Một đám nam nữ trợn to mắt, cảm thấy bản thân mình đã xuất hiện ảo giác.
Không phải những người này đến gây phiền phức cho thầy Lâm sao?
Thế nào lại bị đánh thành như vậy?
Vì sao thầy Lâm còn vừa nói vừa cười, nhìn qua rất thoải mái?
"Thầy Lâm, bọn họ không làm khó thầy chứ?" Vương Nhiễm tiến lên hỏi.
"Không có gì! Em nhìn thầy xem, vẫn rất tốt đấy thôi." Lâm Dật bật cười ha hả.
"Vậy bọn họ làm sao thế? Thầy Lâm, có phải thầy đánh nhau không?"
"Không có, chỉ đạp bọn họ mấy phát... Chết tiệt, AJ6 hỏng mất rồi, bồi thường tiền!"
Ở trước mắt bao người, đám người George tới thao trường ở trường học, lớn tiếng tự kiểm điểm hành vi của mình.
Chuyện này đã làm náo động toàn trường, những thầy trò nào đi qua đều chạy đến xem náo nhiệt.
Tuy không biết đầu đuôi câu chuyện như thế nào, nhưng đều đã đoán được, chắc chắn chuyện này có quan hệ với Lâm Dật.
Học sinh trong sân trường đều vui mừng, cuối cùng đã sửa trị được đám du học sinh kiêu ngạo này.
Nhưng tâm tư của giáo viên trong trường lại không đơn thuần như vậy.
Lâm Dật đến trường học chưa được mấy ngày, đã trực tiếp kéo đổ hai Phó hiệu trưởng và một Giáo sư.
Mà bây giờ, ngay cả đám du học sinh này đều bị Lâm Dật sửa trị ngoan ngoãn. Sau này ở Sư Đại, người nào còn là đối thủ của anh ta nữa!
Vì để tránh phiền phức bị vây xem, Lâm Dật và người của Uỷ ban đoàn trường không ăn ở căn tin, mà đi đến một quán thịt nướng bên ngoài trường học, chuẩn bị giải quyết bữa trưa ở đó.
"Chiều về hãy làm mấy bản cam kết, rồi đưa bọn họ ký, để tránh lại làm ra chuyện xấu gì đó."
Lúc ăn cơm, Lâm Dật nói.
"Ừm, biết rồi."
"Anh Lâm, anh quá lợi hại! Sau này em mà bị bắt nạt sẽ tìm anh hỗ trợ." Tống Giai nói.
"Được, có thể giúp thì chắc chắn sẽ giúp." Lâm Dật cười trả lời.
"À, anh Lâm! Lúc đi ra khỏi văn phòng, em nhìn thấy nữ sinh Vương Nhiễm kia rất quan tâm đến anh. Chỉ mới dạy được một tiết, chắc không phải đã làm người ta dâng trái tim rồi chứ."
"Tại sao lời nói ra từ trong miệng em lại đổi vị rồi." Lâm Dật cười nói: "Làm như anh đến Sư Đại là để tán nữ sinh không bằng."
"Em chỉ muốn hỏi một chút về quan hệ của hai người mà thôi." Tống Giai cười hì hì, nói: "Nếu như quan hệ tốt, vậy thì em sẽ xem xét xử lý."
"Ồ? Cái gì gọi là xem xét xử lý?"
"Giữa trưa hôm qua, Chủ nhiệm khoa Quản trị kinh doanh gửi một bản báo cáo cho Uỷ ban đoàn trường, hủy bỏ học bổng quốc gia của Vương Nhiễm."
"Hủy bỏ học bổng? Có nói rõ nguyên nhân không?" Lâm Dật nói: "Về học bổng, bình thường thì Sư Đại sẽ không có chuyện hủy bỏ chứ?"
"Chuyện cụ thể thì em cũng không rõ, cái này anh phải hỏi chị Tô."
Lâm Dật nhìn Tô Cách, dường như đang hỏi thăm nguyên nhân trong đó.
"Tôi đã nói chuyện với viện trưởng khoa Quản trị kinh doanh. Mao viện trưởng nói, tháng này Vương Nhiễm đã bỏ 12 tiết, trong đó có 6 tiết là giả điểm danh, còn lại thì không đi." Tô Cách vuốt tóc, nói tiếp:
"Giáo viên đã từng tìm em ấy nói chuyện, nhưng em ấy lại không nghe, vì thế trong cơn tức giận đã hủy bỏ học bổng. Nhưng mà, tài liệu vẫn còn để ở chỗ tôi chưa công bố, tôi muốn chờ một chút."
"Chờ? Giáo viên của Khoa Quản trị kinh doanh hình như không sai mà! Người liên tiếp trốn học, làm sao có tư cách nhận học bổng." Lâm Dật nói.
"Nói thì nói như thế." Tô Cách nói tiếp:
"Nhưng tôi biết đứa bé Vương Nhiễm kia, điều kiện nhà em ấy không tốt, tuy rằng học bổng quốc gia không đáng bao nhiêu tiền trong mắt chúng ta, nhưng chắc chắn là một khoản thu nhập không nhỏ đối với Vương Nhiễm. Tôi vẫn muốn cho em ấy một cơ hội."
