Triệu Kỳ và Tô Cách đều không nghĩ tới, bọn họ sẽ đưa ra yêu cầu bồi thường.
Quá phận!
"Các người thế mà còn muốn bồi thường?"
Lâm Dật cười,
"Đã học thành cái dạng không ra gì rồi, ai cho các người tư cách đòi bồi thường?"
"Đây là đền bù đối với tinh thần của chúng tôi!"
Rocca nói ra.
"Cậu là cái đồ ngốc sao, ở bên cạnh yên ổn một lát không được sao? Con mẹ nó, châu Phi còn không có cơm ăn, cậu còn ở lại chỗ này vênh váo theo người khác, cậu có thực lực đó à?"
Bị Lâm Dật mắng một trận, lúc này Rocca hoảng sợ, cái rắm cũng không dám thả một cái.
"Anh Lâm, xin anh đừng đe dọa người trong cuộc của tôi."
Hàn Việt ưỡn thẳng lưng nói ra:
"Tôi đã nói ra yêu cầu của mình, hy vọng anh có thể cấp cho sự đáp ứng."
"Yêu cầu của các người hơi nhiều."
Lâm Dật nói ra:
"Chúng ta nói từng điều một đi."
"Có thể, ở trước mặt pháp luật, người người là bình đẳng. Chúng ta từ từ nói, tôi là luật sư chuyên nghiệp, có thể chậm rãi chơi với anh."
"Ông nói muốn tôi bồi thường 3,29 triệu tệ, đúng không?"
"Đúng thế, hơn nữa là lập tức bồi thường!"
"Không cần cố gắng cường điệu, tôi có rất nhiều tiền, đủ bồi thường."
Nói xong, Lâm Dật ngẩng đầu, ánh mắt lần lượt đảo qua trên thân George và bọn người Mark,
"Tôi có thể bồi thường tiền, nhưng các người có dám nhận không?"
"Vì sao không dám?"
Mark chỉ thẳng vào mũi Lâm Dật nói ra:
"Người Hoa kia, tôi nhịn cậu lâu rồi, số tiền này một phần cũng không thể thiếu!"
"Ông còn lên giọng ngưu bức, lại dám dùng ngón tay chỉ vào tôi."
Lâm Dật nói ra:
"Nhìn thấy tôi nguyện ý nói chuyện đàng hoàng với các người, thì cảm thấy chính mình ăn chắc rồi?"
Vốn tiếng Trung của Mark cũng không tốt, đối mặt với cao thủ biện luận như Lâm Dật thì càng không phải là đối thủ.
Chỉ có thể dùng sự phẫn nộ để biểu đạt tâm tình của mình, ông ta nói gần như gào thét lên:
"Tôi nói cho cậu biết, để cậu bồi thường số tiền này đã coi như là nhân từ."
"Bồi con mẹ mày!"
Lâm Dật lập tức tát một bàn tay lên trên mặt lão ta, ngay lúc này lão ta bị đập bay đi, cả người bay về phía Tô Cách!
A!
Tô Cách bị giật nảy mình, hét lên một tiếng chạy sang bên cạnh, còn liếc nhìn oán trách Lâm Dật một chút.
Anh tát bay ông ta sang chỗ khác không được à, lại muốn nện vào trên người tôi, có khi gãy xương đấy.
"Cha!"
"Ngài Mark!"
George và Hàn Việt cùng chạy chậm đi qua, đỡ Mark đứng lên,
Mọi người ở đây đều mộng bức.
Tại sao anh ta lại còn đánh người rồi?
Chẳng lẽ anh ta không muốn giải quyết việc này êm thấm!
"Tô, Tô chủ nhiệm, việc này làm sao bây giờ? Chuyện này không gây náo loạn lớn chứ?"
Triệu Kỳ vội vàng quay sang hỏi.
Ông ấy không hiểu rõ Lâm Dật bằng Tô Cách, hy vọng Tô Cách có thể nghĩ một chút biện pháp.
Tô Cách nhún vai, lộ ra biểu hiện thương hại mà không giúp được gì.
