Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 292 - Chương 290. Giáo Viên Không Dạy Cho Cô Cách Vuốt Mông Ngựa Sao?

Chương 290. Giáo Viên Không Dạy Cho Cô Cách Vuốt Mông Ngựa Sao?
Chương 290. Giáo Viên Không Dạy Cho Cô Cách Vuốt Mông Ngựa Sao?

“Cuối cùng, đây đều là tay nghề được truyền lại từ lão tổ tông, ngay cả cái này cũng không hưởng được, vậy cô còn có tiền đồ gì.”

“Anh đừng lừa mình dối người, anh Tôn đã nói, tay nghề mà lão tổ tông truyền lại không phải là cái này.”

“Ừm? Anh ta nói như thế nào?”

“Anh ấy nói tay nghề này chỉ có thể hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, tôi cũng không biết nó là cái gì.”

“Chết tiệt, tên cợt nhả này.”

“Cho nên chúng ta vẫn nên tìm một quán cafe để nói chuyện đi, tôi sẽ không lãng phí tiền của của anh đâu.”

“Cô nghĩ nhiều rồi, tôi có nhiệm vụ khác giao cho cô đây.” Lâm Dật nói: “Ăn mặc thành thục khí chất một chút.”

“Thành thục khí chất? Tôi ăn mặc như lúc đi Hoa Thanh Trì được không?”

“Hôm đó không được.” Lâm Dật nói: “Tôi đưa cho cô hai tấm hình, cô dựa theo phong cách ăn mặc này là được.”

“Được rồi, đưa ảnh chụp đây.”

Lâm Dật cầm điện thoại di động, gửi ảnh của Kỷ Khuynh Nhan và Tô Cách cho Lục Dĩnh xem.

“Cách ăn mặc của tôi hôm đó cũng không khác các cô ấy là bao mà, mặc dù không xinh đẹp như các cô ấy, nhưng phong cách là vậy mà.”

Lâm Dật sờ cằm, bình phẩm từ đầu đến chân: “Hương vị thành thục là có, nhưng không đủ khí chất!”

“Ông chủ, anh là đang chê tôi không đủ lớn đi.”

“Ngạch, không cần nói trực tiếp như vậy, tôi đang nghiêm túc đó, không có ý trên phương diện kia.” Lâm Dật nói: “Nhưng nếu cô có thể nỗ lực theo hướng đó một chút, có lẽ cũng không tệ.”

“Tôi sẽ thử một chút.”

“Quyết định như vậy đi.”

Cúp điện thoại, Lâm Dật gọi điện cho Kỳ Hiển Chiêu, để anh ta giúp đỡ làm phần tài liệu.

Sau khi nhận được tài liệu của Kỳ Hiển Chiêu, Lâm Dật đi in ấn một phần rồi mới lái xe đi đón Lục Dĩnh.

Sau hai mươi phút, Lâm Dật lái xe đến nhà Lục Dĩnh, lại đợi hơn mười phút, mới nhìn thấy cô thản nhiên đi xuống.

Sự xuất hiện của Lục Dĩnh quả thực là đã đánh đổ nhận thức về các nữ tiến sĩ của Lâm Dật.

Chân váy màu đen, bao lấy dáng người cao gầy, chân đi giày cao gót màu đen, trong lúc vô hình, khí thế phát ra lớn không ít.

Mái tóc vốn dài, đen thẳng đã được cô uốn thành gợn sóng, toát ra hương vị của tra nữ, khiến cho mọi người đang đánh cờ trước tiểu khu cũng đều nhìn mà sửng sốt.

Nhìn cách ăn mặc của Lục Dĩnh, Lâm Dật nhíu mày.

Không phải là đã nói với cô ấy cần phải có khí chất một chút sao?

Làm sao nhìn còn nhỏ hơn bình thường vậy?

“Ông chủ, tôi ăn mặc thế nào?” Sau khi mở cửa lên xe, Lục Dĩnh lên tiếng dò hỏi.

“Đủ thành thục rồi, nhưng không đủ khí chất.”

“Tôi đã lên mạng xem xét, muốn biểu lộ sự cao lãnh thì phải mặc cỡ nhỏ một chút.” Lục Dĩnh áp sát tóc, “Anh xem những buổi trình diễn thời trang kia chưa, không phải đều là bằng phẳng sao, còn đặc biệt lãnh khốc.”

“Không có a, lúc tôi xem Victoria's Secret, nguyên một đám người đều miệng cười đến ót, với lại người ta cũng không bằng phẳng.”

“Ông chủ, cái anh nói là Victoria's Secret, còn tôi đang nói chính là một buổi trình diễn thời trang trang trọng. Đây là hai cái hoàn toàn khác nhau.” Lục Dĩnh nói:

“Lại nói tiếp, cho dù tôi ăn mặc có đoan trang khí chất, thì giờ cũng đang ngồi FAW, cấp bậc cũng sẽ bị kéo xuống.”

