Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 274 - Chương 272. Thầy Lâm, Sao Thầy Lại Ở Đây?

Chương 272. Thầy Lâm, Sao Thầy Lại Ở Đây?
Chương 272. Thầy Lâm, Sao Thầy Lại Ở Đây?

Bốn giờ rưỡi chiều, sau khi xong tiết học, Lâm Dật lái xe chuẩn bị đi đến tụ hợp với Tần Hán.

Nhưng lại không đi đến Đại Đô Hội, mà là đi Hoa Thanh Trì trước.

Trước đó Tần Hán có nói nơi này không tồi, giờ mình đến đây làm cho anh ta một cái thẻ hội viên, dù sao mình cũng thiếu người ta không ít ân tình.

Quy mô của Hoa Thanh Trì lớn hơn so với tưởng tượng của Lâm Dật, nếu không có gì bất ngờ gì, có thể tính là lớn nhất Trung Hải.

Nhìn thấy FAW của Lâm Dật, bảo an ở cửa hơi sửng sốt.

Lấy cấp bậc của Hoa Thanh Trì, có thể nhìn thấy FAW ở chỗ này đúng là không dễ dàng.

"Mã quản lý, người này lái xe FAW, chúng ta có tiếp đãi không?" Bảo an hỏi.

Nữ quản lý trầm tư vài giây, "Cứ tiếp đãi như bình thường! Chúng ta cũng chỉ làm thuê, đừng nên dùng mắt chó coi thường người khác, không tiêu phí nổi thì tự đối phương sẽ đi, không cần chúng ta nhiều lời."

"Được rồi!"

Nhìn thấy Lâm Dật bước xuống khỏi xe, nữ quản lý cười tủm tỉm đi tới.

"Tiên sinh, tới một mình sao?"

"Tôi muốn làm thẻ." Lâm Dật không hề nhiều lời, nói ra mục đích chuyến đi này của chính mình.

"Làm thẻ?" Nữ quản lý sững sờ, chính mình còn chưa bắt đầu chào hàng, làm sao đã chủ động làm thẻ rồi?

Khó trách có thể lái FAW thành đức hạnh kia, nhìn qua chắc cũng là lão tài xế!

"Chẳng lẽ không thể làm? Cấp bậc gì đó, cửa hàng lớn như thế, phải đứng thẳng lên."

"Tôi không có ý đó." Nữ quản lý giải thích: "Ngài muốn làm loại thẻ nào? Có max 1000 tặng 100, còn có. . ."

"Làm thẻ Đế Vương."

"Ah? Làm thẻ Đế Vương?" Nữ quản lý kinh ngạc nói: "Tiên sinh, thẻ Đế Vương là một loại thẻ cao cấp nhất trong cửa hàng chúng tôi, giá bán là 188 ngàn. . ."

"Ừm, cần hai tấm."

Phù ~~

Nữ quản lý và bảo an thiếu chút nữa ngoác mồm kinh ngạc, vừa tới liền hai tấm, gần 400 ngàn đó!

Ngài có tiền như vậy, còn lái FAW làm gì!

"Được được được, mời ngài vào bên trong, tôi đi làm cho ngài."

Sau mười mấy phút, Lâm Dật cầm lấy hai tấm thẻ hội viên vàng óng, hài lòng rời đi.

"Cấp bậc cũng không tệ lắm, có thời gian sẽ đến chơi đùa."

Làm xong thẻ, Lâm Dật đến Đại Đô Hội mà Tần Hán nói.

Ở trên mặt quy mô, tuy Đại Đô Hội không nhỏ, nhưng không tính là đỉnh cấp ở Trung Hải. Sau khi tiến hành sửa chữa, cũng coi như có phong cách riêng ở Trung Hải.

Tần Hán tới nơi này chơi, có thể nói cũng phù hợp với thân phận của anh ta.

Mà xe của mình còn được dừng ở trước cửa chính, vị trí bắt mắt nhất, bốn phía còn có rào chắn, cực kỳ cao điệu.

Cũng không biết là xe quá tốt, hay là do thân phận của Tần Hán, mới có được đãi ngộ như vậy.

"Mọi người nhìn kìa, chiếc xe thể thao màu đỏ kia không phải Lykan trong Fast And Furious 7 sao? Hình như giá bán hơn 60 triệu đó."

"Đừng chỉ trỏ, đó là xe của Thượng Hải Hoàng Tần Hán."

"Thì ra là xe của Tần Hán, bảo sao lại cao điệu như vậy, chiếm giữ hai chỗ đậu xe."

"Đó là tất nhiên! Xe này có giá hơn 60 triệu, ngoại trừ Tần Hán, ở Trung Hải này ai có thể lái xe tốt như vậy?"

Nghe thấy tiếng nghị luận của người xung quanh, Lâm Dật không nhịn được bật cười, suy nghĩ cả nửa ngày, còn khiến người ta hiểu nhầm.

"Lâm tiên sinh."

Lâm Dật vừa đi đến cửa thì nhìn thấy Lưu Dần Hỉ đi tới.

"Làm sao anh đứng ở bên ngoài thế." Nhìn thấy Lưu Dần Hỉ, Lâm Dật cười ha hả nói.

Bởi vì đã từng làm hai việc với chính mình, cho nên ấn tượng của Lâm Dật đối với người đàn ông cường tráng này cũng không tệ lắm.

"Tần thiếu gia biết ngài muốn tới, cho nên phái tôi chờ ở đây."