"Bây giờ có nói cái gì đều vô dụng, nếu tôi có biện pháp đã sớm dùng rồi."
"Ai. . ."
Mark được đỡ dậy, cả miệng đầy là máu, hình như hàm răng bị rơi mất hai cái, chỉ vào Lâm Dật gầm thét lên:
"Tôi, tôi muốn kiện hắn ta!"
"Ngài Mark yên tâm, tôi là luật sư chuyên nghiệp, tôi nhất định sẽ xử lý thích đáng chuyện này, ngài phải tin tưởng tôi."
Hàn Việt nhìn qua Lâm Dật, ánh mắt lãnh đạm.
"Anh Lâm, chúng tôi yêu cầu anh bồi thường 3,29 triệu tệ, đó là giá cả trước kia. Hiện tại, anh đánh người trong cuộc của chúng tôi, anh sẽ phải bồi thường khoản tiền, cũng không phải là con số này. . ."
Hô thông!
Lâm Dật không có nói nhảm, lại đá một chân vào trên người Hàn Việt,
"Con mẹ nó, sớm đã nhìn ông không vừa mắt, một cước này đá cho thật là thoải mái."
Lần này, kẻ không may không phải là Tô Cách, mà chính là chiếc bàn làm việc của Triệu Kỳ.
"Ái chà chà, chiếc bàn làm việc bằng gỗ lim của tôi!"
"Anh, anh lại dám đánh tôi, tôi sẽ kiện anh táng gia bại sản!"
"Việc đó thật có chút khó khăn đấy!"
Lâm Dật nhìn về phía những người khác ở đây,
"Không phải các người muốn bồi thường sao? Nói ra số tiền đi, tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của các người."
George và đám sinh viên ngoại quốc đều theo bản năng lùi về phía sau, không dám nói thêm nữa.
Sớm biết là như vậy, lúc đến đây liền trực tiếp báo cảnh sát, không tin trước mặt cảnh sát anh ta cũng to gan như vậy!
"Họ Lâm kia, tôi nói cho anh biết, cho dù anh đánh chúng tôi cũng vô dụng, chờ đến khi tôi đi ra ngoài, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!"
Hàn Việt chỉ thẳng vào mũi Lâm Dật mắng:
"Tôi sẽ để cho anh hối hận vì những hành vi quá đáng ngày hôm nay!"
"Yên tâm, tôi là công dân gương mẫu tuân thủ luật pháp, khẳng định sẽ bồi thường tiền."
Nói xong, Lâm Dật ngồi xuống trên ghế salon, bấm điện thoại cho Tần Hán.
"Lão Lâm, tìm anh có chuyện gì? Đúng lúc anh có việc tìm cậu đây."
"Chuyện của anh cứ chờ một chút nói sau."
Lâm Dật nói ra:
"Đi gọi người của Bộ tư pháp thuộc tập đoàn Trung Hán tới đây, tôi muốn hỏi bọn họ một số chuyện."
"Tập đoàn Trung Hán? !"
Nghe được bốn chữ này, Hàn Việt có chút ngơ ngác, tên nhóc này có lai lịch gì?
Lại còn quen biết người của tập đoàn Trung Hán?
Bộ tư pháp bọn họ cũng không phải loại ăn chay!
"Cậu làm sao biết được anh đang ở công ty?"
Lẩm bẩm một câu, Tần Hán nói:
"Cậu chờ chút, anh lập tức gọi người tới ngay."
Mọi người ở trong phòng làm việc đều nín thở ngưng thần, nguyên một đám người không dám thở mạnh.
Ai cũng không ngờ được rằng, vậy mà lại phát sinh biến cố như vậy.
Không sai biệt lắm khoảng chừng nửa phút, trong điện thoại có người nói:
"Lâm tiên sinh, chào ngài, tôi là Triệu Đằng, chủ nhiệm bộ tư pháp của tập đoàn Trung Hán. Ngài có chuyện gì muốn tư vấn?"
Triệu Đằng?
Lâm Dật âm thầm lẩm bẩm một câu, lần trước khi đi đến tập đoàn Trung Hán, tham quan qua văn phòng Bộ tư pháp của bọn họ, hình như không nghe thấy cái tên này.
