Một bữa cơm trưa đơn giản, kết thúc trong tiếng cười cười nói nói.
Bởi vì vào tiết thứ hai buổi chiều còn có một tiết Taekwondo, cho nên Lâm Dật cũng không đi đâu, mà về thẳng văn phòng.
"Chị Tô, em với chị Lỵ có chút việc, buổi chiều sẽ không ở văn phòng, cho nên xin phép chị cho nghỉ." Tống Giai nói.
"Tô chủ nhiệm, trong nhà của tôi cũng có chút chuyện, muốn xin phép nghỉ." Lý Hưng Bang nói tiếp.
Theo sát sau đó, các giáo viên khác trong văn phòng cũng đều tới xin phép nghỉ.
Tô Cách nhìn thoáng qua đám người Tống Giai.
"Mọi người đang giở trò quỷ gì đó?"
"Chúng em sợ chậm trễ chuyện của chị và anh Lâm, làm cấp dưới cũng phải có chút ánh mắt."
"Lời này có ý gì." Còn không đợi Tô Cách đáp lại, Lâm Dật đã mở miệng nói.
"Nếu như chúng em ở lại đây, có phải là không tốt lắm hay không?"
"Có gì mà không tốt?" Lâm Dật hỏi lại, "Khi chơi phải cần kích thích, nếu mọi người đều đi, thế thì khác gì đi đến khách sạn?"
Lý Hưng Bang: Đúng là người trẻ tuổi có nhiều kiểu.
"Lâm Dật, có tin tôi bóp chết anh hay không."
"Vậy sau này cô tự mình chơi nhé, đừng tìm tôi dẫn theo."
Vừa nhắc tới game, Tô Cách lập tức sợ.
Hiểu nhầm thì hiểu nhầm đi, nếu như không dẫn theo mình chơi game, chẳng phải sau này sẽ bị người khác ngược chết sao.
"Đi đi đi, đều về đi làm đi, hôm nay người nào xin phép nghỉ thì trừ tiền lương người đó."
Mọi người xám xịt trở về bàn làm việc, tiếp tục làm việc.
Lâm Dật và Tô Cách cũng về tới văn phòng của mình.
Tô Cách không hề nhàn rỗi, gọi điện cho giáo viên bên khoa Quản trị kinh doanh, chuẩn bị hỏi về chuyện của Vương Nhiễm.
Cùng lúc đó, Lâm Dật cũng gọi điện thoại cho Tần Hán.
Buổi sáng anh ta nói tìm mình có việc, cho nên giờ phải hỏi thử xem có chuyện gì.
"Cậu lại bị gì nữa thế, anh đã liên hệ xong xe rồi, thế nào còn chưa chuyển tin tức qua đây. Lúc nào ra tay vậy!?" Điện thoại vừa kết nối, đã nghe thấy tiếng trách móc của Tần Hán.
"Chuyện buổi sáng đã xử lý xong rồi." Lâm Dật vừa cười vừa nói:
"Buổi sáng anh nói tìm tôi có việc, chuyện gì vậy?"
"Cũng không có chuyện gì." Tần Hán nói tiếp:
"Lykan của cậu không phải đang ở chỗ anh sao, anh lái cũng đủ rồi, cho nên định buổi tối tìm cậu ra uống một chút, thuận tiện trả xe luôn."
"Nếu anh thích thì cứ giữ đi, xe thì tôi có nhiều, cũng không thiếu một chiếc này."
"Vậy thì không được, thế lại giống như anh tìm đến là muốn xe của cậu vậy." Tần Hán nói:
"Nếu thật sự cậu có ý nghĩ này, thế thì mua riêng một chiếc đưa qua đây, chắc chắn anh sẽ không khách khí với cậu đâu."
"Cút đi, không có cửa đâu."
"Được rồi, buổi tối ra ngoài đi, Đại Đô Hội đường Ái Kiến, đến thì gọi điện thoại cho anh."
"Được, tan làm tôi sẽ qua."
"Không gặp không về."
Cúp điện thoại, Lâm Dật để điện thoại di động xuống.
Lúc này, Tô Cách thướt tha đi tới bên cạnh máy in, lấy ra mấy tờ giấy.
"Đây là ghi chép trốn học của Vương Nhiễm, tự anh xem đi."
