Cộc cộc cộc…
Phó Ngọc Cường gõ búa gỗ:
"Bị cáo, mời chú ý ngôn từ của anh!"
"Xin lỗi, tiện mồm." Lâm Dật cười nói.
"Các vị nói đến cái điều lệ quản lý kia, thực sự là tôi không rõ ràng. Hơn nữa, tôi cũng chưa từng đọc. Thế nhưng, tôi cũng biết, quỹ thu được vật tư viện trợ thì phải công khai minh bạch."
"Nhưng tiền viện trợ mà tôi gửi cho các cô nhi viện đều chính là tiền của tôi. Tôi làm một loạt công tác từ thiện này đều là vì ý nguyện cá nhân của tôi. Tôi không công khai mời quyên góp một đồng một hào nào. Tôi hoàn toàn tiêu tiền của mình làm từ thiện, bằng vào cái gì mà tôi phải công khai? Mấy cái tên rảnh hơi, có phải là quản quá rộng không hả? Xin lỗi, tôi lại mắng người?"
"Anh, anh nói cái gì? Tiền viện trợ cô nhi viện đều là tiền của anh?"
Mộng rồi!
Tất cả mọi người choáng váng, trừng mắt nhìn Lâm Dật, giống như nghe được chuyện khó tin nổi.
"Đúng, mỗi một đồng tiền tôi quyên ra đều là tiền của riêng tôi."
Mỗi chữ mà Lâm Dật nói ra giống như nặng cả ngàn cân, có khí có phách.
Không ai ngờ được Lâm Dật lại dùng tiền của chính mình đi làm từ thiện!
Dù Hà Viện Viện và Kỳ Hiển Chiêu cũng không nghĩ tới.
Họ biết, tiền trong quỹ là do Lâm Dật xuất một phần, nhưng lại không biết thực ra tất cả tiền đều là của anh ta.
Phải cần lòng dạ và cái nhìn rộng lớn bao nhiêu mới có thể tự móc tiền túi ra đập xuống?
"Bị cáo, anh xác định từng câu từng chữ anh nói đều là thật?" Phó Ngọc Cường hỏi.
"Đúng, đều là tiền của tôi. Các người có thể đi tra xét. Nếu có một đồng nào không phải của tôi, cứ phạt tôi cả đời đau khổ vì không biết tiêu tiền như thế nào đi."
Mọi người: ...
Xin chút thể diện đi!
"Ngược lại, một số quỹ khác không có tiền thì đừng làm từ thiện. Làm cái gì đấu giá, bán chút đồ đồng nát, cầm tiền của người khác đi ra làm từ thiện, làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?"
Người ở đây đều không ngu, ai cũng biết Lâm Dật đang nói đến quỹ Thiên Hồng.
Vì vài ngày trước, bên đó vừa tổ chức xong một bữa tiệc từ thiện long trọng.
"Được rồi, tôi đã giãy dụa xong. Phán quyết thế nào, mời các vị quyết định."
Tiếng rào rào vang lên. Người ngồi bên dưới vội vã lôi máy móc ra nhắm ngay Lâm Dật và Triệu Chính Dương.
Chỉ trong mấy phút, chuyện chắc như đinh đóng cột không ngờ lại bị đảo ngược, xoay người trong tuyệt địa!
Thực sự quá kích thích!
"Chuyện này..."
Phó Ngọc Cường ngây ngẩn.
Thế này làm sao phán?
Người ta cầm tiền riêng đi làm từ thiện, ai quản được?
Cản bản không thể phán.
Bất giác, Phó Ngọc Cường nhìn về phía Triệu Chính Dương, do dự không quyết được.
Triệu Chính Dương nắm chặt tay, mặt nhăn nhó.
Gã nằm mơ cũng không ngờ Lâm Dật lại dùng chính tiền của mình để đi làm từ thiện.
Hắn có tiền không biết ném đi đâu sao?
Mấy giây sau, Triệu Chính Dương nhắm hai mắt lại, không biểu hiện ra bất kỳ thái độ nào.
Nhưng theo Phó Ngọc Cường, như vậy đã xem như tỏ rõ thái độ rồi.
"Hiện tại bản tòa tuyên án, bị cáo Lâm Dật không làm trái điều lệ liên quan trong việc viện trợ từ thiện."
"Phán trắng án, phóng thích!"
Nghe kết quả thẩm phán, người bên dưới đều chưa hết khiếp sợ, vẻ mặt khác nhau.
Bao lâu nay, nơi này đều là vườn sau của nhà họ Triệu.
Trên tòa án này, họ chưa từng thua!
Mà hôm nay đã có người phá kỷ lục.
Thật kích thích!
Lâm Dật xoay xoay lưng đứng dậy, cười nhìn Triệu Chính Dương:
"Anh bạn nhỏ à, thủ đoạn của anh cũng không ra làm sao. Có điều, phải cảm ơn anh đã viện trợ quỹ tình yêu."
