"Nếu tôi đã nói như vậy, anh còn không hiểu sao?!"
Tần Hán nói ra:
"Cậu nói chuyện thật mờ ám, anh nhất định giúp cậu trọng điểm chiếu cố. Sau này, anh cam đoan ngay cả Diêm Vương đều không nhận ra nổi hắn."
"Tôi muốn chính là cái này hiệu quả này."
"Được rồi, trước tiên cậu gửi thông tin của đối phương tới đây, anh lập tức đi sắp xếp xe."
"Được."
Tắt điện thoại, Lâm Dật cầm điện thoại di động, mở ra Cameras.
"Tới tới tới, mọi người sửa sang lại kiểu tóc, không cần chỉnh sửa quá quái dị, nếu không tài xế sẽ không nhận ra các người, đâm sai người, vậy thì thật khó xử."
Triệu Kỳ hoảng sợ sắc mặt trắng bệch, thầy Lâm nhìn bề ngoài có vẻ vô hại và hiền lành, nhưng thủ đoạn lén lút thì cũng quá độc ác.
Dọa nạt cũng là trọng thương và tai nạn xe cộ, quả thực là muốn hù chết người khác!
"Anh, anh muốn làm gì?!"
Đám người Hàn Việt đã thối lui đến góc tường, trên mặt không còn chút huyết sắc.
"Bạn tôi không phải đã nói rồi sao? Anh ta muốn tìm người đâm xe chết các ngươi, thế là xong hết mọi chuyện."
Lâm Dật nói ra:
"Nếu như đâm xe chết toàn bộ, bồi thường khoảng chừng 10 triệu nhân dân tệ là đủ lắm rồi. Nếu như chỉ đâm trọng thương, vậy thì bồi thường càng nhiều, quá không có lời."
Phốc!
Bọn người Hàn Việt suýt chút thổ huyết, con mẹ nó ngươi đây là xem mạng người như cỏ rác!
"Tôi, tôi nói cho anh biết, anh cần phải bình tĩnh một chút. Mặc dù anh biết người của tập đoàn Trung Hán, nhưng tôi phải nhắc nhở anh, tập đoàn Trung Hán là sản nghiệp của Tần Hán, là Thượng Hải Hoàng đại danh đỉnh đỉnh. Nếu anh muốn gây ra tai vạ, làm bôi nhọ danh dự Tần gia, vậy thì anh cũng đừng hòng tốt hơn!"
"Ngạch... Ông nói thật đúng là một cái vấn đề."
Lâm Dật ra vẻ khổ sở nói:
"Có điều, người vừa mới nhận cuộc gọi điện thoại của tôi chính là Tần Hán, nên vấn đề này cũng không lớn đi."
"Anh, anh nói cái gì? ! Người nói chuyện với anh là Tần Hán? ! Các người còn quen biết? !"
"Đương nhiên quen biết, là bạn cũ."
Lâm Dật cười nói:
"Thủ đoạn của anh ta còn cao minh hơn tôi nhiều."
"Đừng, đừng như vậy. Chúng ta từ từ nói chuyện, trong việc này khẳng định có sự hiểu lầm."
Hàn Việt suýt chút sợ tè ra quần, lấy sức ảnh hưởng của Tần Hán ở thành phố Trung Hải, căn bản cũng không phải là chính mình có thể trêu chọc nổi!
"Luật sư Hàn, người gọi là Tần Hán kia rất lợi hại phải không?"
Mark hỏi.
"Nào chỉ là lợi hại, con mẹ hắn đều lợi hại phát nổ!"
Nếu như sớm biết người đàn ông trước mắt này có quan hệ tốt với Tần Hán như vậy, lúc trước cho dù đập đầu chết, cũng không tới nhận vụ án này!
"Còn có cái gì hiểu lầm? Nên nói không phải tôi đều đã nói rồi sao?"
Lâm Dật nói ra:
"Điều thứ nhất, chuyện bồi thường đã giải quyết, tiếp theo cũng chính là chuyện xin lỗi và ra thêm quy định."
"Xin lỗi thì dễ nói, đợi lát nữa tôi đi tới phòng phát thanh, ở ngay trước mặt toàn trường xin lỗi các người, hơn nữa còn là thể hiện loại tâm trạng đau khổ kia."