"Cho cơ hội cái quái gì! Việc nào ra việc đó, phạm sai lầm thì phải nhận, đánh đòn phải nghiêm. Dạy mãi mà không sửa, cô còn cho thêm cơ hội, như thế sẽ không công bằng với những học sinh khác."
"Anh bớt giận đi." Tô Cách nói:
"Chờ tôi trở về sẽ nói chuyện với em ấy. Nếu như còn tiếp tục như thế, tôi sẽ phát thông báo."
Lâm Dật gắp một miếng thận đã nướng xong, bỏ vào trong mồm nhai nuốt.
"Đúng rồi! Bây giờ cô có thể liên hệ với giáo viên của Khoa Quản trị kinh doanh hay không? Hỏi giúp tôi, em ấy đã trốn những tiết nào."
"Bây giờ thì không được, đang giờ nghỉ trưa. Để chiều tôi gọi điện thoại qua đó hỏi thử, mình không nên làm ra chuyện để người ta chán ghét."
"Được!"
Lâm Dật lại gắp một miếng thận, "Anh Lý, còn có hai miếng, hai chúng ta mỗi người một miếng."
"Thôi! Tôi đã nhiều tuổi như vậy rồi, ăn thứ này không có tác dụng gì. Cậu còn trẻ, cậu cứ tới đi." Lý Hưng Bang từ chối.
Trên người Lý Hưng Bang có sự ngượng ngùng mà người đọc sách đều có, không muốn ăn thứ này trước mặt những đồng nghiệp khác.
"Anh Lâm đang độc thân, ăn thứ này cũng không có tác dụng gì đâu." Tống Giai tiếp lời.
"Làm sao lại không có tác dụng chứ." Lâm Dật nói.
"Phòng ngừa chu đáo, sớm bồi bổ cũng tốt." Thạch Lỵ nói xen vào: "Ăn nhiều những thứ này, chỉ tội mỏi tay."
Lâm Dật:...
Đúng là thiếu phụ gan lớn hơn thiếu nữ!
"Dùng tay quá thấp kém! Ngay cả văn phòng cũng đã chuẩn bị cho tôi rồi, cô cho rằng nó để trang trí sao."
Ừm?
Người trên bàn đều đổ dồn ánh mắt sang Tô Cách, ra vẻ chúng ta đều hiểu hết.
Tô Cách trừng mắt, thoát giày cao gót đá chân Lâm Dật dưới bàn ăn, "Anh nói linh tinh gì đó."
"Chị Tô, chị đừng giấu nữa, thật ra chúng em đã sớm biết rồi." Thạch Lỵ nói với vẻ thâm sâu.
"Hả? Mọi người biết cái gì?"
Thạch Lỵ để đũa xuống, hình dung sinh động như thật.
"Mỗi lần chị ở văn phòng, trong phòng đều rất yên tĩnh. Nhưng một khi thầy Lâm cũng ở văn phòng, thì sẽ thường xuyên có âm thanh kỳ quái truyền ra."
" m thanh kỳ quái?"
Tô Cách ngơ ngác, Lâm Dật cũng ngơ ngác.
Có thể có âm thanh kỳ quái gì chứ?
"Chính là… Ôi, nhanh lên, nhanh lên trên."
"Có phải anh không được rồi không? Tôi cho anh một ngụm sữa, bồi bổ cho anh."
"Anh quá tuyệt vời, anh quá lợi hại..."
Vẻ đỏ bừng hiện lên trên hai gò má của Tô Cách, chúng tôi đang chơi game thôi mà!
"Thật ra, có một buổi sáng, trong lúc tôi đang làm việc cũng nghe được. Mà âm thanh còn rất lớn, làm tôi phải đi ra ngoài, không dám vào văn phòng." Lý Hưng Bang tiếp lời.
Dưới mặt bàn, Tô Cách lại đá Lâm Dật một phát, "Nhanh giải thích rõ ràng đi."
"Về sau chúng tôi sẽ nói nhỏ hơn."
Tô Cách:...
"Đừng đừng, không cần!" Tống Giai nói: "Loại chuyện này không nên kìm nén, nhất định phải tận hứng."
"Thế sau này chúng tôi sẽ không kìm nén, chơi game mà không nói chuyện thì mất vui."
Tô Cách thở nhẹ ra, câu này còn giống tiếng người.
"Cũng đúng! Anh và chị Tô chơi trò chơi, buông thả một chút cũng không sao." Tống Giai nói tiếp: "Mà ở nơi như văn phòng còn rất kích thích."
"Đúng thế!" Thạch Lỵ nói: "Bảo sao gần đây Tô chủ nhiệm lại hay rủ tôi đi dạo phố, mà mỗi lần đều mua rất nhiều tất chân, thì ra là dùng khi làm việc."
Tô Cách:...
Lần này có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
-----
Dịch: MBMH Translate