
"Việc này còn có gì để nói đâu, trực tiếp đuổi học là xong."
"Được, vậy thì tôi sẽ lập tức phát thông báo."
Lâm Dật đang ăn mì sợi mà Tống Giai mua về cho anh, nói ra:
"Trong trường học vẫn còn có một số quy định, cũng là nhằm vào đối tượng du học sinh chứ?"
"Đúng là có không ít."
"Đều hủy bỏ, ai muốn làm quen với tật xấu của bọn họ, làm như chính mình là đại gia vậy."
Lâm Dật nói ra:
"Mặc dù đại học Sư phạm không phải là trường học danh tiếng gì, nhưng cũng phải có phong cách môi trường đại học của chính mình. Nói cho bọn họ biết, có thể ngốc thì ngốc, không thể ngốc thì cút."
"Được, tôi sẽ gọi người phát thông báo, tranh thủ công bố chính thức sự kiện này trước ngày mai."
"Ừm."
Không đến nửa giờ sau, bọn người Tô Cách và Tống Giai đều nghĩ ra bài thông báo chính thức.
Sau khi Đoàn ủy nhà trường phát thông báo ra bên ngoài, ở trong forum của nhà trường đưa tới sóng to gió lớn.
Vô số bình luận và status tạo thành một loại tràng diện đại đoàn kết chưa từng có.
Bởi vì bản thông báo này xem như khơi mở ra một dòng chảy mới, ý nghĩa cùng và ảnh hưởng đều vô cùng to lớn.
Đối với Lâm Dật mà nói, tới trường học làm việc chỉ là nhiệm vụ của hệ thống phân phối.
Nhưng chính bản thân Lâm Dật cũng không biết, một hành động trong lúc vô hình đã tựa như một dạng hiệu ứng hồ điệp, mang đến ảnh hưởng sâu xa đối với toàn bộ ngành giáo dục.
Vào buổi chiều, khi Lâm Dật đi đến dạy tiết học bóng rổ, anh nhận được tràng vỗ tay hoan nghênh của tất cả nam sinh viên.
Mặc dù nghi thức hoan nghênh đơn giản một chút, nhưng nó biểu đạt sự kính ý, không thể đong đếm được.
"Không cần quay sang nịnh nọt, cơ sở huấn luyện vẫn cần phải tập luyện."
Lâm Dật cũng không thèm nể mặt mũi,
"Tổ 4 trở về tiếp tục chạy, mỗi tổ hai mươi vòng, bắt đầu đi."
"Sớm biết thế thì tôi đã không vỗ tay."
"Nếu như không vỗ tay, vậy thì chạy thêm tám vòng."
Sau khi dạy xong tiết học, Lâm Dật không có quay về văn phòng, mà trực tiếp đi tới bãi đỗ xe, chuẩn bị trở về nhà.
"Thầy Lâm."
Nghe được có người gọi mình, Lâm Dật nhận ra người đó là Vương Nhiễm.
Vương Nhiễm ăn mặc đơn giản, quần Jean màu xanh lam, kết hợp áo dài tay viền hoa màu đen, toát lên vẻ đẹp thông minh, tươi tắn, căng tràn và đầy sức sống của nữ sinh viên đại học.
"Tay của thầy còn đau không?"
Lâm Dật có chút xấu hổ, bởi vì nàng mua băng cá nhân và thuốc sát trùng cho mình, mà chính mình lại căn bản không cần dùng đến.
"Ngạch, không còn đau."
Lâm Dật cười nói:
"Em mua băng dán cá nhân và thuốc sát trùng, tôi đã để ở phòng làm việc, giữ lấy để dùng sau."
"Ừm vâng, dạy tiết học thể dục sẽ dễ gặp chấn thương, thầy Lâm giữ lấy để sử dụng."
Lâm Dật gật gật đầu, nói:
"Em là muốn ra về sao?"
"Em, trong nhà em có một chút việc, nên em trở về nhà một chuyến."
"Đúng lúc, tôi cũng tan việc, để tôi đưa em trở về."
"Không không không, không cần."
Vương Nhiễm vội vàng từ chối nói:
"Em tự ngồi xe buýt là được rồi, không phiền phức thầy Lâm."
"Phiền phức cái gì?"
Lâm Dật nói:
"Chẳng lẽ là em ngại xe của tôi cũ?"
"Không, không có, em không có ý đó, thầy Lâm không nên hiểu lầm."
Vương Nhiễm giải thích nói.
"Vậy thì lên đây đi, đúng lúc tôi nhàn rỗi không có chuyện gì làm."
"Vậy phiền phức thầy Lâm rồi."
Lâm Dật mở cửa xe, hai người cùng nhau lên xe.
Trái tim Vương Nhiễm phanh phanh trực nhảy ra ngoài, tựa như con nai con ngơ ngác đang đi lạc.