"Còn về chuyện ra thêm quy định, vậy thì càng không có gì quá khó khăn. Tôi nói với Triệu hiệu trưởng một tiếng, chuyện ra thêm quy định một phút đồng hồ là xong."
"Không không không, chúng tôi không yêu cầu được bồi thường."
Mark mở miệng nói ra:
"Sự kiện này coi như xong rồi, là lỗi của con trai tôi, đều là lỗi của chúng tôi."
"Như thế không tốt lắm đâu, rõ ràng là tôi đánh các người, vậy mà lại nói là lỗi của các người, có vẻ giống như tôi bắt nạt người khác. Đây không phải các người đang bêu xấu thanh danh của tôi sao?"
"Không, không có, chúng tôi không có ý đó."
Mark lập tức nói:
"Anh căn bản không có đánh chúng tôi, là tự chúng tôi vấp ngã."
Tô Cách và Triệu Kỳ mặt đen lại.
Loại thao tác này cũng có thể nghĩ ra?
Thầy Lâm có phải quá xấu bụng rồi hay không?
"Nếu là như vậy, thì tôi miễn cưỡng tin tưởng."
Lâm Dật nói ra:
"Chuyện đó vẫn còn khúc mắc, chúng ta phải nói cẩn thận một chút."
"Vâng vâng vâng, mời ngài nói."
Lâm Dật nhìn về phía bọn người George,
"Đi tiểu vào trong hồ bơi ở trường học, việc này làm sao bây giờ?"
"Chúng tôi bồi thường tiền, bồi thường tiền."
"Thái độ coi như cũng thành khẩn."
Lâm Dật gật gật đầu,
"Nhưng mà lúc ông bay ra ngoài vừa rồi, đã hù dọa Tô chủ nhiệm của chúng tôi, việc này làm sao bây giờ?"
"Tôi hù dọa đến cô ta?"
Mark ngơ ngác nói, đã bị thói quen của Lâm Dật dắt mũi.
"Đúng thế, ông xem sắc mặt nàng trắng bệch rồi kìa, nhìn ngốc trệ, rõ ràng là triệu chứng bị hoảng sợ. Chẳng lẽ ông muốn chống chế?"
Tô Cách khinh bỉ nhìn Lâm Dật, trong lòng oán thầm nói:
"Anh mới sang chấn tâm lý ấy, cả nhà anh đều ngây ngốc."
"Cái này, cái này không thể oán trách tôi được, rõ ràng là anh đá bay tôi ra ngoài."
"Tôi đá bay ông ra ngoài?"
Lâm Dật ý vị thâm trường nói:
"Không phải ông vừa mới thừa nhận là mình tự ngã à, làm sao giờ biến thành tôi đánh bay ông?"
Mark thầm giật mình,
"Đúng đúng đúng, anh không có đánh tôi, là do chính tôi bay ra ngoài, tôi sẽ bồi thường tiền."
"Như vậy còn tạm được."
Lâm Dật quay đầu, nhìn về phía Hàn Việt,
"Vừa rồi khi ông bay ra ngoài, đụng phải bàn làm việc bằng gỗ lim của Triệu hiệu trưởng, việc này làm sao bây giờ?"
"Tôi, tôi cũng bồi thường..."
Hàn Việt càng có cảm giác muốn chết, mình chỉ là muốn kiếm thêm chút thu nhập, không ngờ gặp ngay người chuyên hố người này!
"Xem ra các người đều có giác ngộ nhận lấy sai lầm, vậy thì tôi sẽ không nói thêm cái gì."
Lâm Dật nói ra:
"Tôi cũng không quản các người thêm nữa, bồi thường 3,29 triệu là được rồi. Mức giá cả vừa phải, già trẻ không gạt, còn có thể viết hóa đơn cho các người, có phải rất nice hay không?"
Nice cái cọng lông!
Rõ ràng là chính ngươi phải bồi thường nhiều tiền như vậy, làm sao đổi thành chúng ta bồi thường tiền?!
Người Hoa quá hiểm ác!
"Không có vấn đề gì, không có vấn đề gì, chúng tôi khẳng định sẽ bồi thường."
