Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 279 - Chương 277. Ngoại Trừ Cha Em Thì Thầy Là Người Khác Phái Đối Với Em Tốt Nhất

Chương 277. Ngoại Trừ Cha Em Thì Thầy Là Người Khác Phái Đối Với Em Tốt Nhất
Chương 277. Ngoại Trừ Cha Em Thì Thầy Là Người Khác Phái Đối Với Em Tốt Nhất

Vương Nhiễm sửng sốt một chút, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Vốn tưởng rằng mấy người này là tới thăm hỏi bệnh tình của mẹ, không nghĩ tới là đến để đòi tiền.

“Không phải chỉ là 5000 tệ của cô con mà còn có 4000 tệ của bác nữa.” Vương Đại Hải cười nói.

“4000 tệ?”

Vương Nhiễm thắc mắc hỏi: “Lúc trước mẹ cháu nằm viện, cháu chỉ mượn 3000, hiện tại sao lại thành 4000 rồi?”

“Cháu còn nhỏ sao có thể hiểu được chuyện của người lớn. Lúc đầu cháu quả thực chỉ mượn 3000 tệ, nhưng cháu suy nghĩ một chút mà xem, thời điểm nằm viện, chúng ta còn phải mời bác sĩ bệnh viện ăn cơm. Bác cũng đã tiêu tốn hơn 1000 tệ đó, sau đó bác đã suy nghĩ lại dù sao cháu cũng là cháu gái bác, cho nên số lẻ bác sẽ xóa cho cháu, đưa bác 4000 là được rồi.”

“Bác à, lúc ăn cơm cháu cũng ở tại chỗ, giấy tờ cháu cũng đã nhìn qua, chỉ tốn hơn 500, sao bác lại muốn 1000.” Hai mắt của Vương Nhiễm đã đỏ cả lên.

Vương Đại Hải khẽ giật mình, không nghĩ tới Vương Nhiễm lại nhìn thấy phần cuối của hóa đơn, trong lúc nhất thời lại không biết giải thích như thế nào.

“Chuyện không phải như cháu nghĩ đâu, tuy rằng tiền cơm chỉ tốn 500 tệ, nhưng mà bác còn phải đưa thêm 500 tiền hồng bao. Chẳng lẽ cháu không muốn đưa số tiền này sao?”

“Các người thật quá đáng!”

Vương Nhiễm tức đến phát run, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, không nghĩ tới bọn họ lại sẽ nói ra những lời lạnh như băng vậy.

“Cháu gái à, cháu đừng khóc chứ, cháu như vậy làm bác không biết nên làm sao mở miệng đây.” Người nói chuyện, là bác ba của Vương Nhiễm - Vương Đại Sơn.

“Bác ba, bác còn có việc gì sao? Lúc trước cháu không có vay tiền bác.”

“Quả thực là không có vay tiền, nhưng thời điểm nằm viện, thím ba của cháu không phải là đã đến chăm mấy ngày sao.” Vương Đại Sơn nói:

“Tiền cơm sáng trưa tối tổng cộng hết hơn 500. Nhưng dù sao bác cũng là bác ba của cháu, đều chảy cùng một dòng máu, mấy cái đồng lẻ kia bác cũng không tính toán nhiều. Cháu đưa bác 500 là được rồi, với lại số tiền của bác cũng không nhiều, chỉ 500 tệ, cháu trả trước cho bác ba đi.”

Tiền lương của Vương Nhiễm chỉ có hơn 8000 tệ, nhưng số tiền nợ dì và chú cả đã là 9000. Nếu như trả cho bọn họ trước thì tiền của mình sẽ không còn gì nữa.

Mà hiện tại, bệnh tình của mẹ đang càng trở nên nghiêm trọng hơn. Nếu như bây giờ không trị thì về sau thì sẽ càng khó.

“Các người vậy mà!”

“Được rồi!”

Lâm Dật lúc này mới lên tiếng: “Em không phải có tiền sao, nhanh đem tiền trả lại đi, dây dưa cái gì vậy.”

“Đúng đúng đúng, đem tiền trả lại trước đi.” Lâm Đại Hải nói:

“4000 tệ của bác không nhiều bằng cô của cháu. Bình thường bác đối với cháu cũng không tệ, lúc mẹ cháu nằm viện, bác là người chạy trước chạy sau giúp cháu liên hệ bệnh viện, mệt đến nỗi đau cả thắt lưng. Nếu như cháu không trả tiền trước cho bác vậy là không được rồi.”