Lâm Dật gật gật đầu, nhận lấy vài tờ giấy mà Tô Cách đưa tới.
Vốn cũng không quan tâm lắm, nhưng khi nhìn kỹ mới phát hiện ra, tỷ lệ nữ sinh này trốn học khá thú vị.
Phần lớn đều tập trung ở tiết cuối cùng của buổi chiều, có một số ít là tiết thứ nhất của buổi sáng.
Tiết thứ hai buổi sáng và tiết thứ nhất buổi chiều, vẫn chưa có ghi chép thiếu tiết.
Mà càng thú vị hơn chính là, những tiết mà Vương Nhiễm nghỉ cũng không nhằm vào một khoa nào, gần như mỗi một môn học đều bỏ một lần.
Lâm Dật nhìn xuống dưới, phát hiện đêm qua Vương Nhiễm có một tiết, nhưng lại không đi.
Thế nhưng vào hôm qua lúc mình gặp được nữ sinh này ở cửa trường học, hình như em ấy nói đang không có lớp.
Bản thân mình đưa em ấy về đến nhà liền vội vã chạy tới trạm xe buýt rời đi.
Dựa theo chênh lệch thời gian lúc đó để xem xét, chắc chắn em ấy không về nhà mà trực tiếp đến trạm xe buýt.
Như vậy thì lại có chút khả nghi.
Lâm Dật dùng ngón tay gõ mặt bàn, không nói một lời.
Tô Cách ngồi ở phía đối diện, lẳng lặng nhìn Lâm Dật, chờ anh phát biểu ý kiến.
Nếu như anh ấy kiên trì bỏ học bổng của Vương Nhiễm, thì mình cũng không thể bao che cho em ấy nữa.
"Timi~~~ "
Hả? Bên này còn đang chờ tin tức của anh đây, anh lại vào game rồi?
Nếu không suy nghĩ đến chuyện này, thế anh giả bộ nghiêm túc như vậy để làm cái gì!
"Làm sao anh lại vào game rồi?"
"Tôi dạy tiết thứ hai, còn có hơn 40 phút nữa mới tới giờ học, không chơi game chả lẽ chơi cô sao. . ."
"Chị Tô. . ."
Cùng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra, Tống Giai ngơ ngác đứng yên tại chỗ, vẻ mặt có chút xấu hổ.
"Em, em không có chuyện gì, quấy rầy rồi! Hai người tiếp tục chơi đi, cứ xem chúng em là người trong suốt là được, thính lực của chúng em không tốt, không nghe được gì cả."
"Lâm Dật, cho anh nói bậy này! Bây giờ lại bị hiểu nhầm, muốn giải thích cũng sẽ không rõ."
Tô Cách bổ nhào lên trên người Lâm Dật, rất có ý vị cọp cái xuống núi.
Nhìn thấy hai ngọn núi gần trong gang tấc, Lâm Dật cuối cùng đã hiểu.
Thì ra đụng núi là nghĩa như này!
Tầm nửa phút đồng hồ sau, Tô Cách đã ý thức được không đúng, trong lúc lơ đãng đụng vào, để gương mặt của cô hiện lên vẻ đỏ ửng.
"Chuyện của Vương Nhiễm, anh nghĩ như thế nào?" Tô Cách chuyển đề tài.
"Không muốn gì cả." Lâm Dật nói với vẻ đương nhiên: "Đều là người trưởng thành rồi, em ấy muốn làm gì thì làm cái đó, chúng ta không có tư cách quản người ta."
"Chắc chắn mặc kệ sao?" Tô Cách nói: "Tôi thấy em ấy rất quan tâm anh đó."
"Lời này có ý gì đây! Phụ nữ quan tâm đến tôi nhiều như vậy, cũng không thiếu em ấy."
"Thế chuyện học bổng thì sao?"
"Xử lý theo quy định."
"Không có chỗ hòa hoãn sao?"
"Đúng! Ở Sư Đại, ngoại trừ tôi, không ai có đặc quyền này." Lâm Dật bắt chéo hai chân, nói rất trang bức.
"Anh đừng vào game vội, tôi cũng chơi, hai người chúng ta cùng đại sát tứ phương."
Mang theo Tô Cách chơi game, sau đó Lâm Dật đi đến sân vận động lên lớp.
------
Dịch: MBMH Translate