Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 277 - Chương 275. Sáng Hôm Sau, Số Tiền Này Sẽ Là Của Em

Chương 275. Sáng Hôm Sau, Số Tiền Này Sẽ Là Của Em
Chương 275. Sáng Hôm Sau, Số Tiền Này Sẽ Là Của Em

Nhìn thấy Tần Hán giao chìa khóa xe cho Lâm Dật.

Mọi người đứng ở cửa ra vào lúc này mới ý thức được, điều chính mình nghe được, nhìn thấy được cũng không phải ảo giác!

Thượng Hải Hoàng nổi tiếng Tần Hán, xác thực lại đi mượn xe của người đàn ông này!

"Vốn muốn tặng cho anh, nhưng nếu anh không cần, thì tôi sẽ lấy trở về."

Phốc ——

Nam nữ đứng ở cửa trừng hai mắt, làm người ta suýt rơi cả cầm!

Còn muốn cho người khác một chiếc xe hơn 60 triệu!

Hơn nữa đối phương còn là Tần Hán, không biết người này đến cùng là có bao nhiêu tiền!

"Đồ của cậu cũng không thiếu nhiều đồ tốt, của anh là của cậu, của cậu cũng là của anh, chờ khi nào anh muốn lấy, lại đi đến chỗ của cậu lấy."

"Được, tôi đi trước." Lâm Dật cầm chìa khóa xe, "Lão Lưu người này không tệ, dành chút thời gian, tôi mời hai người ăn cơm."

"Đều là người một nhà, khách khí cái cọng lông." Tần Hán nói: "Cậu lái xe Lycan đi, tôi cho người lái chiếc FAW về Cửu Châu Các cho cậu sau."

Trên thực tế, Tần Hán cũng có thể dùng phương thức như thế, mang xe Lycan đưa cho Lâm Dật.

Nhưng lâu rồi không gặp nên muốn lấy lý do này nọ để gọi cậu ấy đến đây uống vài ly.

"Được."

Híz-khà-zzz ——

Nghe được ba chữ Cửu Châu Các này, những người có mặt ở đây lại một lần nữa bị chấn động!

Bất cứ ai có một chút hiểu biết, hầu như đều đã từng nghe qua cái tên Cửu Châu Các này!

Đệ nhất biệt thự ở Trung Hải, tùy tiện một căn thôi, giá cả đã lên đến 1 tỷ, quả thực là có tiền đến thổ huyết!

Nếu đều có tiền như vậy, hơn nữa cùng Tần Hán lại là bạn tốt, anh ta còn đi lái một chiếc FAW làm gì!

Sau khi nói chuyện phiếm với Tần Hán vài câu, Lâm Dật cùng Vương Nhiễm liền lên xe.

Ngồi trên xe Lycan, Vương Nhiễm tâm tình thấp thỏm, đừng nói đến việc ngồi trên chiếc xe tốt như này, đến nhìn qua cô cũng chưa được thấy bao giờ.

"Em che miệng làm gì?"

"Em, em sợ mình nôn ra xe."

Lâm Dật không lên tiếng, lái xe hướng về khách sạn Bán Đảo đi đến.

Vương Nhiễm rụt rè che miệng, không dám lên tiếng.

Thầy Lâm lúc tức giận thật là đáng sợ.

"Lâm, thầy Lâm, đây là chỗ nào …?" Vương Nhiễm ngơ ngác hỏi.

"Chữ Hán em cũng không nhận ra à?"

Nhìn thấy dòng chữ khách sạn Bán Đảo, tâm tình Vương Nhiễm trở nên thấp thỏm.

Lâm, thầy Lâm sẽ không đối với mình làm ra loại chuyện đó ...

"Xin chào Lâm tổng."

"Xin chào Lâm tổng."

Khi Lâm Dật tiến vào, mọi người trong khách sạn dồn dập tiến lên chào hỏi.

Sở dĩ như vậy, là vì Vương Thiên Long không ở đây.

Nếu như Vương Thiên Long ở đây, chắc chắn sẽ không để người phía dưới, bại lộ thân phận của Lâm Dật.

Bằng không còn thế nào trang bức.

Lâm Dật gật đầu, sau đó mang theo Vương Nhiễm vào thang máy, đi tới căn phòng tổng thống dành riêng cho mình.

"Lâm, thầy Lâm, bọn họ vì sao ..."

"Khách sạn này là của tôi." Lâm Dật nhàn nhạt trả lời.

Vương Nhiễm vốn đang bối rối lại càng thêm bối rối hơn.

Thầy Lâm rốt cuộc là làm gì, sao lại có nhiều tiền như vậy?

"Ọe ..."

Vừa vào đến phòng, Vương Nhiễm đã không nhịn được cảm giác thiêu đốt trong dạ dày nữa, vọt tới phòng vệ sinh, ôm bồn cầu ói ra.

Mười mấy phút sau, Vương Nhiễm rụt rè từ trong phòng vệ sinh đi ra.

"Lâm, thầy Lâm, em xin lỗi ..."

"Nói xin lỗi làm gì?"

"Em làm chuyện không nên làm." Vương Nhiễm đứng ở cửa phòng vệ sinh, nắm chặt một góc áo, căng thẳng đến mức không dám tới gần Lâm Dật.

"Chỉ là hộp đêm mà thôi, đều là người trưởng thành rồi, cũng không phạm pháp, tuy rằng tôi là thầy giáo của em, nhưng mà tôi không có quyền hạn chế sự tự do của em" Lâm Dật nói:

"Nhân tiện, tôi có chuyện này muốn nói với em. các giáo sư phụ trách về học bổng, đã ra thông báo rồi và quyết định hủy bỏ học bổng quốc gia của em rồi, em hãy chuẩn bị tâm lý đi."