“Anh nói cái gì vậy!” Vương Phương nói xen vào:

“Tôi đưa cho Tiểu Nhiễm 5000 tệ chỉ trong một hơi, không giống như anh vẫn luôn phân ra, muốn trả cũng phải là trả tôi trước.”

Chị em ba người đều có chung một suy nghĩ.

Vương Nhiễm chỉ có hơn 8000 tệ, nếu như trả cho người khác trước thì sẽ không đủ để trả cho mình.

Trong lòng Vương Nhiễm cảm thấy tủi thân, lau nước mắt, nói:

“Cô, bác cả, bác ba, tuy rằng cháu thiếu tiền của mọi người, nhưng cháu nhất định sẽ trả cho các người. Hiện tại mẹ cháu đang bệnh nặng, vẫn còn phải đi bệnh viện, sao cứ phải nói chuyện tiền vào lúc này chứ.”

“Chúng ta cũng không muốn, quả thực là trong nhà cần dùng tiền gấp, nếu không chúng ta cũng không đến đòi, cháu nói có đúng hay không?” Vương Phương nói.

“Mấy người là sợ mẹ cháu nằm viện, cháu không trả nổi số tiền này đúng không.”

“Chúng ta không có nghĩ như vậy, nhưng nếu cháu muốn nghĩ như vậy thì chúng ta cũng không còn cách nào. Vừa lúc cháu có tiền, hiện tại trả cho chúng ta luôn đi, về sau coi như đã thanh toán xong.” Vương Đại Hải nói:

“Nhưng bác phải nói trước, cháu nhất định phải trả tiền cho bác trước, nếu không bác sẽ luôn đến bệnh viện để đòi tiền!”

“Không cần giục, cháu sẽ đem tiền trả cho bác.”

Vương Nhiễm lau nước mắt, mở vali trên tay ra.

“Cái này...”

Nhìn thấy một xấp tờ một trăm nhân dân tệ, bọn người Vương Phương đều cảm thấy choáng váng.

Đời này, bọn họ đều chưa từng thấy qua nhiều tiền mặt như vậy.

“Tiểu, Tiểu Nhiễm, cháu từ chỗ nào mà lấy được nhiều tiền như vậy?!”

“Đây là chuyện của cháu, không cần mấy người quản!”

Vương Nhiễm lấy ra 10000 nhân dân tệ, sau đó rút ra từ bên trong năm tờ, “Đây là 9500 tệ, các người cầm lấy rồi chia đi, từ nay về sau chúng ta không còn bất kỳ quan hệ nào nữa. Mời các người rời khỏi nhà tôi!”

Cầm tiền trên tay, mấy người Vương Phương lại không có tâm tư chia tiền.

Tròng mắt như muốn rớt xuống trên cái vali tiền kia.

“Tiểu Nhiễm, cháu nhìn xem việc cũng quá ầm ĩ rồi. Chúng ta lúc này cũng không vội. Nếu như bệnh của mẹ cháu cần dùng tiền gấp, thì cháu cứ cầm trước đi.”

Nói thì nói như thế, nhưng Vương Phương lại không hành động, tựa hồ chỉ có ý.

“Tôi không cần tiền của các người, nhanh rời khỏi nhà tôi đi.”

Mặt mũi ba người có chút bực bội, cầm lấy tiền rồi rời đi.

Nhưng lúc rời đi, ánh mắt vẫn còn nhìn chằm chằm vào vali tiền, lưu luyến không muốn rời đi.

Người đi, trong nhà liền an tĩnh lại, bà ngoại của Vương Nhiễm, chống quải trượng đi tới.

“Nhiễm Nhiễm, cái này, tiền này là từ đâu tới vậy, cháu còn nhỏ, cũng không thể làm chuyện xấu được.”

“Bà ngoại, tiền này là của thầy Lâm cho cháu mượn, sau này cháu sẽ làm công cho công ty của thầy ấy, sẽ từ từ trả lại tiền cho thầy Lâm.”

“Thì ra là như vậy.”

“Nhiễm Nhiễm.”

Mẹ của Vương Nhiễm gọi nhẹ một tiếng từ trong phòng.

“Mẹ, người nằm xuống đi, đừng dậy.” Vương Nhiễm nói.

“Nhanh, nhanh cám ơn thầy Lâm.”

“Con đã nói cảm ơn thầy Lâm rồi.”

“Không cần quá khách khí.” Lâm Dật đi qua, cười nói: “Tiền này sạch sẽ, mà sau này cô ấy sẽ trả lại cho cháu. Cô cứ an tâm cầm tiền xem bệnh, đừng có gánh nặng trong lòng.”