Lâm Dật:…

Dựa vào, FAW của lão tử cũng rất trâu bò đó nha.

“Ông chủ, rốt cuộc anh có nhiệm vụ gì giao cho tôi vậy?”

“Đây là thư ủy thác.” Lâm Dật đem văn kiện đưa cho Lục Dĩnh, “Cô hẳn là biết điện tử Khoa Sáng chứ, tôi đã thu mua bọn họ, cô thay tôi hoàn tất thủ tục một chút.”

“A?! Anh thu mua điện tử Khoa Sáng rồi sao?”

“Có cần phản ứng lớn như vậy không?”

“Chủ yếu là điện tử Khoa Sáng lúc trước rất lợi hại, phải đi tới bước người như ngày hôm nay, chỉ là do không có lãnh đạo tốt.”

“Hiện tại không cần phải lo lắng, dưới sự lãnh đạo anh minh của tôi, nó sẽ sống lại.”

Lục Dĩnh giữ im lặng, bầu không khí trầm mặc lan ra khắp xe.

“Sao cô lại không phát biểu ý kiến? Tốt xấu gì Thanh Hoa các người cũng là trường học ưu tú, chẳng lẽ giáo viên của cô không dạy cho cô làm sao để vuốt mông ngựa lãnh đạo sao?”

“Ông chủ, ngài thật lợi hại.”

“Lợi hại chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng đều lợi hại.”

Lâm Dật:???

Dạng đối thoại này, sao lại có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu nhỉ.

“Ông chủ, ngài muốn đến công xưởng Khoa Sáng hay là ký túc xá.”

“Chúng không ở cùng một chỗ sao?”

“Đương nhiên là không.” Lục Dĩnh nói:

“Ký túc xá của Khoa Sáng tại số 122 đường Hà Phi, công xưởng ở tại khu công nghiệp Hướng Dương tại ngoại ô thành phố, là hai nơi khác nhau.”

“Đến đường Hà Phi đi.” Lâm Dật nói:

“Chờ làm xong thủ tục bàn giao, chúng ta lại đi xem công xưởng.”

“Nghe lời ông chủ, chỉ đâu đánh đó.”

“Đúng rồi, lúc cô đi qua giao tiếp, đừng để lộ thân phận của tôi, cũng đừng để lộ thân phận nhân viên nghiên cứu Long Tâm của cô, tóm lại là đừng có để lộ quá nhiều tin tức.”

Lục Dĩnh không hiểu mà nhìn Lâm Dật.

Ông chủ đây là muốn làm gì vậy? Muốn đi theo con đường của người khác sao?

“Đã biết.”

Trao đổi đơn giản vài câu, hai người tới số 122 đường Hà Phi.

Tuy rằng ký túc xá Khoa Sáng ở trong khu vực thành thị, nhưng cũng là khu vực bên cạnh thành thị, đi về phía trước một chút là đến ngoại ô thành phố.

Với lại ký túc xá Khoa Sáng cũng không khí chất như trong tưởng tượng, chỉ có bốn tầng, nhìn qua thì cũng không có gì đáng chú ý cả.

“Được rồi, cô đi lên trước đi.” Lâm Dật nói: “Đi vào đừng nói nhảm với bọn họ, xong xuôi thủ tục liền rời đi.”

“Ngài còn có gì muốn nhắn nhủ không vậy?”

Lâm Dật nghĩ một lúc, lấy ra giấy và bút, đem phương thức liên lạc của Vương Thiên Long giao cho Lục Dĩnh.

“Thời điểm ký hợp đồng thì nói ông chủ của mình tên là Vương Thiên Long, còn lại thì không cần phải để ý đến.”

“Ông chủ, không cần phải thần bí như vậy chứ.”

“Cô thì biết cái gì, làm theo lời tôi nói là được rồi.” Lâm Dật nói: “Ngoại trừ giới tính, đừng cho bọn họ biết bất cứ tin tức gì có liên quan tới cô.”

“Đã biết.”

Sau khi Lục Dĩnh rồi đi, một mình Lâm Dật ở lại trong xe.

Hiện tai trên tay đã không còn người có thể dùng, chỉ có thể đem Vương Thiên Long ra làm lá chắn.

Lấy tính cách khéo léo của anh ta, muốn chém gió lừa dối người khác, vẫn là không thành vấn đề.

Sau đó, Lâm Dật gọi điện thoại cho Vương Thiên Long, đem toàn bộ câu chuyện nói cho anh ta.

Anh ta vui vẻ tiếp nhận, còn vỗ ngực cam đoan, chính mình nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ, toàn bộ quá trình không đến năm phút đồng hồ đã xong.

