Hà Viện Viện gật gù:
"Nếu anh đã có ví dụ cụ thể như thế, tôi hiểu ý là gì."
"Được rồi, hai người không cần tự trách. Trở về làm việc cho giỏi, còn nhiều chuyện chờ hai người làm."
"Ừ."
Dặn dò vài câu, ba người chuẩn bị rời đi. Trên tay còn rất nhiều việc cần làm, họ không thể lãng phí thời gian ở đây.
"Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Triệu Chính Dương cách đó không xa nghe thấy Lâm Dật gọi mình là chim ngu, lửa giận trong lòng lập tức như núi lửa phun trào, không thể nào kìm nén.
"Làm sao, không nỡ để tôi đi hả?"
"Tôi cảm thấy, ân oán hôm trước của chúng ta nên cẩn thận tính toán hôm nay luôn đi." Triệu Chính Dương híp mắt nói.
"Tính thế nào? Anh có mang máy tính đến sao?"
"Mẹ nó!"
Triệu Chính Dương chửi:
"Thật sự cho rằng bố mày dễ tính hả? Triệu Chính Dương tao sống ở Trung Hải bao nhiêu năm, mày cho rằng tao sống uổng?"
"Bây giờ không thèm tinh tướng ngầm nữa, đổi thành ngay mặt luôn hả?"
"Jack, xách hắn tới đây cho tôi. Tôi muốn tìm chỗ không người nói chuyện với hắn." Triệu Chính Dương lệnh cho bảo tiêu.
"Biết rồi Triệu tổng."
Bảo tiêu người da trắng đi tới, từ trên nhìn xuống Lâm Dật:
"Tiên sinh, Triệu tổng của chúng tôi muốn tâm sự với anh. Hi vọng anh có thể đi theo tôi một chuyến."
"Anh muốn làm gì? Muốn đánh nhau hả?" Hà Viện Viện đứng trước Lâm Dật, vén tay áo hùng hổ nói.
Nhưng hôm nay cô mặc áo phông cộc tay, cho nên không vén lên được, khí thế kém một chút.
Triệu Chính Dương nhún vai một cái:
"Mọi người đều là người văn minh, tôi cũng không có suy nghĩ về mặt đó. Tôi chỉ muốn nói chuyện phiếm với hắn mà thôi."
"Tán gẫu cái rắm ấy! Đừng cho rằng mình có mấy đồng tiền dơ bẩn thì ngon. Bọn tôi không sợ anh đâu!"
"Cô bé này, đây không phải chuyện của cô. Tôi hi vọng cô có thể tránh xa ra một chút, đừng để mình bị thương."
Kỳ Hiển Chiêu bắt lấy tay Hà Viện Viện, kéo cô ra phía sau.
Những lúc như thế này, không có lý gì để một cô gái như cô chặn trước mặt.
"Anh Kỳ, anh kéo tôi làm gì? Tôi là phụ nữ, bọn họ dám làm gì tôi sao?"
"Đừng nói chuyện, bình tĩnh đi." Kỳ Hiển Chiêu nghiêm túc nói.
Thấy hai bên vào trạng thái giương cung bạt kiếm, các ký giả lập tức nâng máy quay lên.
Nếu có thể phát tin tức này ra ngoài, đó tuyệt đối là tin lớn.
"Người tên Lâm Dật này có phải là quá ngông cuồng không? Đối phương là Triệu Chính Dương, người cùng cấp bậc với Tần Hán đó!"
"Thực lực Triệu gia có thể đứng hàng đầu Trung Hải. Hắn đấu với Triệu Chính Dương, một chút cơ hội cũng không có."
"Tôi nghe nói, bảo tiêu người da trắng của hắn ta rất lợi hại, có vẻ như tốn rất nhiều tiền để thuê về. Nếu như bị dẫn đi như vậy, chẳng phải anh ta sẽ bị đánh cho sưng mặt sưng mũi? Sau đó quỳ xuống xin tha?"
"Quả thật có khả năng này. Thủ đoạn của đám con nhà giàu không phải thứ mà chúng ta có thể nghĩ tới."
Dưới bậc thang, Lâm Dật nhìn Triệu Chính Dương.
"Không phải đi với các người một chuyến hả? Cũng chẳng có gì ghê gớm. Nhưng bất kể nói thế nào, tôi đều là người có thân phận. Các người mời tôi với thái độ này khiến tôi thật mất mặt."