“Cảm ơn, cảm ơn thầy Lâm.” Mẹ Vương Nhiễm khóc thút thít, nói.

Tuy rằng số tiền này, về sau sẽ trả lại, nhưng người ta không thân cũng chẳng quen với mình, lại có thể lấy ra nhiều tiền như vậy để giúp đỡ. Đây đã là tình cảm vô cùng lớn rồi.

Không bao lâu, xe cứu hộ đã chạy đến, đem mẹ của Vương Nhiễm đến bệnh viện.

Dưới năng lực của tiền giấy, tất cả kiểm tra trước khi mổ diễn ra rất thuận lợi, cũng đã sắp xếp lịch phẫu thuật vào ngày hôm sau.

Từ đầu đến cuối, Lâm Dật cũng không có rời đi. Ở một nơi như bệnh viện, chỉ dựa vào một nữ sinh đại học như cô thì căn bản là bận đến không chịu nổi, cho nên anh dứt khoát không đi.

Mà tiết học cùng ngày đương nhiên là phải dời đến ngày hôm sau.

Tại Sư Đại, cũng chỉ có Lâm Dật có đặc quyền như vậy.

Không có cách nào khác, ai bảo anh trâu bò đây.

Vào lúc 6 giờ tối, sau khi có kết quả giám định cuối cùng, Vương Nhiễm mới thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng tình huống cũng không phải là rất lạc quan.

Nhưng cuối cùng cũng ổn định lại, còn lại chỉ là cầu nguyện cho cuộc phẫu thuật ngày mai sẽ thành công.

“Lâm tổng.”

Trong phòng bệnh, Vương Thiên Long và mấy giám đốc điều hành khách sạn, mang theo hoa quả đi đến.

“Các người sao lại tới đây.”

Vương Thiên Long cười hắc hắc, “Chúng tôi đi qua xem bệnh nhân, coi có chỗ nào cần hỗ trợ hay không.”

Lâm Dật dở khóc dở cười.

Công phu nịnh hót của Vương Thiên Long đúng là rất trâu bò, mình có lẽ cũng nên học tập anh ta một chút.

“Cảm ơn anh Vương.” Vương Nhiễm nói.

“Khách khí làm gì.” Vương Thiên Long cười nói: “Đều là người một nhà.”

Lâm Dật bĩu môi, cái này cũng không phải là phu nhân chính phòng, thân thiết cái lông.

“Được rồi, đồ vật để lại còn người thì đi thôi, bệnh nhân đã ngủ thiếp đi rồi, đừng quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi.”

“Được, được, được, vậy chúng tôi đi trước vậy.”

Sau khi bọn người Vương Thiên Long rời đi, Lâm Dật và Vương Nhiễm cũng đi ra ngoài.

Bầu trời đầy sao, bệnh viện ồn ào cũng an tĩnh lại lúc màn đêm buông xuống.

“Thầy Lâm, cám ơn thầy đã giúp em một ân tình lớn như vậy.” Vương Nhiễm nói: “Bận rộn cùng em cả một ngày, cơm cũng chưa ăn, hay là em mời thầy ăn cơm.”

“Vừa lúc thầy cũng có chút đói bụng.” Lâm Dật chỉ về bãi nhỏ phía ngoài, “Mua cho thầy cái bánh rán trái cây là được.”

Ra ngoài ăn sẽ làm chậm trễ thời gian, ăn đối phó là được rồi. Tuy đã có y tá chuyên phụ trách chăm sóc, nhưng Vương Nhiễm cũng không thể rời đi quá lâu.

“Ừm, vâng, thầy Lâm, người chờ em một chút, em đi ngay.”

Dường như không còn gánh nặng, Vương Nhiễm đứng dậy chạy ra ngoài, mua hai cái bánh rán trái cây và nước khoáng.

Hai người ngồi trên bậc thang, Vương Nhiễm ăn từng miếng nhỏ. Lâm Dật thì ăn như hổ đói, cắn mấy cái đã ăn hết một nửa.

Tim Vương Nhiễm đập có chút nhanh, ngoài trừ các giáo viên trong văn phòng, thì mình có phải là nữ sinh đầu tiên ăn cơm chung với thầy Lâm không nhỉ.

“Thầy Lâm, ngoài cha em ra thì thầy là người khác giới đầu tiên đối tốt với em như vậy.” Vương Nhiễm nhỏ giọng nói.

“Ừm? Sau đó thì sao? Em có muốn đổi cách xưng hô không?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 277.
Bình Luận (0)
Comment