Nói chuyện với người biết giả vờ đúng là không có chút mệt mỏi nào.

Khoảng nửa giờ sau, Lục Dĩnh đi ra khỏi tòa nhà, nhanh hơn không ít so với tưởng tượng của Lâm Dật.

“Nhanh như vậy sao? Đã xử lý xong rồi?”

“Lúc tôi đến, người ta đã chuẩn bị xong tư liệu, tôi chỉ cần ký tên là được rồi.”

“Không có hỏi thăm tin tức gì khác sao.”

“Lúc tôi đi vào thì khuôn mặt này đã dọa cho bọn họ mất mật.” Lục Dĩnh hít sâu một hơi, “Vừa mới rồi quá kích thích, tôi sợ chính mình đã để lộ.”

“Sợ cái gì, về sau sẽ phải giả trang rất nhiều, quen dần là được.”

Lục Dĩnh:…

Trong xe, Lâm Dật nhìn về phía cao ốc Khoa Sáng một chút, “Cô và lão Tôn, không phải muốn một phòng thí nghiệm dùng để nghiên cứu máy quang khắc sao, lấy cao ốc Khoa Sáng cho các người có được không?”

“Anh nói thật hay giả vậy? Có phải là quá xa xỉ rồi hay không, thật ra không cần dùng đến nơi lớn như vậy đâu.” Lục Dĩnh cảm thấy ngoài ý muốn, nói.

“Không có việc gì, tôi có tiền.”

Lục Dĩnh:…

Ông chủ, ngài khi nào thì mới có thể khiêm tốn một chút vậy!

“Nếu cô đã không có ý kiến gì, vậy thì tạm thời cứ quyết định như vậy đi.”

Lâm Dật một lần nữa khởi động xe, “Chúng ta đi xem công xưởng Khoa Sáng.”

“Ừm.”

Thắt chặt dây an toàn, Lâm Dật lái xe, đi tới khu công nghiệp Hướng Dương.

Dưới sự giới thiệu của Lục Dĩnh, Lâm Dật đã có những hiểu biết nhất định đối với khu công nghiệp Hướng Dương.

Nơi này là một khu công nghiệp công nghệ cao do Thành ủy Trung Hải đứng đầu, các hạng mục chủ yếu đều lấy công nghệ cao làm chính.

Cũng là một dấu hiệu cho thấy hướng đi của công nghiệp Trung Hải đang hướng đến độ tinh vi cao.

“Không phải chứ, công xưởng Cisco cũng ở đây sao?”

“Đúng vậy, chẳng lẽ anh không biết sao?” Lục Dĩnh hỏi lại.

“Tại sao tôi phải biết?”

“Đều là nghiên cứu Chip, mà Cisco đang là đối thủ một mất một còn với chúng ta. Tôi còn cho là anh sẽ biết đến.”

“Có thể là do sản nghiệp của tôi quá nhiều, cho nên chiếu cố không tới.”

“Ông chủ, trên xe không có người ngoài, chúng ta nói chuyện bình thường là được rồi.”

“À, được thôi.”

Lâm Dật nhìn về phía cửa lớn Cisco, phát hiện hai công xưởng cách nhau không tới 100m, thực sự là hàng xóm.

Trước cổng chính Cisco có đỗ không ít xe.

Mấy chiếc xe vận tải đang hối hả dỡ đồ xuống, khí thế bận bịu ngất trời.

“Cisco lấy trộm thành quả kỹ thuật của chúng ta, danh tiếng trong ngành nhờ đó mà tăng vọt lên, nghe nói đơn đặt hàng nối tiếp nhau mà tới.” Lục Dĩnh áy náy nói: “Chuyện này đều tại tôi.”

“Bình thường thôi, đi ra làm ăn, ai cũng từng thua thiệt qua.” Lâm Dật nói: “Cả một đời xuôi gió xuôi nước, thì nhất định sẽ không làm ăn lớn được.”

“Vậy hạng người gì thì có thể làm ăn lớn?”

“Người không biết xấu hổ.”

Lục Dĩnh:…

Cô đánh giá Lâm Dật từ trên xuống dưới, Lục Dĩnh có một loại cảm giác.

Ông chủ về sau có thể trở thành người giàu nhất thế giới.

Quan sát thêm vài phút đồng hồ, Lâm Dật liền lái xe rời đi, dừng lại ở phía trước cửa chính Khoa Sáng.

Từ bên tay vịn, Lâm Dật lấy ra kính râm và khẩu trang đã chuẩn bị từ trước, “Mang lên đi, chúng ta đi qua nhìn một chút.”

“Trong xe của anh còn chuẩn bị cái này sao? Là sợ bị người phát hiện, cho nên dùng để che mặt sao?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 290.
Bình Luận (0)
Comment