Đoán chừng là Tần Hán đang diễn kịch.
"Cũng không phải chuyện to tát gì."
Lâm Dật nói ra:
"Tôi chỉ là muốn hỏi một chút, gây trọng thương thì phải bồi thường bao nhiêu tiền?"
Nghe được ba chữ gây trọng thương này, Hàn Việt và bọn người Mark khẽ run rẩy.
Đe dọa cũng khủng bố như vậy, đây là muốn làm gì?!
"Lâm tiên sinh, nói theo góc độ luật pháp, cái từ gây trọng thương này có ý nghĩa rất rộng, tôi thật sự không có cách nào cho ngài một con số cụ thể".
Triệu Đằng cười khổ nói:
"Làm thế nào cũng phải miêu tả cho tôi một chút về tình trạng hiện tại của đối phương chứ?"
"Tình trạng hiện tại vẫn rất tốt, tôi chuẩn bị ra tay."
Lâm Dật nói ra:
"Cũng là loại tình trạng chỉ còn một hơi thở."
"Nếu là như vậy, thì đền bù khoảng chừng 5 triệu đến 10 triệu tệ."
"Hóa ra là dạng này, vậy còn không phải tính toán nhiều."
Lâm Dật cười nói:
"Bỏ ra 100 triệu tệ, đánh thêm mấy người, có lẽ là đủ."
"Lâm tiên sinh, ngài nghe tôi nói, tiền bồi thường chỉ là kế sách cuối cùng phải lựa chọn. Nếu như đối phương không đồng ý giải quyết riêng, như vậy ngài sẽ phải đối mặt với tai ương lao ngục."
"A... Nha nha, nếu như cái này, nếu như vậy, chuyện này thật có chút khó khăn."
"Lâm tiên sinh yên tâm, Bộ tư pháp thuộc tập đoàn Trung Hán chúng tôi là đoàn đội chuyên nghiệp. Cho dù đối phương bị đánh thành trọng thương, chúng tôi cũng có thể để tòa án áp dụng mức hình phạt cân nhắc tốt nhất, chút lòng tin này chúng tôi vẫn phải có."
Triệu Đằng vô cùng tự tin nói.
"Không tệ không tệ, đầy đủ chuyên nghiệp."
"Lão Lâm, rốt cuộc thì cậu đang làm cái cọng lông gì đấy?"
Tần Hán xen vào nói:
"Con mẹ nó đã bị trọng thương rồi, còn nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cậu có tiền không có chỗ xài sao? Thu xếp hiện trường tai nạn xe cộ, trực tiếp đâm chết là xong việc."
"Móa, con mẹ nó anh còn ác hơn cả tôi."
"Cho nên mới nói, cậu thiếu kinh nghiệm tiêu tiền. Người đã chết, thì chỉ cần bồi thường mấy trăm ngàn là được rồi. Nếu như còn có một hơi thở, cũng chính là cái động không đáy, khoản tiền phải bồi thường cũng là con số trên trời, hoàn toàn không cần thiết."
"Nhưng mà đối tượng mà tôi muốn xử lý, là mấy người nước ngoài."
"Có bao nhiêu người nước ngoài? Nếu muốn đâm chết bọn chúng, con mẹ nó để anh đi sắp xếp cái xe tải."
Tần Hán nói ra:
"Bên cạnh cậu cậu không có ai chứ? Đợi lát nữa cậu nhắn thông tin đối phương cho anh, không cần lo lắng phức tạp, anh sẽ thu xếp giúp cậu."
"Được, quyết định như vậy đi, đợi lát nữa tôi quay clip bọn họ rồi gửi cho anh."
Lâm Dật nói ra:
"Đúng rồi, trong đó có một người gọi là Hàn Việt, đến lúc đó anh trọng điểm chiếu cố một chút."
"Ừm? Xe tải đã đủ ngưu bức, còn trọng điểm chiếu cố như thế nào?"
"Ôi, con mẹ nó anh không biết lăn đi lăn lại thêm vài lần à!"
------
Dịch: MBMH Translate