"Nói cho anh ta biết, lần sau đừng làm những chuyện này. Cũng không phải người ngoài, không cần thiết như thế."

"Vâng, Lâm tiên sinh."

Trong lòng Lưu Dần Hỉ âm thầm bội phục Lâm Dật.

Phía trên có thể lái Lykan và Koenigsegg, phía dưới có thể lái FAW, Lâm tiên sinh thật sự không phải người bình thường.

Đến tầng ba, đứng ở trước cửa phòng đã có thể nghe được âm thanh huyên náo và tiếng phụ nữ thét lên ở bên trong.

"Con hàng này không phải đang chơi trò chơi ở bên trong chứ? Đi!"

Lưu Dần Hỉ đẩy cửa ra, Lâm Dật nhìn tới, ngoại trừ Tần Hán thì bên trong còn có hai thanh niên, nhưng đều rất lạ mặt, lúc trước chưa từng gặp qua.

Nhưng bên trong vẫn còn có người quen, Lỵ Na từng gặp trước đó cũng ở đây.

Chỉ là cô nàng này và mấy cô gái cao gầy khác đều mặc Bikini, trên tay cầm bia, điên cuồng uốn éo nhảy múa, sóng sau cao hơn sóng trước.

"Anh Lâm, anh tới rồi, chúng em đang chờ anh đó."

Nhìn thấy Lâm Dật, Lỵ Na chủ động ôm lấy cánh tay của anh, cọ qua cọ lại.

"Vừa làm xong chuyện ở trường học, cho nên mới chậm chút."

"Lão Lâm, tới tới tới, để tôi giới thiệu cho cậu mấy người bạn." Tần Hán hô lên, sau đó chỉ vào thanh niên có dáng người hơi mập rồi nói:

"Đây là Lương Kim Minh, công ty hàng không Tân Hoa Trung Hải là của nhà bọn họ."

Nói xong, Tần Hán lại chỉ vào một người khác rồi nói: "Đây là Cao Tông Nguyên, cơ khí Long Đằng là của nhà bọn họ, chuyên sản xuất dây kéo, dây kéo bên trên tàu sân bay, đều dùng sản phẩm của nhà bọn họ."

"Chào anh Lâm."

"Chào anh Lâm."

Hai người đồng thời đưa tay ra, rất nhiệt tình.

Người đàn ông trước mắt này rất khó lường, dù sao không phải phú nhị đại nào cũng có thể để cho Tần Hán mượn xe.

"Hân hạnh, hân hạnh." Lâm Dật khách khí nói: "Đợi lát nữa uống vài chén."

Đưa tay không đánh mặt người tươi cười, người ta đã tỏ thái độ của mình, bản thân cũng không thể không cho chút mặt mũi.

"Được, được."

Mấy người ngồi xuống, Lâm Dật đưa thẻ hội viên cho Tần Hán, "Thẻ Đế Vương của Hoa Thanh Trì, vừa đi làm cho anh đó."

"Đậu phộng, cậu đi thật sao." Tần Hán cười ha ha, nói: "Cậu đúng là bạn chí cốt."

"Khách khí cái lông ấy."

Lâm Dật cười mắng, sau đó chỉ mấy cô gái trong phòng, "Đây đều là do anh tìm đến sao?"

"Thế thì không phải." Tần Hán nói: "Chỉ có Lỵ Na là tôi mang đến, còn lại đều là Cường trọc tặng."

"Cường trọc?"

"Trí nhớ của cậu kém thế à." Tần Hán chửi bậy, nói:

"Chính là Lưu Cường bị cậu đánh trước đó vài ngày, gần đây hắn ta và Diêu Đông Lai sang tên lại quán bar này, mời tôi tới chơi, còn an bài những người này trợ hứng. Nghe nói đều là sinh viên đại học, coi trọng ai thì cứ trực tiếp mang đi là được, đều sạch sẽ."

"Thôi, tôi không có khẩu vị này."

"Ha ha, tôi biết mà." Tần Hán cười ha ha, "Mấy cô nàng này cái gì cũng tốt, chỉ có điều là quá ngây ngô. Ha ha. . ."

Tần Hán ôm lấy bả vai Lâm Dật, "Anh nhớ cậu có cấu kết được với một cô gái tên Quách Nhị, có vẻ như còn là phó chủ tịch Hiệp hội Văn hóa Thể chất Trung Hải, sống rất tốt đúng không."

Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên nghe thế thì sửng sốt.

Anh Lâm đúng là quá trâu bò, ngay cả Phó chủ tịch Hiệp hội văn thể cũng tán được?

"Đừng nói như vậy, người ta là phụ nữ đã có chồng."

Hai người càng mộng bức, quả thực phục sát đất.

Còn là phụ nữ có chồng? !

Cao thủ!

"Được rồi, tôi đều hiểu." Tần Hán cười ha ha.

Két két ~~

Ngay khi hai người đang nói chuyện, cửa phòng bị đẩy ra, hai cô gái cao gầy mặc váy ngắn bưng rượu vang đỏ và đĩa trái cây đi vào.

"Tiên sinh, rượu và trái cây của ngài. . ."

Nói được nửa câu liền im bặt, cô gái bưng dĩa trái cây trong đó trợn tròn mắt, vẻ mặt khẩn trương.

"Lâm, thầy Lâm, sao thầy lại ở đây?"

-----

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 272.
Bình Luận (0)
Comment