Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 278 - Chương 276. Bộ Mặt Chó Chết

Chương 276. Bộ Mặt Chó Chết
Chương 276. Bộ Mặt Chó Chết

"Lâm, thầy Lâm, em rất kính trọng thầy ..."

Nước mắt Vương Nhiễm lại rơi xuống, "Thầy, thầy không nên sỉ nhục em."

"Sỉ nhục em?" Lâm Dật nói:

"Tôi sỉ nhục em cái gì? Người khác cho em tiền em liền ngủ với họ, tôi cho em tiền thì chính là sỉ nhục em, đây là cái logic gì của em vậy?"

"Nhưng thầy là thầy giáo của em, em thật sự rất tôn kính thầy!"

"Tôn kính tôi cái rắm, tôn kính tôi thì mẹ của em sẽ hết bệnh sao." Lâm Dật hỏi ngược lại:

"Em là cảm thấy dáng dấp của tôi đẹp, hơn nữa còn là thầy giáo trong trường học, liền cảm thấy tôi là người tốt à?"

"Nếu không phải là tôi, hôm nay em đã bị người khác kéo đến khách sạn rồi. Em thật sự cho rằng cùng người khác ngủ, liền có thể nhận được một khoản tiền lớn vào tài khoản sao?" Lâm Dật chất vấn:

"Em nếu như thật đi đến một bước kia, cuối cùng liền chết như thế nào cũng không biết."

"Vậy cũng không được." Vương Nhiễm cắn răng nói: "Cho dù thầy Lâm là người xấu, em cũng tôn trọng thầy."

Lâm Dật thở dài, chẳng trách phần lớn những nhà giàu mới nổi, đều yêu thích bao nuôi nữ sinh đại học, thanh thuần là một trong số những lý do, dễ lừa mới là mấu chốt nhất.

"Vậy em tiếp tục tôn trọng đi." Lâm Dật chống tay lên trán, "Hiện tại tiền đặt ở chỗ này, có cầm đi hay không là do em quyết định."

Bên trong phòng không một ai lên tiếng, chỉ còn lại tiếng thở dốc khẩn trương của Vương Nhiễm.

Vương Nhiễm kéo một góc váy rồi từ từ vén lên, để lộ quần áo bên trong ra ngoài.

"Thầy Lâm, em biết thầy là người tốt, em làm chuyện như vậy, thầy chắc sẽ xem thường em." Vương Nhiễm đứt quãng nói:

"Nhưng em thật sự chỉ đi chào rượu thôi, chưa từng làm chuyện gì quá phận, tối thiểu em bây giờ vẫn còn sạch sẽ, thầy Lâm nếu thầy không ghét bỏ, tối nay em ngay ở chỗ này cùng với thầy, nhưng tiền em không thể nhận, nhân tình này quá lớn, em trả không được."

"Đều ngủ cùng tôi rồi, còn có cái gì trả không được."

"Em không đáng nhiều tiền như vậy."

"Chết tiệt!"

Lâm Dật mắng một câu, tông cửa xông ra ngoài, "Tôi thật sự phục em rồi, gặp phải loại người thẳng thắn như em tôi thật là không có biện pháp."

Sau khi ra khỏi phòng, Lâm Dật lại mở một căn phòng khác, trực tiếp đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, bởi vì có tiết học đầu tiên.

Lâm Dật dậy từ rất sớm, ăn sáng đơn giản, chuẩn bị lên lớp.

Về phần chuyện của Vương Nhiễm, Lâm Dật không xen vào nữa, tiền là của cô ấy, cho dù tiền thuốc men của Trung Hải có cao đến mấy cũng đủ.

Vừa bước ra khỏi khách sạn, Lâm Dật đã nhìn thấy Vương Nhiễm ôm vali tiền, lúng túng đứng bên cạnh xe của anh, thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh, giống như ăn trộm.

"Sao em vẫn còn chưa đi?"

"Em là tới trả tiền lại cho thầy." Vương Nhiễm nhỏ giọng nói: "Thầy Lâm, tiền ở trong này một phần em đều không động tới, thầy có thể kiểm tra."

