Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 276 - Chương 274. Tần Thiếu Gia Nổi Tiếng Như Vậy, Lại Đi Mượn Xe?

Chương 274. Tần Thiếu Gia Nổi Tiếng Như Vậy, Lại Đi Mượn Xe?
Chương 274. Tần Thiếu Gia Nổi Tiếng Như Vậy, Lại Đi Mượn Xe?

"Thế nào, không tin lời của tôi nói?"

Người đàn ông đầu trọc cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi đã nói với anh, tôi cùng lão Lưu có giao tình với nhau, không cần nói chuyện với các anh, mấy nhóc con hỉ mũi chưa sạch.”

"Không có chuyện gì, anh gọi anh ta đến đây, tôi nghe anh ta nói như thế nào." Lâm Dật nói.

"Anh kêu tôi gọi, thì tôi liền phải gọi người tới cho anh sao? Anh cho rằng mặt mũi của Cao Thiên tôi không đáng tiền à." Người đàn ông đầu trọc nói:

"Tôi không có thời gian cùng anh ở đây dây dưa, nhanh lên một chút đem người đưa cho tôi, tôi muốn mang đi."

"Thật sự là không tiện, việc này e là không được."

"Con mẹ mày, mày không biết Cao Thiên tao là ai à, có tin hay không ..."

Xì xì!

Còn không chờ Lâm Dật có động tác gì, chỉ thấy Lưu Dần Hỉ móc ra trong túi dao gọt hoa quả, hướng về Cao Thiên đâm tới!

Nhưng Lưu Dần Hỉ đâm vô cùng có chừng mực, đã đâm một nhát vào đùi của Cao Thiên, vừa uy hiếp người khác, lại không đâm chết người, vừa nhìn là biết tay già đời.

"Mạnh như vậy !"

Lâm Dật kinh ngạc, vừa nghĩ tới trước đó, chính mình phái một người mạnh như Lưu Dần Hỉ đi đối phó với Lưu Mai, liền cảm thấy có lỗi với anh ta.

Quả thực là sỉ nhục lớn nhất đối với sự nghiệp của anh ta.

Có thời gian phải mời anh ta uống một chén mới được.

Máu phun ra theo dọc đùi của Cao Thiên, người nọ trực tiếp co quắp nằm trên đất, ôm chân của mình, đứng lên cũng không nổi.

A ——!

A ——!

A ——!

Những tiếng thét chói tai trong quán bar vang lên, những nam nữ đến đây để trút bỏ dục vọng chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy.

Bị hù cho sợ hãi chạy tán loạn, họ chạy trốn thật xa nhưng vẫn đang len lén nhìn về hướng bên này.

Con người chính là loài động vật kỳ quái như vậy, rõ ràng sợ muốn chết, lại không ngăn nổi lòng hiếu kỳ tò mò.

"Con mẹ mày, dám động thủ với lão đại của bọn tao, lão tử chém chết mày!"

Lưu Dần Hỉ cầm một con dao đẫm máu, giống như một con sói hung mãnh, nhìn tất cả mọi người xung quanh.

"Kẻ nào dám động đậy, tao liền đâm chết nó!"

Lưu Dần Hỉ biểu lộ vẻ quyết tâm, làm tất cả thủ hạ của Cao Thiên đều sợ hãi không dám di chuyển đến.

"Tiểu tử, các ngươi thật đúng là nghé mới sinh không sợ cọp, ngay cả Cao Thiên tao cũng dám động."

Cao Thiên cắn răng, cười gằn nói "Cao Thiên tao lăn lộn nhiều năm như vậy, chưa bao giờ chịu thiệt thòi lớn như vậy, tao nói cho bọn mày biết, nếu hôm nay tao không chặt hai chân của bọn mày, tao con mẹ nó sẽ không mang họ Cao!"

"Đều mẹ nó thất thần làm gì chứ? Nhanh đi gọi lão Lưu lại đây, tao hôm nay nhất định phải phế bọn nó." Cao Thiên quay đầu mắng.

"Dạ vâng Thiên ca!"