"Em, học bổng của em bị hủy?"

"Ừm." Lâm Dật gật gật đầu, "Đây là ý tứ của các giáo sư phụ trách, bên đoàn ủy trường học cũng đã thông qua rồi, thông báo mấy ngày nay nữa sẽ phát ra thôi."

Oa —— ô ô ô ...

Vương Nhiễm nhịn không được, nước mắt lộp bộp chảy xuống.

"Em khóc cái gì? Tôi không biết em đã làm gì? Chuyện hủy học bổng của em là chuyện đương nhiên."

"Em, em cần số tiền kia ..."

"Tại chỗ Tần Hán kiếm được 40 ngàn, còn chưa đủ sao?"

"Mẹ em bị bệnh tim, bác sĩ nói phải nhanh chóng làm giải phẫu, tiền bồi thường của cha em đã tiêu hết rồi, nếu như em không nghĩ biện pháp để kiếm tiền, mẹ em liền ..."

Vương Nhiễm khóc nước mắt như mưa, không còn giống hoa khôi một chút nào.

"Tiền bồi thường là chuyện gì xảy ra?"

"Cha em lúc trước là bỏ bê công việc, nhưng nửa năm trước trên mỏ xảy ra một vụ tai nạn, cha em đã qua đời, đơn vị bồi thường 30 ngàn. Lúc đó, mẹ em bị bệnh tim nghiêm trọng, kéo dài nửa năm, hiện tại không thể cầm cự được nữa..."

"Cho nên em liền đến Đại Đô Hội?"

"Là, là bọn họ tìm đến em." Vương Nhiễm lau nước mắt nói:

"Quản lý của Đại Đô Hội nói em dáng dấp xinh đẹp, còn nói một tháng sẽ cho em một vạn, để cho em đến đó chào rượu, em liền đi thôi."

"Đừng khóc, em càng khóc tôi càng cảm thấy khó chịu."

Vương Nhiễm bị sợ, trong nháy mắt liền đem nước mắt nén trở về.

"Giải phẫu cần bao nhiêu tiền?"

Vương Nhiễm không lên tiếng, kìm nén nước mắt, đứng tại chỗ.

"Tôi hỏi em sao không trả lời?"

"Em không thể nhận tiền của thầy Lâm được." Vương Nhiễm nói: "Em cùng bà ngoại cũng đã nghĩ kỹ, khoảng thời gian này đem bán căn nhà, liền có thể đủ tiền để lo bệnh cho mẹ của em."

"Em bán nhà, rồi ở đâu?"

"Thuê phòng trọ ở là được rồi." Vương Nhiễm lau nước mắt, "Em đã năm tư đại học rồi, thực tập xong liền có thể có tiền lương, gần như đủ nuôi sống gia đình rồi."

"Chỉ là căn nhà của em, có thể bán được bao nhiêu tiền?" Lâm Dật nói:

"Nếu như không nhanh chút làm giải phẫu, mẹ em có thể kiên trì đến khi em bán được nhà sao?"

Vương Nhiễm không nói, cô cũng đã nghĩ tới vấn đề mà Lâm Dật nói, nhưng cô hết cách rồi, đây là con đường duy nhất có thể lựa chọn.

Đây chính là cuộc sống nghèo khó sẽ làm trôi đi những góc cạnh và góc khuất của một người.

"Người quản lý của Đại Đô Hội nói, chỉ cần em nguyện ý tiếp rượu, còn có thể kiếm càng nhiều tiền hơn nữa."

"Chỉ mới có bốn ly rượu em cũng đã thành cái dạng như này, ai cho em dũng khí để nói ra lời nói như vậy hả." Lâm Dật nói:

"Em coi ai cũng giống như Tần Hán sao? Một ly rượu cho em một vạn?"

"Vậy em liền ngủ cùng với người khác!" Vương Nhiễm nói: "Em không yêu cầu gì khác, chỉ cần có thể kiếm tiền là được."

Hả

Lần này ngược lại là Lâm Dật không nói được gì.

Quả nhiên, phụ nữ khi đã dũng cảm lên rồi thì không sợ thứ gì cả.

"Được, xem ra đây cũng là lối thoát duy nhất của em."

Lâm Dật lấy điện thoại di động, bấm số điện thoại của Vương Thiên Long.

"Lâm tổng, ngài tìm tôi ..."

Bên phía Vương Thiên Long rất ồn ào, hiển nhiên bên cạnh có người.

"Gọi cho quản lý khách sạn đang trực, mang cho tôi 500 ngàn tiền mặt lại đây, tôi đang ở tại phòng 2618."

"Biết rồi Lâm tổng, tôi liền đi sắp xếp."

Mười mấy phút sau, chuông cửa phòng vang lên, Lâm Dật ngẩng đầu sai Vương Nhiễm, "Mở cửa đi."

"Biết, biết rồi ..."

Vương Nhiễm mở cửa, đứng ở phía ngoài là một cô gái, Lâm Dật đối với cô ta có chút ấn tượng, cô ta là phó quản lý của khách sạn, xem như là người đứng thứ hai.

"Lâm tổng, tiền đây ạ."

Lâm Dật gật đầu, "Được rồi, không còn việc của cô nữa."

Cửa phòng bị đóng lại, Lâm Dật cầm theo chiếc vali đựng tiền mặt bên trong, nhìn Vương Nhiễm đang hãi hùng khiếp vía.

"Cởi ra đi, sáng ngày hôm sau, số tiền này sẽ là của em."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 275.
Bình Luận (0)
Comment