"Vì ngươi chỉ xứng với cách như thế thôi."
Nói xong, Triệu Chính Dương lệnh cho bảo tiêu:
"Jack, làm đi, mang hắn vào xe!"
"Biết rồi."
Lâm Dật lắc đầu:
"Tôi nói rồi, thái độ mời của các người khiến tôi rất khó chịu."
"Ha ha, thái độ này đã rất khách khí rồi!"
Bảo tiêu tên là Jack không chần chờ nữa, đưa tay tóm lấy Lâm Dật.
Lâm Dật tay mắt lanh lẹ bắt ngược lại bốn ngón tay của Jack, bẻ ngược về sau.
A…!
Jack kêu lên cực kỳ đau đớn, vì quá đau mà thân thể vặn vẹo.
"Khốn nạn, nhanh thả ta ra!"
"Anh nói thả là phải thả sao, thế chẳng phải tôi mất mặt lắm sao?" Lâm Dật cười: "Đã nói cho anh là phải khách khí một chút, sao không nghe lời chứ?"
Á a a…
Tiếng kêu thảm lại vang lên. Jack trợn mắt nghiến răng, đau đến độ sắp ngất đi.
Đột nhiên, Lâm Dật buông tay ra, vươn tay nắm tóc anh ta, đột nhiên kéo vụt xuống, đầu gối vững vàng hất lên, thúc vào mặt Jack.
Bịch!
Cùng với tiếng kêu thảm thiết, người ở đây thậm chí còn nghe thấy tiếng gãy xương.
Jack ôm mặt đầy máu, đau lớn lăn lộn trên đất, không hề còn chút phong độ bảo tiêu nào.
"Sao, sao lại như thế?"
Triệu Chính Dương ngây người.
Tên này lại giỏi đánh nhau như vậy?
Một chiêu đã giải quyết Jack?
"Dường như anh ta không mời nổi tôi, hay là anh tới đi." Lâm Dật nói với Triệu Chính Dương.
"Lâm Dật, anh đừng kích động, tôi không có gì để nói với anh."
"Không phải chứ, vậy mà đã đổi ý à? Anh nói vậy là lật lọng đó."
"Đúng, tôi đổi ý." Triệu Chính Dương vừa lui vừa nói. "Tôi bị cảm chưa khỏe, để không lây cho anh nên hôm nay không nói chuyện."
Lâm Dật: ???
Quần chúng hóng chuyện: ???
Cảm mạo có sợ truyền nhiễm không?
Vừa nãy anh sinh động như thế, đâu giống dáng vẻ bị cảm.
Coi như anh sợ thì cũng phải kiếm cái cớ hợp lý chứ?
Triệu Chính Dương chạy về xe của mình, ảo não rời đi. Lâm Dật cũng không định đuổi theo.
"Chúng ta cũng đi thôi." Lâm Dật nói.
"Ông chủ, dáng vẻ vừa nãy của anh quá đẹp trai, mê chết em rồi."
"Chịu thôi, tôi vẫn luôn đẹp trai như thế."
Hà Viện Viện cười hì hì:
"Ông chủ yên tâm, em chắc chắn sẽ không kể chuyện vừa rồi cho học tỷ."
"Tại sao lại không kể? Tôi không ngại đâu."
"Từ khi còn đi học, học tỷ đã rất ghét đám con trai đánh nhau, cho nên em sẽ giữ bí mật này giúp anh."
"Thôi đi, cô đâu biết cô ấy nghĩ thế nào."
"Em làm sao lại không biết? Em học muội của chị ấy mà."
"Nếu cô ấy ở hiện trường, chắc chắn cô ấy sẽ liên hệ với luật sư giúp tôi trước, mà không phải là khuyên bảo tôi."
Nói xong, Lâm Dật hất cằm rời đi, phong thái tiêu sái.
Trên gối dính máu nên Lâm Dật không về trường ngay.
Anh lái xe về lại Cửu Châu Các, đổi quần áo, chuẩn bị lái chiếc FAW đi tới trường học.
Cũng may đã sớm bảo Tô Cách xếp lớp, bằng không phải mất thêm một ngày mới hoàn thành được nhiệm vụ.
Buổi chiều, chuông tan học vang lên.
Cùng lúc đó, âm thanh nhắc nhở từ hệ thống vang lên trong đầu.