Thầy Lâm vừa tới trường học không bao lâu, mình chắc là nữ sinh viên đầu tiên được ngồi xe thầy?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt Vương Nhiễm cũng đỏ bừng lên.
Nếu để cho bạn cùng phòng biết sự kiện này, các cậu ấy sẽ rất hâm mộ đi.
"Nhà em ở đâu?"
"Tiểu khu Ánh Rạng Đông, đường An Bình."
"Tôi còn không biết cái tiểu khu đó ở đâu, em chỉ đường phía trước mặt đi."
"Ừm vâng, cảm ơn thầy Lâm."
Cả chặng đường đi, hai người trò chuyện câu được câu không, đều là một số chuyện vụn vặt không có dinh dưỡng.
Ngồi ở trong xe của Lâm Dật, Vương Nhiễm khép chặt hai chân, cũng không dám cử động gì nhiều.
Điểm ấy thì Lâm Dật có thể hiểu được, lần đầu tiên ngồi lên xe của người khác, khẳng định đều là cái tư thế này.
Lúc trước Kỷ Khuynh Nhan cũng là như vậy, vẫn luôn khép lấy hai chân. Có điều, lần đầu tiên nàng ngồi khép chân là đang mặc váy, cho nên nhìn đẹp mắt hơn nhiều so với Vương Nhiễm.
Mà bây giờ, để cho nàng khép chân ngồi đây là chuyện không thể nào.
Thậm chí còn bắt đầu cởi giày.
"Thầy Lâm, nhà em ở quá xa, nếu không hiện giờ cho em xuống xe."
Vương Nhiễm xấu hổ nói.
"Không có việc gì, tôi trở về cũng khá nhàn rỗi. Nếu như không đưa em về, tôi cũng không có chuyện gì để làm."
"Cám ơn thầy Lâm..."
Reng reng reng
Ngay trong lúc Vương Nhiễm nói chuyện, điện thoại trong túi vang lên, nhưng Vương Nhiễm không có nhận cuộc gọi, trực tiếp treo máy.
Thời điểm để điện thoại di động vào lại trong túi, chuông điện thoại lại vang lên.
Lần này, Vương Nhiễm vẫn tiếp tục treo máy.
Nhưng Lâm Dật bén nhạy phát hiện một điểm, Vương Nhiễm do dự một chút, rồi mới tắt điện thoại.
Trong lúc vô tình, Lâm Dật nhìn thấy trên điện thoại di động là một số điện thoại xa lạ, còn là số của ai thì không biết.
Ngay sau đó, Vương Nhiễm mở ra Wechat và tìm được một người, nhanh chóng nhắn tin trả lời vài câu, liền đóng lại điện thoại di động.
Lại qua hai mười mấy phút đồng hồ, dưới sự hướng dẫn của Vương Nhiễm, Lâm Dật mới lái xe chạy đến tiểu khu Ánh Rạng Đông, đường An Bình.
Tiểu khu Ánh Rạng Đông là khu phố đã có hơn ba mươi năm lịch sử, còn cũ kỹ hơn so với tiểu khu Hòa Bình mà Lâm Dật ở trước đó.
Bởi vì là khu nhà tập thể trên nền công xưởng cũ để lại, nên hiện tại hoàn cảnh sống và cơ cấu nội bộ ở nơi này không thể nào so sánh được những tiểu khu khác.
Theo cổng chào chạy xe vào trong khu nhà dân mất khoảng hơn mười phút đồng hồ.
Nếu như không phải loại tài xế lão làng như Lâm Dật, người bình thường thật sự không lái vào được.
"Thầy Lâm, em về đến nhà rồi, cảm ơn thầy đã đưa em trở về."
"Đừng khách sáo, em còn mua cho tôi băng dán cá nhân và thuốc sát trùng, chúng ta hòa nhau."
"Đó đều là việc em nên làm, thầy Lâm, thầy đừng khách khí như vậy."
"Ừm."
Lâm Dật gật gật đầu,
"Em đi lên trước đi, tôi cũng trở về."
"Ừm vâng, hẹn gặp lại thầy Lâm."
Lên tiếng chào hỏi xong, Lâm Dật quay xe ra ngoài.
Đối với loại tiểu khu cũ như vậy, lúc tiến vào thì khó, mà thời điểm đi ra càng khó. Khi lái xe ra được bên ngoài, anh đã có thể nhìn thấy ánh hoàng hôn phía cuổi chân trời.
Hạ kính xe xuống, tắt điều hòa, Lâm Dật chuẩn bị lái xe về Cửu Châu Các.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Dật ngoài ý muốn nhìn thấy, Vương Nhiễm vội vã chạy tới trạm xe buýt phía đối diện ngoài đường cái, chạy lên chiếc xe buýt vừa dừng sát ở sân ga số 89.
"Không phải muốn về nhà sao? Sao lại còn ngồi xe buýt rời đi?"
---------
Dịch: MBMH Translate