Người bưng đĩa trái cây bước vào, cũng không phải ai khác, trùng hợp chính là Vương Nhiễm.
Từ lúc cô đi vào, Lâm Dật liền phát hiện ra cô, chỉ là không có lên tiếng.
Lần này ba người Tần Hán sửng sốt, đây là tình cờ gặp người quen?
Tại sao lại gọi cậu ấy là thầy Lâm?
Lỵ Na đứng ở một bên, rất thức thời tắt âm thanh trong phòng, bởi vì cô cảm giác không khí trong phòng khách có vẻ như không đúng lắm, cần thiết yên tĩnh một chút.
"Lão Lâm, đây là học sinh của cậu à." Tần Hán tò mò hỏi: "Lớn lên thật là xinh đẹp nha."
"Là sinh viên trường Đại học Sư Phạm, tôi có dạy cô ta một lớp." Lâm Dật nhàn nhạt nói.
"Lâm, thầy Lâm, em, em..."
Vương Nhiễm nắm chặt vạt váy, vội vàng đến sắp khóc, lời nói đều bị chặn ở trong miệng, không biết phải nói cái gì.
"Đây không phải là trường học, không cần gọi tôi là thầy." Lâm Dật nói.
"Thật trùng hợp." Tần Hán chào hỏi: "Nếu là người một nhà, liền ngồi xuống đi, theo chúng tôi uống một ly."
Tần Hán tiếp nhận rượu đỏ, rót đầy hai hàng ly rượu.
"Nếu đã là học sinh của thầy Lâm, tôi hôm nay liền hào phóng một chút, một ly mười ngàn, uống bao nhiêu tôi liền thưởng bấy nhiêu tiền."
"Một ly mười ngàn!"
Nghe được con số này, ngoại trừ Lỵ Na, tất cả những người phụ nữ khác đều kinh ngạc.
Tần thiếu gia đúng là không giống người khác, ra tay cũng quá là hào phóng rồi!
"Lâm, thầy Lâm ..."
Bị Tần Hán làm cho sợ hãi, Vương Nhiễm không dám nói tiếp nữa, ném ánh mắt cầu cứu hướng về Lâm Dật.
"Một ly mười ngàn không muốn uống sao? Trong đầu đều là hồ dán à?" Lâm Dật nói:
"Tần Hán kêu em uống, đó là nể mặt em, trước đó đã nói rõ, tính tình của anh ta cũng không tốt lắm, em đừng có mà chọc giận làm cho anh ta không cao hứng."
"Em, em..."
Vương Nhiễm sợ đến phát khóc, cô chưa từng nghĩ tới, Lâm lão sư cao cao tại thượng trong lòng mình sẽ nói ra những lời nói như vậy.
"Đúng, xin lỗi, em không uống được rượu ..."
"Không uống được?" Lâm Dật nhàn nhạt nói: "Không uống được rượu, vậy em đến đây làm gì? Không uống liền đừng ở chỗ này làm."
Từ đầu đến cuối, Tần Hán đều không lên tiếng.
Người khác có thể không biết, nhưng anh có thể nhìn ra, tâm trạng của Lâm Dật có vẻ như không được tốt cho lắm.
"Lâm, thầy Lâm, van cầu thầy đừng khiếu nại em ..."
Vương Nhiễm lau nước mắt nhìn Tần Hán, "Tần, Tần thiếu gia, nếu tôi uống một chén, thì anh liền cho tôi mười ngàn đúng không?"
Tần Hán lấy ra tờ chi phiếu, xé ra một tấm, đẩy lên trước mặt Vương Nhiễm.
"Uống bao nhiêu thì tính bấy nhiêu, sau đó chính mình tự viết vào."
Vương Nhiễm thân thể run rẩy ngồi xổm trên mặt đất, cầm lấy ly rượu trên bàn, vừa nhắm mắt lại, uống một hơi cạn sạch!
Khụ khụ khặc ——
Mùi rượu nồng nặc, vừa uống vào miệng liền muốn nôn ra.
Vương Nhiễm mặt đỏ bừng, ôm ngực, ho khan không ngừng.
"Uống xong lại nôn, đây coi là chuyện gì đang xảy ra?" Tần Hán nói.
"Tần thiếu gia anh đừng nóng giận, chén này coi như không tính, em còn có thể uống tiếp."
Vương Nhiễm lau vết rượu trên khóa miệng, lại cầm lên một ly khác, uống một ngụm hết sạch.
Lần này, cô ngậm chặt miệng, một giọt uống hết không để rơi ra ngoài.
Khụ khụ khặc ——
Một ly rượu vào bụng, Vương Nhiễm cảm thấy khí quản và dạ dày như đang bốc hỏa, sống không bằng chết.
Sau gần nửa phút, Vương Nhiễm lại bò tới trước khay trà, bưng lên một ly, lại uống tiếp một ly nữa!
Lần này có vẻ khá hơn một chút, nhưng trên mặt Vương Nhiễm đã không nhìn thấy nỗi sợ rượu, lại nhìn rượu như là kẻ địch của mình vậy.
Lại hết một ly vào bụng, Vương Nhiễm lần nữa che miệng lại, chỉ sợ chảy ra một giọt.
Tần Hán khẽ cau mày, liếc nhìn Lâm Dật bên cạnh, phát hiện mặt cậu ta không hề có cảm xúc gì, nên cũng không nói gì nữa.
Ọe ——
Khi uống đến ly thứ tư, Vương Nhiễm không thể nhịn được nữa, hai tay chống xuống đất và nôn hết rượu đã uống cùng thức ăn trước đó tất cả đều phun ra ngoài.