"Trong này có 500 ngàn, làm sao tôi có thể kiểm tra? Chẳng lẽ đếm tới tối à?"

Vương Nhiễm vẻ mặt quẫn bách, "Em sẽ kiểm tra tiền, hơn nữa tốc độ cũng rất nhanh, em có thể giúp thầy kiểm tra."

"Kiểm cái cọng lông, tiền em cầm đi, đừng phiền đến tôi nữa."

"Thầy Lâm, thầy đừng giận em." Vương Nhiễm nước mắt như mưa nói:

"Em thực sự là cùng đường nên mới đi đến Đại Đô Hội, số tiền này em thật sự không thể nhận, em tôn kính thầy, cũng không phải là bởi vì tiền của thầy."

"Lẽ nào là bởi vì tôi lớn lên đẹp trai?"

Vương Nhiễm không nói nữa, đúng là bởi vì lớn lên đẹp đẽ, cô mới có hảo cảm nha!

Cùng với việc Lâm Dật đánh học sinh trường khác và trút giận cho sinh viên của trường Đại học Sư Phạm, cho nên mức độ thiện cảm càng cao nha.

Vương Nhiễm không nói, biểu thị ngầm thừa nhận, việc trục lợi Lâm Dật mình sẽ không làm.

Bộ mặt chó chết!

"Tôi có một công ty riêng, vựa vặn em học quản lý kinh doanh. Em có thể làm việc ở chỗ tôi trong kỳ thực tập năm tư của em, số tiền này xem như là dự chi tiền lương của em."

"Có thật không?" Vương Nhiễm nhìn chằm chằm, đôi mắt vẫn còn chưa khô nước mắt, làm cho vẻ đẹp của cô tăng thêm mấy lần.

"Giả dối."

Lâm Dật trợn mắt nhìn Vương Nhiễm một cái, tự mình lên xe, chuẩn bị lên lớp.

"Lâm, thầy Lâm."

"Còn chuyện gì nữa? Muốn tôi đưa em về?"

"Không phải." Gương mặt Vương Nhiễm có phần đỏ, căng thẳng rút tờ chi phiếu ra.

"Thầy Lâm, vật này xài như thế nào? Lúc nhập viện em có thể trực tiếp đóng tiền được không?"

Lâm Dật:...

"Lên xe, tôi đưa em đi lấy tiền."

"Cảm, cảm ơn thầy."

Sau khi lên xe, Lâm Dật gọi điện thoại cho Tô Cách, dựa theo tiến độ của thời gian bây giờ, khẳng định là sẽ không thể lên lớp tiết học đầu tiên rồi, nên gọi cho cô ấy giúp mình sắp xếp đẩy lớp học vào tiết sau.

Lâm Dật mang theo Vương Nhiễm đi đến ngân hàng, giúp cô đổi tờ chi phiếu 40 ngàn thành tiền mặt.

Nhưng thay vì quay trở lại trường học, thì Lâm Dật còn đưa cô ấy về nhà.

"Thầy Lâm, em tự đi là được rồi, liền không làm phiền đến thầy."

"Không có chuyện gì, nếu em muốn đi, sau khi tôi đưa em trở về, lại ngồi xe buýt rời đi là được rồi."

"Ách ..."

Vương Nhiễm vẻ mặt quẫn bách, "Thầy Lâm, thầy đều biết rồi."

"Tôi đoán mò, biết cái cọng lông."

Hơn bốn mười phút sau, Lâm Dật lái xe đến tiểu khu Ánh Rạng Đông.

Trên đường đi, Lâm Dật gọi điện thoại cho Vương Thiên Long, nhờ anh ta liên hệ với bệnh viện, đợi lát nữa đến đón mẹ của Vương Nhiễm đi.

Lần nữa lại tới tiểu khu Ánh Rạng Đông, lái xe thập phần thuận lợi.

Những chiếc xe khác tự động duy trì khoảng cách năm mét, không ai dám tới gần một chút, không hề ngăn cản.

"Thầy Lâm, nhà của em có chút xập xệ, thầy đừng ghét bỏ."