"Không cần kêu, chúng tôi tới rồi!"

Giọng nói trầm thấp vang lên phía sau đám người, mọi người lập tức nhường ra một con đường, phát hiện người tới thật sự là Lưu Cường và Diêu Đông Lai!

"Lão Lưu, tôi nhìn trúng con nhóc này trước, hai tên nhãi ranh này chiếm người không cho tôi đưa đi, giúp tôi chặt hai chân của bọn họ, cho bọn họ biết mùi vị!"

"Lão Cao, chúng ta cũng quen biết nhau đã lâu, để tôi nhắc nhở anh một chút, nếu như anh không muốn chết, thì thành thật nhắm một mắt, bằng không ngay cả mình chết như thế nào anh cũng không biết."

Lời nói của Lưu Cường làm cho Cao Thiên sợ hãi rùng mình một cái.

"Lão Lưu, anh có ý gì?"

"Thượng Hải Hoàng Trung Hải, anh hẳn phải biết là ai chứ."

"Danh tiếng của Tần thiếu gia, có ai mà không biết chứ."

"Tôi cho anh biết, người anh em vừa nãy đâm anh một đao, chính là vệ sĩ của Tần thiếu gia, cho nên anh nhận một đao kia cũng không có oan đâu."

"Thứ hai, vị đang đứng ở trước mặt anh là Lâm Dật Lâm tiên sinh, anh ấy là anh em tốt của Tần thiếu gia, thực lực so với Tần thiếu gia còn đáng sợ hơn nữa. Hôm nay chỉ đâm một chân của anh, là anh đã gặp may mắn rồi, cho dù đem anh đâm chết, anh cũng là chết vô ích thôi."

Cao Thiên cùng thủ hạ của hắn, tất cả đều trợn tròn mắt.

Dù là ai đều không nghĩ tới, người đàn ông đẹp trai trước mặt này lại có năng lực cường đại như vậy.

Rõ ràng là đã đứng ngang hàng với Tần thiếu gia!

Những người phụ nữ đứng cách đó không xa, hai mắt đều sáng lên nhìn Lâm Dật.

Vẻ ngoài của người đàn ông đó còn đẹp hơn cả những ngôi sao trong phim, hơn nữa còn có bối cảnh không thua kém gì Tần thiếu gia!

Một người đàn ông như vậy thật là hoàn mỹ!

Yêu yêu.

Lưu Cường rất cung kính đứng ở trước mặt Lâm Dật.

"Lâm tiên sinh, chuyện này ngài muốn xử lý như thế nào? Toàn bộ đều nghe ngài sắp xếp."

"Việc này tôi không quản, anh đi phòng khách hỏi Tần Hán một chút, xem anh ta muốn giải quyết như thế nào."

Nói xong, Lâm Dật nhìn Lưu Dần Hỉ.

"Trở về nói cho Tần Hán một tiếng, tôi đi trước, lần khác mời anh ta uống rượu sau."

"Tôi biết rồi Lâm tiên sinh." Lưu Dần Hỉ nói:

"Nhưng ngài vừa nãy tại trong phòng khách cũng có uống rượu, hay là tôi sắp xếp người tiễn ngài đi."

"Không cần, cũng không uống bao nhiêu, không phải là không thể lái xe được."

"Được, nếu như vô tình gặp cướp, ngài cũng đừng lo lắng, Tần thiếu gia có giao thiệp rộng rãi, có thể đem mọi việc đều giải quyết được."

Lâm Dật vỗ vai Lưu Dần Hỉ.

"Qua mấy ngày hai người tới chỗ của tôi, hôm nay tôi đi về trước."

"Tôi tiễn ngài."

"Không cần, về phòng khách cùng bọn họ tiếp tục chơi đi."

Nói xong, Lâm Dật mang theo Vương Nhiễm cùng nhau rời đi.

Theo sát phía sau, còn có một số người đang xem náo nhiệt.

Nhân vật cường đại hiếm thấy như vậy, hơn nữa anh ta lớn lên lại đẹp trai như vậy, làm sao có thể không nhìn thêm vài lần chứ.

