Lâm Dật thả chậm tốc độ xe, nhìn thấy xe buýt chậm rãi lái đi, anh mới tăng tốc rời đi.
Về chuyện Vương Nhiễm về đến nhà, lại vì chuyện gì quay người rời đi, Lâm Dật không biết nguyên nhân, cũng không muốn nghe ngóng quá nhiều.
Nơi này không phải là trường học, chính mình không có tư cách quản quá nhiều việc.
Đưa Vương Nhiễm về nhà xong, Lâm Dật không có đi về Cửu Châu Các ngay lập tức, mà đi thẳng đến trường đua xe, lái chiếc Pagani của mình chạy vài vòng cho thoải mái, rồi mới hài lòng quay về nhà.
Ngày thứ hai, bởi vì hôm nay chỉ có một tiết học, nên Lâm Dật cũng không có gấp gáp, hơn 9 giờ mới tới trường học.
Vừa đỗ xe ngừng lại, điện thoại của Tô Cách gọi tới.
"Anh đang ở đâu vậy?"
Giọng nói của Tô Cách có chút vội vàng, Lâm Dật cảm giác có điểm gì là lạ,
"Vừa mới tới trường học, tìm tôi có việc gì?"
"Anh mau đi tới phòng hiệu trưởng một chuyến."
"Uh."
Lâm Dật không có nói nhảm, sau khi xuống xe thì trực tiếp đi đến văn phòng Triệu Kỳ.
Trong tích tắc đẩy cửa ra, anh nhìn thấy trong văn phòng đều là người.
Ngoại trừ Triệu Kỳ và Tô Cách ra, đứng ở đây chính là George và đám sinh viên ngoại quốc khác, mà ngày hôm qua bị chính mình đánh một trận.
Đứng ở bên cạnh của bọn họ, còn có mấy người nước ngoài trung niên, theo chỗ đứng của bọn họ có thể nhìn ra, có lẽ là quan hệ cha mẹ.
"Lâm Dật, mau tới đây."
Nhìn thấy Lâm Dật tiến đến, Tô Cách kéo anh đến bên cạnh mình.
"Cô gọi điện thoại cho tôi là vì chuyện này?"
Tô Cách khó xử gật đầu. Nếu như nàng và Triệu Kỳ có năng lực xử lý chuyện này, thì bọn họ tuyệt đối sẽ không gọi Lâm Dật tới.
Nhưng bởi vì việc này có dính đến người ngoại quốc, sự tình sẽ trở nên vi diệu và nhạy cảm.
"Làm tôi giật cả mình, tôi còn tưởng rằng lại muốn cho tôi dạy thay tiết học nào nữa chứ."
Nhìn thấy Lâm Dật vẫn biểu lộ vẻ vân đạm phong khinh, Triệu Kỳ đều không nắm chắc được chủ ý.
Tại sao thầy Lâm lại không sợ gì chứ?
Nếu như sự kiện này bị làm lớn chuyện, nhất định sẽ ảnh hưởng đến danh dự của anh.
Công việc cũng không cần nghĩ làm tiếp.
"Thầy Lâm, để tôi trước giới thiệu một chút."
Triệu Kỳ đứng ra nói ra:
"Vị này là Mark, cha của George. Vị này là người nhà của Rocca. . ."
"Được rồi, được rồi, không cần giới thiệu. Bọn họ là ai cũng không cần quan tâm, không ảnh hưởng đến tôi."
Lâm Dật chẳng hề để ý phất phất tay.
"Cha, hôm qua người đánh bọn con chính là hắn, còn bắt bọn con uống nước trong bể bơi, con muốn tố cáo hắn!"
"Không cần nói, cha đã tìm luật sư tới, hơn nữa còn thanh toán chi phí đại diện đắt đỏ, sự kiện này sẽ được xử lý."
Mark nói ra.
"Cậu George, trước tiên cậu đừng kích động. Tôi là luật sư đại diện của các vị, việc này tôi sẽ xử lý."
Một luật sư trung niên đứng dậy, đẩy kính mắt trên sống mũi, cũng móc ra danh thiếp của mình.
"Chào anh Lâm, trước tự giới thiệu mình một chút, tôi là luật sư sự vụ của Sở luật sư Phồn Vinh, tôi tên là Hàn Việt."
Lâm Dật đặt mông ngồi xuống trên ghế sa lon,
"Lời dạo đầu thì miễn đi, nhanh đi thẳng vào chuyện chính, đợi lát nữa tôi còn phải đi dạy học đây."
Hàn Việt đứng ngơ ngác, cầm danh thiếp trong tay lơ lửng giữa không trung, cảnh tượng thật xấu hổ.
Tô Cách im lặng lắc đầu, không nói đến việc kết quả xử lý cuối cùng ra làm sao.
Nhưng nếu muốn nói chuyện lịch sự với Lâm Dật, rõ ràng không có khả năng.
"Nếu đã như vậy, tôi cần phải nhắc nhở anh Lâm một chút, nếu như anh không phối hợp, đừng nói là... Đợi lát nữa lên tiết học, mà anh có thể lưu lại ở trường học hay không, đều rất khó nói."
"Mẹ nó, đáng sợ như vậy?"
Lâm Dật đứng dậy, vội vàng tiếp nhận danh thiếp của Hàn Việt,
"Muốn mạng của tôi cũng có thể, nhưng không thể bắt tôi rời khỏi cương vị giáo viên yêu quý này được. Một ngày không được gặp những sinh viên đáng yêu của mình, tôi sẽ không chịu nổi."
"Ha ha. . ."
Nhìn thấy bộ dáng Lâm Dật khách khách khí khí nhận lấy danh thiếp của mình, Hàn Việt ưỡn thẳng lưng.