Ô ô ô ——
Trong nháy mắt, tâm trạng Vương Nhiễm sụp đổ, che mặt mà khóc, gào khóc.
Tần Hán nháy mắt ra dấu cho Lỵ Na, người sau mới hiểu ra, điền vào tờ chi phiếu bốn vạn tệ, đưa tới tay Vương Nhiễm.
"Uống như vậy là được rồi, cô đi đi."
"Em, em còn có thể uống, Tần thiếu gia anh đừng để em đi ..."
Tần Hán phất tay một cái, "Không uống được bao nhiêu, mà còn ói ra rồi, làm thế nào chúng ta có thể tiếp tục chơi tiếp? Cô đi đi."
"Vâng, em biết rồi ..."
Vương Nhiễm cầm tờ chi phiếu, đi ra khỏi phòng khách, nhưng trước khi rời đi, ánh mắt sâu đậm nhìn Lâm Dật, phát hiện thầy ấy không có nhìn mình, mới lặng lẽ rời đi.
"Lão Lưu, anh ở phía sau đi theo xem chút, đừng để xảy ra chuyện gì." Tần Hán nói.
"Biết rồi Tần thiếu gia."
Lưu Dần Hỉ rời đi, Tần Hán liếc nhìn Lâm Dật.
"Lão Lâm, có chuyện gì vậy?" Tần Hán hỏi: "Cô bé này cùng cậu có quan hệ gì à?"
"Đừng có mà nói với anh cô ấy chỉ là sinh viên đại học Sư Phạm nha."
"Xem ra quan hệ cũng không bình thường cho lắm, bằng không cậu cũng sẽ không giận đến như vậy."
"Dù sao cũng là học sinh của mình, hộp đêm cũng không phải là một nơi tốt, tôi đoán lửa giận của anh Lâm là chỗ này nha." Lỵ Na nói.
"Cậu cũng quá là đa sầu đa cảm rồi, quản nhiều chuyện vặt vãnh như vậy làm gì." Tần Hán nói
"Người ta đều đã thành niên rồi, muốn làm cái gì thì làm cái đó, lẽ nào cậu còn quản kể cả chuyện bất đồng trang lứa sao."
"Cho nên tôi không quản, bằng không tôi đã không cho cô ấy uống."
Tần Hán cười ha ha, "Lão Lâm, anh rất vui mừng cho cậu nha, tự hiểu rõ mọi việc, anh không bằng cậu, đến tiếp tục uống rượu, bên ngoài có lão Lưu quan sát, không xảy ra việc gì đâu."
"Ừm, tiếp tục uống."
Lâm Dật nhẹ nhấp một ngụm, vẻ mặt cũng khôi phục bình thường.
Leng keng leng keng ——
Đúng lúc này, điện thoại di động Tần Hán vang lên, là Lưu Dần Hỉ gọi tới.
"Tần thiếu gia, anh có thể ra ngoài một lát được không? Tôi ở bên ngoài gặp mấy người gây chuyện."
"Đjxmm~, chờ đó, tôi bây giờ qua ngay."
Mắng một câu, Tần Hán bỗng nhiên đứng dậy, "Anh em, theo tôi ra ngoài một chút."
"Làm sao vậy?" Lâm Dật hỏi.
"Lão Lưu gặp vài tên côn đồ, tôi ra ngoài xem thử chuyện gì xảy ra."
"Không cần bận tâm, mọi người ở trong phòng tiếp tục uống, tôi ra ngoài xem cho."
"Cậu được sao? Vạn nhất bị thương thì làm sao?"
"Bớt nói nhảm đi, ai có thể làm tôi bị thương chứ?"
"Vậy anh sẽ không quan tâm tới cậu nữa, chúng ta tiếp tục uống đi."
"Ừm."
Đáp một tiếng, Lâm Dật đứng dậy, hướng về cửa vào đi đến.
Ngoài cửa, cách đó gần hai mươi mét, Lâm Dật nhìn thấy một nhóm người tụ tập tại cửa phòng vệ sinh, phần lớn hai tay để trần, trên người là hình xăm rậm rạp chằng chịt.
Lưu Dần Hỉ đỡ Vương Nhiễm, bị vây vào giữa.
"Lâm tiên sinh, anh đã tới rồi." Nhìn thấy Lâm Dật đi tới, Lưu Dần Hỉ nói.
Vương Nhiễm chột dạ liếc nhìn Lâm Dật, liền đem đầu cúi thấp xuống, thậm chí không dám nói nữa lời.
"Chuyện gì xảy ra?" Lâm Dật thấp giọng nói.
"Từ trong phòng đi ra, tôi đưa cô ấy đi phòng vệ sinh, lúc đi ra, liền gặp phải những người này." Lưu Dần Hỉ nói.
Lâm Dật liếc mắt nhìn những người đang đứng xung quanh, "Thế nào, đùa giỡn lưu manh?"
"Người anh em, nhìn điệu bộ này của chú, còn muốn vì con nhóc này ra mặt à." Người đàn ông đầu trọc đứng ở phía trước nói.
"Anh có ý kiến?"
"Đương nhiên là có." Người đàn ông đầu trọc nói:
"Cô ta là hoa khôi đầu bảng, đều cùng lão Lưu chào hỏi, đợi lát nữa đến phòng của chúng tôi tiếp rượu, các anh xuất hiện ở đây giữ cô ta lại, thì tính là chuyện gì đang xảy ra?"
Lâm Dật gật đầu, "Anh để Lưu Cường lại đây, để anh ta đích thân nói với tôi. Nếu đúng là anh ta đồng ý, tôi liền cho anh đem cô ta mang đi."
------
Dịch: MBMH Translate