"Viện trợ quỹ tình yêu?" Triệu Chính Dương lạnh lùng hỏi lại.
"Chính vì có năm mươi nghìn tệ kia của anh, hai chúng tôi đi ra ngoài ăn một bữa tối dưới ánh nến, sau đó thuê phòng Tổng thống. Đương nhiên, anh yên tâm, chúng tôi chỉ tâm sự cuộc đời, không làm bất kỳ chuyện gì khác người. Mà tiền còn lại, sáng ngày hôm sau mua hai hộp thuốc ngừa thai, vừa vặn, không dư một đồng." Lâm Dật cười cười.
"Anh nói xem, tôi không phải nên cảm ơn anh sao? Nếu không có năm mươi nghìn tệ kia của anh, tôi cũng không được ở phòng Tổng thống."
Trời ạ!
Đã mua cả thuốc ngừa thai rồi còn nói không làm gì!
Lừa quỷ đi!
Xì xì!
Các nhà báo bên dưới phì cười.
Đại công tử nhà họ Triệu bị chụp nón xanh đây!
"Tôi đi trước, không chơi ở đây nữa. Triệu huynh, lúc nào có thời gian, chúng ta lại tán gẫu."
Lâm Dật đi trước, Hà Viện Viện và Kỳ Hiển Chiêu theo sau.
Các phóng viên yên lặng nhìn theo họ.
Người đàn ông này không đơn giản.
"Khúc Nam!"
"Triệu tổng, tôi đây."
"Gọi người lấy hết máy ảnh của phóng viên. Tôi không hy vọng chuyện ngày hôm nay để lộ một chút nào ra ngoài!" Triệu Chính Dương híp mắt nói.
"Biết rồi Triệu tổng, tôi cho người đi làm ngay."
Nói xong, Khúc Nam nhìn theo Lâm Dật:
"Triệu tổng, tên này chính là gã vô lại. Dừng thủ đoạn thường quy e là khó có hiệu quả, chúng ta có cần tìm người dạy cho hắn một trận không?"
"Không cần, tôi tự mình làm!"
Triệu Chính Dương đã giận đến giới hạn, một chút lý trí cuối cùng đã không còn.
…
"Ông chủ, anh thật trâu bò! Em và anh Kỳ đều cho rằng trong đó còn có tiền viện trợ xã hội khác, không ngờ đều là tiền của anh."
"Trước đây tôi chính là sợ gặp phải loại chim ngu như Triệu Chính Dương. Tôi và học tỷ của cô đã quyết định dùng cách này làm từ thiện." Lâm Dật nói.
"Mà cũng là do cô ấy đã nhắc nhở tôi nhiều lần, không được lẫn lộn đầu đuôi."
"Học tỷ thật sự nhìn xa, bội phục bội phục."
"Sao cô không khen tôi?"
Hà Viện Viện cười hì hì:
"Anh cũng thật lợi hại, ít nhất tôi không có lòng dạ và cái nhìn lớn như thế."
"Làm từ thiện đối với tôi là chuyện rất quan trọng, nhưng thật sợ gặp phải loại ngu xuẩn như Triệu Chính Dương, cho nên chỉ có thể làm như vậy." Lâm Dật nhún vai một cái.
"Lâm tổng, chuyện liên quan đến cô nhi viện Hy Vọng và Hồng Hoa, cứ để tôi giải quyết." Kỳ Hiển Chiêu nói.
"Tôi xin chịu xử phạt của công ty, sau này sẽ quản lý chuyện này càng nghiêm ngặt hơn."
"Sao anh cứ phải gánh hết trách nhiệm lên mình? Hà Viện Viện không có trách nhiệm hả?"
"Này này này, anh không thể để anh Kỳ bày tỏ khí khái nam nhi một lần sao?" Hà Viện Viện phản bác.
"Anh không cảm thấy anh Kỳ chủ động ôm đồm trách nhiệm có vẻ rất đẹp trai sao?"
"Đẹp cái lông ấy! Nếu là tôi, trước tiên phải bán loại đồng đội heo như cô trước."
Hà Viện Viện bĩu môi:
"Tôi thừa nhận, trách nhiệm trong chuyện này hoàn toàn là của tôi. Tôi sẽ không trốn tránh."
"Thực ra chuyện này cũng không quan hệ gì nhiều với hai người. Hai người cũng không cần tự trách." Lâm Dật nói.
"Chắc là cái thằng ngốc Triệu Chính Dương kia cho bọn họ nhiều tiền. Trước mặt tiền tài, họ không giữ được mình cũng bình thường mà thôi."
"Quả thật có loại khả năng này." Hà Viện Viện nói.
"Cho nên các cô quản lý chặt cũng chưa chắc đã có hiệu quả lớn, không bằng cứ thuận theo tự nhiên." Lâm Dật nói.
"Lòng người giống như đồ lót của học tỷ cô, căn bản không thể đoán được hôm nay mặc màu gì."
------
Dịch: MBMH Translate