"Thầy Lâm đúng là một người cố chấp. Nếu tôi không cầm lấy pháp luật làm vũ khí, thật sự cũng không biết làm sao đối phó. . ."
Xoẹt
Lâm Dật cầm lấy danh thiếp của Hàn Việt, tại chỗ xé thành mảnh nhỏ, "Giá mà ông đừng nói, cái tấm thẻ này của ông có chất lượng rất tốt, xé nhỏ rất là khó khăn."
"Anh!"
Vẻ mặt Hàn Việt ngây ra, tức giận đến thân thể phát run. Ông ta hoàn toàn không nghĩ tới, Lâm Dật sẽ làm ra hành động vô lại như thế!
"Tôi thế nào?"
Lâm Dật hiếu kỳ hỏi:
"Cũng chỉ là xé tấm danh thiếp mà thôi, chẳng lẽ ông còn muốn tố cáo tôi? Chẳng lẽ xé danh thiếp cũng phạm pháp? Lúc nào quy định này công khai hoạt động, sao tôi lại không biết nhỉ?"
Tô Cách đứng ở một bên, không nhịn được cười.
Đối với dạng người không kiêng nể ai như Lâm Dật, ngoại trừ hiến pháp, hình như không ai có thể khống chế được anh ta.
"Anh Lâm, anh có thể không tôn trọng tôi, nhưng. . ."
"Không thể không nói, ông vẫn tự biết rõ bản thân mình."
Lâm Dật cười ha hả nói:
"Vậy mà nhìn ra tôi không tôn trọng ông, không cần hoài nghi, tự tin một chút, tôi chính là xem thường ông."
"Ý của tôi là, anh có thể không tôn trọng tôi, nhưng anh. . . !"
"Tốt tốt, tôi đúng là không có tôn trọng ông."
Lâm Dật nói ra:
"Ông cũng không cần tiếp tục nhấn mạnh như vậy."
Hàn Việt tức đến nghiến răng nghiến lợi, hành nghề hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy dạng vô lại này!
"Nếu như anh còn như vậy, tôi sẽ tố cáo anh tội công kích lăng mạ người khác, anh sẽ phải đền bù chi phí tổn thất tinh thần cho tôi!"
"Ông còn ra vẻ gì chứ? Vô luận dáng người hay là vẻ đẹp trai, ông đều không phải cùng một đẳng cấp với tôi. Tôi công kích làm cái lông, ông cũng xứng sao?"
Hàn Việt nắm chặt hai nắm đấm, cắn răng mở miệng nói:
"Tôi không muốn nói nhiều lời với anh. Tôi nói cho anh biết, lúc 10h20ph buổi sáng ngày hôm qua, anh đã cố ý đánh du học sinh người nước ngoài. Hôm nay, tôi nhận ủy thác của người khác mời đến đây, chính thức tiếp nhận vụ án này!"
"Người đúng là bị tôi đánh, nhưng bọn họ đùa giỡn sinh viên đại học Sư phạm, còn đi tiểu vào trong bể bơi. Vậy việc này tính như thế nào?"
Lâm Dật nói ra:
"Hơn nữa bọn họ có sáu người, nếu như có thêm hai người nữa, con mẹ nó, tôi còn tưởng rằng liên quân tám nước lại đánh tới đây."
"Xin lỗi, tôi chỉ là luật sư đại diện của bọn họ, chỉ phụ trách bọn họ tố tụng."
"Chậc chậc chậc. . ."
Lâm Dật cười lắc đầu,
"Thật ra, tôi còn thật ngoài ý liệu, tốt xấu gì ông cũng là người Hoa, tại sao có thể làm ra loại sự tình này chứ?"
"Thì bởi vì tôi là người Hoa, tôi mới phải làm chuyện như vậy!"
Hàn Việt càng ra vẻ đại nghĩa lẫm liệt nói ra:
"Hình tượng quốc tế của Hoa Hạ cũng là bị các người phá hủy hết, nếu như không có tôi. . ."
"Hình tượng Quốc tế con bà nội mày."
Lâm Dật mắng:
"Hình tượng quốc tế của Hoa Hạ là dựa vào đao thật thương thật làm ra, có liên quan cái lông gà đến ông, thực sự còn tự tô thiếp vàng lên mặt mình."
"Anh có thể không thừa nhận tác dụng của tôi, nhưng tôi đúng là cố gắng sức lực ở phương diện này."
Dường như biết Lâm Dật có tính cách vô lại, Hàn Việt cũng biết mình không phải là đối thủ của anh ta, nên nghiêm túc nói:
"Anh Lâm, tôi hy vọng anh không nên tránh nặng tìm nhẹ, mời nhìn thẳng vào kháng cáo của chúng tôi!"
"Được thôi, ông trình bày dừng ở đây đi."
Lâm Dật nói ra:
"Các người nói thử một chút, muốn xử lý việc này như thế nào?"
"Sợ hãi rồi đúng không?"
Hàn Việt híp mắt nói ra:
"Kháng cáo của chúng tôi rất đơn giản. Anh cần bồi thường chi phí tiền thuốc men và tổn thương tinh thần cho sáu du học sinh, tổng cộng 3,29 triệu nhân dân tệ. Tiếp theo, chúng tôi yêu cầu anh nhất định phải đứng ra trịnh trọng xin lỗi bọn họ ở trước mặt giáo viên và học sinh trong toàn trường. Ngoại trừ điều đó ra, chúng tôi còn muốn yêu cầu nhà trường, tăng thêm ưu đãi học tập cho sáu vị du học sinh này."
-----
Dịch: MBMH Translate