【Nhiệm vụ hoàn thành, thưởng 300 nghìn điểm thông thạo.】
【Độ thuần thục nghề nghiệp: 100%, thưởng xưởng thiết bị điện tử Khoa Sáng.】
"Điện tử Khoa Sáng?"
Vì thu mua Long Tâm, Lâm Dật đã nghe nhiều thành quen đối với tên tuổi của một số công ty thuộc lĩnh vực nghiên cứu khoa học.
Nhưng anh lại không quá quen thuộc với cái tên điện tử Khoa Sáng này.
Lâm Dật mở baidu, tra xét công ty tên là Khoa Sáng này.
"Lại một công ty bên bờ phá sản?"
Theo thông tin trên mạng, xưởng thiết bị điện tử tên là Khoa Sáng này xem như anh cả của lĩnh vực nghiên cứu khoa học.
Đó là một trong các công ty làm về nghiên cứu phát minh sớm nhất tại Trung Quốc. Nó không chỉ được quốc gia bồi dưỡng chính sách, còn nhận được vài giải thưởng về tiến bộ khoa học.
Nhưng trên đường xông lên hạng mục con chip cao cấp, vì quyết sách sai lầm, công ty này đã bị đối thủ cạnh tranh ngầm chèn ép, sau đó mắc nợ đầy rẫy, đứng ở bên bờ phá sản.
Để phá vỡ cục diện giằng co, xí nghiệp đã tiến hành chỉnh đốn cải tổ, từ việc vay tiền ngân hàng mua thiết bị, chuẩn bị học hỏi từ Hải Hồng và Taipower (*), đi con đường công chúng.
(*)Công ty Điện lực Đài Loan là một ngành công nghiệp điện quốc doanh cung cấp điện cho Đài Loan và các đảo ngoài khơi của Trung Hoa Dân Quốc.
Nhưng trong một năm cải tổ lại chỉ nhận được một hợp đồng ba nghìn con chip. Hiện giờ họ đã không thể tiếp tục kiên trì được nữa, ba tháng trước đã tuyên bố phá sản.
Thấy phần thưởng hệ thống, Lâm Dật rất muốn ôm hôn nó một cái.
Mẹ nó, đây chẳng phải thứ mình đang muốn sao?
Quá tri kỷ.
Dựa theo đức hạnh của hệ thống, không chừng lần sau trước khi hoàn thành nhiệm vụ có thể cầu nguyện trong lòng, thế là nó sẽ giúp mình hoàn thành.
Reng reng reng...
Điện thoại của Lâm Dật vang lên, là một dãy số lạ gọi đến. Lâm Dật đã đoán ra được là ai.
"Chào ngài, là Lâm Dật Lâm tiên sinh sao? Tôi là Tổng giám đốc Nhâm Quốc Hoa của Điện tử Khoa Sáng. Ngài vừa mua lại điện tử Khoa Sáng chúng tôi, không biết lúc nào ngài có thể lại đây làm thủ tục bàn giao?"
"Tôi đang thuận tiện, xế chiều sẽ đi qua Khoa Sáng gặp anh."
"Được được được, phiền Lâm tiên sinh."
Giao lưu vài câu, Lâm Dật cúp máy. Anh lại bấm số Lục Dĩnh.
"Ông chủ, anh tìm tôi?"
"Bây giờ cô có rảnh không?"
"Không phải anh đã đồng ý thành lập viện nghiên cứu sao? Tôi đang lập phương án mua thiết bị. Anh muốn nhìn xem không?"
"Tôi không xem phương án." Lâm Dật nói.
"Trước tiên bỏ việc trong tay xuống đã, có nhiệm vụ giao cho cô đây. Tôi sẽ đi phòng nghiên cứu đón cô."
"Tôi không ở bên đó." Lục Dĩnh đáp.
"Đây đều là hạng mục bảo mật. Người bên trong nhiều người nhiều tay chân, tôi sợ để lộ tin tức nên vẫn làm ở nhà."
"Vậy thì tốt. Cô ăn mặc quần áo chỉnh tề vào, lát nữa ra ngoài với tôi một chuyến."
"Còn phải mặc chỉnh tề sao?" Lục Dĩnh bất ngờ.
"Ông chủ, anh không định mang đại bảo kiếm của tôi đi chứ? Tôi thật sự không hưởng nổi cái kia."
------
Dịch: MBMH Translate