"Lâm, thầy Lâm, em xin lỗi ..." Vương Nhiễm rụt rè nói.

"Chỗ này không thích hợp để nói chuyện, trở về rồi hãy nói."

Vương Nhiễm không dám nói tiếp nữa, mơ hồ đi theo bên người Lâm Dật, cường ngạnh bước đi.

Nhìn hai người rời đi, những người phía sau xem náo nhiệt, líu ríu thảo luận không ngừng.

"Trong khoảng thời gian này, tôi thường xuyên đến Đại Đô Hội, người phụ nữ đứng bên cạnh Lâm tiên sinh, là hoa khôi đầu bảng ở đây. Chỉ cần là khách tới nơi này, đều sẽ được cô ấy rót rượu. Lúc này mới một tháng ngắn ngủi liền đã bị bắt rồi. Quả nhiên, không có phụ nữ khó theo đuổi, chỉ là thực lực của đối phương không đủ."

"Ông chủ Lưu nói người đàn ông này có thực lực ngang ngửa với Tần thiếu gia, các người nói thử xem người như anh ta sẽ lái loại xe gì?"

"Tôi thực sự là không biết, nhưng tôi dám đánh cuộc, tối thiểu cũng là siêu xe ngàn vạn, bằng không sao xứng được với thân phận của anh ta chứ."

"Tôi cũng cho là như thế, những chiếc xe như Lamborghini, Porsche đều không lọt vào được mắt xanh của anh ta."

Lúc này, những người xem náo nhiệt đi theo phía sau, chạy tới cửa ra vào, bất ngờ thấy một chiếc xe thể thao Lycan màu đỏ đang đỗ tại cửa.

"Tôi dựa vào, các ngươi nhìn đi, thực sự là Lycan trong Super 7. Người ta nói rằng giá bán trong nước đã lên tới 66 triệu. Hôm nay được nhìn thấy nó tại đây, thực sự là vinh hạnh mà."

"Tôi đoán chiếc Lycan này chắc là xe của anh ta, lấy thân phận của anh ta lái chiếc này là thích hợp nhất."

Cùng lúc đó, Lâm Dật cầm chìa khóa xe, đi đến bên cạnh FAW, mở cửa xe chuẩn bị rời đi.

"Chết tiệt, không phải chứ? Anh ta lại lái FAW? Xe này còn không tốt bằng xe của tôi nữa."

"Ông chủ Lưu có phải là nhầm lẫn hay không? Một người lái FAW, cũng xứng đứng ngang hàng với Tần thiếu gia sao?"

"Thật không có khả năng, con nhà giàu như Tần Hán, toàn bộ Trung Quốc đều không có mấy người, có thể cùng anh ấy ngang hàng cũng không nhiều, muốn cùng anh ấy đứng ngang hàng, thật sự không dễ dàng gì."

"Các ngươi đều lầm rồi, lúc tôi vừa đến Đại Đô Hội, trùng hợp nhìn thấy Tần thiếu gia lái chiếc xe Lycan màu đỏ này, không phải của người đàn ông kia đâu."

"Hiện tại chân tướng đã rõ ràng rồi, nhất định là ông chủ Lưu đang khoác lác."

Đúng lúc này, từ cửa quán bar vang lên âm thanh huyên náo, đám người quay đầu nhìn lại, chợt nhận ra là Tần Hán mang người đi ra.

Nhìn thấy Tần Hán đi ra, đám người đều nhường đường, ai cũng không dám chặn ở phía trước.

"Lão Lâm, cậu đợt một lát, khoan hãy đi."

"Còn có chuyện gì sao?"

"Anh hôm nay tìm cậu đến, là vì trả xe, chìa khóa xe còn chưa trả cho cậu đây này."

Nói xong, Tần Hán đưa chiếc chìa khóa xe tới trên tay Lâm Dật.

Nghe đến đây, tất cả mọi người đều chết lặng.

Tần thiếu gia nổi tiếng như vậy, lại đi mượn xe?

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 274.
Bình Luận (0)
Comment