Mark nói ra:
"Hiện tại chúng tôi có thể rời đi rồi phải không?"
"Đương nhiên có thể đi, nhưng mà có một chuyện, tôi phải nhắc nhở các người một chút."
Lâm Dật nói ra:
"Đám quỷ phương Tây các người gây ra chuyện sai lầm, không phải đều ưa thích cầu nguyện Thượng đế hay sao? Chẳng lẽ các người không muốn cầu nguyện một chút, để Thượng Đế tha thứ tội lỗi cho các người?"
"Đương nhiên, nếu như các người không muốn làm cũng được, nhưng Thượng Đế có thể tha thứ cho các người hay không thì cũng không biết. Nói không chừng, các người vừa ra đến cổng trường, Chúa sẽ phái xe tải tới đón các người, để đi lên trên trời uống trà cùng ngài."
Tô Cách cố gắng nhịn cười làm cho hai ngọn sơn phong đều cùng lay động.
Đây vẫn là lần đầu nghe nói Thượng Đế uống trà đó.
"Đúng đúng đúng, chúng tôi sám hối, khẳng định sám hối."
Mark liên tục không ngừng nói ra:
"Chúng tôi lập tức đi đến sân bãi tập, sám hối hành vi của chúng tôi."
"Như vậy là được rồi nha, xem xét các người thành khẩn như thế, tôi cũng mong Thượng Đế sẽ tha thứ các người."
"Vâng vâng vâng, chúng tôi đi ngay."
"Lâm, anh Lâm, tôi tin Phật, chắc không cần sám hối chứ?"
Hàn Việt hỏi dò.
"Tin Phật tự nhiên là không cần."
Lâm Dật nói ra:
"Nhưng thời điểm đi sang đường, tốt nhất là cẩn thận một chút. Bởi vì ông sẽ không biết được, ngày mai đến cùng thì chiếc xe tải nào tới trước."
Hàn Việt khẽ run rẩy,
"Tôi không tin Phật, đổi sang tin Thượng Đế, đợi lát nữa thì đi cùng bọn họ tới sân bãi tập sám hối."
Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay một cái,
"Tôi nhìn thời gian cũng không còn nhiều lắm, học sinh cũng đều tan lớp rồi, các người đi qua ngay bây giờ đi."
"Vâng vâng vâng, chúng tôi lập tức đi ngay."
Lúc này, ở bên ngoài cửa phòng hiệu trưởng, nam nam nữ nữ sinh viên đứng tụ tập không ít người.
Vào buổi sáng, bọn họ ở trong trường học nhìn thấy George mang người đến, nghe nói trong đó còn có một luật sư nổi tiếng. Những sinh viên này lập tức đoán được, khẳng định là bọn họ đến gây phiền toái.
Cho nên sau giờ học, mọi người đều chạy tới.
"Tiểu Nhiễm, cậu nói thầy Lâm sẽ xảy ra chuyện gì không?"
Một sinh viên tóc ngắn lên tiếng.
"Tớ, tớ không biết."
Vương Nhiễm khẩn trương nói:
"Hi vọng thầy Lâm không có việc gì."
"Đám quỷ Tây phương đáng chết, nếu bọn họ dám bắt nạt thầy Lâm, tớ sẽ đánh bọn họ!"
"Hiện giờ đừng nói những thứ này."
Trịnh Gia Thụy của đội bóng rổ nói ra:
"Bọn họ còn tìm tới cả luật sư, nên chuyện không này dễ giải quyết đâu."
Mọi người cũng biết, nếu đã có luật sư xuất hiện, vậy thì sự kiện này khẳng định không thể coi thường.
Hơn nữa đối phương còn là người ngoại quốc, sự việc nhạy cảm như vậy, nếu như xử lý không tốt, thật sự rất dễ dàng xuất hiện vấn đề lớn.
Cùm cụp
Cửa ban công bị đẩy ra, một đám các học sinh đều ngẩng đầu nhìn tới.
"Cái này, cái này là tình huống như thế nào? Tại sao bọn họ lại sưng mặt sưng mũi đi ra rồi?"
-----
Dịch: MBMH Translate