"Căn nhà tôi từng ở còn không bằng nhà của em đấy, lúc cởi quần áo ngược lại rất lưu loát, cũng không thấy em xấu hổ như hiện tại đấy."

"Lâm, thầy Lâm thầy đừng nói như vậy, tối ngày hôm qua em uống rượu, đầu óc không tỉnh táo."

"Vậy tôi lại rót chút rượu cho em nhé."

"Thầy Lâm, thầy cũng đừng trêu chọc em nữa, em thu hồi lời mới nói." Vương Nhiễm ngượng ngùng nói.

Lâm Dật nhìn trên lầu nói, "Trước tiên đi lên xem một chút, bệnh viện đã giúp em liên hệ được rồi, còn những chuyện tiếp theo, em tự mình xử lý."

"Dạ, cảm ơn thầy Lâm."

Hai người vô thức tăng tốc độ, Vương Nhiễm vừa mở cửa, còn chưa kịp nói chuyện, bất ngờ phát hiện, trong phòng còn có mấy người.

Lâm Dật liếc nhìn những người đang đứng ở trong phòng, phát hiện biểu lộ của những người này, đều có điểm ý vị sâu xa.

Không hề giống là tới thăm bệnh nhân, nói chung rất kỳ quái.

Nhưng bọn họ có thể xuất hiện ở đây, không có gì đáng ngạc nhiên, chắc là người thân của Vương Nhiễm.

Lâm Dật không quá quan tâm đến những người khác, điểm chân hướng về bên trong nhà nhìn ngó, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang nằm trên giường, sắc mặt không tốt lắm, cùng Vương Nhiễm giống nhau đến mấy phần.

Đây chắc là mẹ của cô ấy rồi.

Ngoài ra, trong phòng khách nhỏ còn có một bà lão chống gậy, tóc bạc trắng, hẳn là bà ngoại của Vương Nhiễm.

Đơn giản quan sát một chút, Lâm Dật mới đưa ánh mắt, rơi xuống trong nhà Vương Nhiễm.

Diện tích không lớn, sau khi tính toán cũng chưa tới 40m², quả thật có chút nhỏ.

"Ôi, Tiểu Nhiễm trở về rồi à, đây là bạn trai của con sao? Nhìn cũng không tệ."

Người lên tiếng là một người phụ nữ trung niên, với mái tóc xoăn, trên người mang theo khí thế của một nữ cường nhân vô cùng bá đạo.

"Anh ấy là của thầy giáo của con, các Dì đừng có hiểu lầm."

Sau đó, Vương Nhiễm giới thiệu Lâm Dật những người trước mắt anh.

Người phụ nữ vừa nói là cô Cả của Vương Nhiễm, tên là Vương Phương.

Người đàn ông trung niên đứng đầu tên là Vương Đại Hải, một người đàn ông trung niên khác tên là Vương Đại Sơn, lần lượt là Bác Cả và Bác Ba của Vương Nhiễm.

"Cô, sao mọi người đến không báo trước với con một tiếng, con cái gì cũng không có chuẩn bị đây này." Vương Nhiễm hiếu khách mà nói.

"Chúng ta cũng không phải người ngoài, không cần khách khí như thế, " Vương Phương nói:

"Tiểu Nhiễm, nghe nói con đã tìm được công việc hơn nữa còn kiếm được không ít tiền nữa."

"Đúng là con đã kiếm được công việc, cũng kiếm được một chút tiền." Vương Nhiễm thành thật trả lời.

"Một chút là bao nhiêu?" Vương Phương hai mắt sáng lên nói.

"Gần 8000."

Lương hàng tháng của Vương Nhiễm là mười ngàn, nhưng bởi vì nhận được mấy lời phàn nàn, làm hư không ít đồ vật, trừ đi số tiền bị trừ, gần như có thể nhận được 8000.

"Vậy thì tốt quá, cô liền không vòng vo với con nữa." Vương Phương nói:

"Trước kia, con không phải vay của cô 5000 sao? hiện tại có tiền rồi, có phải hay không trả lại tiền cho cô?"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 276.
Bình Luận (0)
Comment