"Ai da, nói cái này làm gì."
Lâm Dật thuận miệng hỏi:
"Trước đó không phải anh đã bày tỏ với cô gái ấy rồi hả? Với điều kiện của anh thì chắc đã thành công, chúc mừng chúc mừng."
Vừa nhắc tới chuyện đêm hôm đó, Triệu Chính Dương lại giận không chỗ phát tiết, nhưng vẫn nhịn xuống không phát tác.
"Ha ha, đã đến lúc này rồi còn quan tâm những chuyện này, suy nghĩ nhiều thêm việc của mình không được sao hả?"
"Tôi bây giờ rất tốt, không làm phiền anh nhọc lòng."
"Có một số việc chắc anh không biết, nơi này được cho là vườn sau nhà họ Triệu chúng tôi. Nhà tôi kiện tụng ở tòa án này chưa từng thua. Hiện giờ, tất cả nhược điểm của anh đều đã trong tay tôi, lấy cái gì đấu với tôi?"
"Tôi đưa cho anh năm trăm ngàn tệ nhé."
"Mẹ nó!"
Triệu Chính Dương mắng, nhưng cũng bị nhân viên kéo lại. Đây không phải chỗ đánh nhau.
Bị kéo về ghế, Triệu Chính Dương vẫn chưa nguôi giận:
"Tiên sư nó, tôi muốn hắn phải ngồi sau song sắt!"
"Triệu tổng yên tâm, tôi đã thông báo, sẽ không dễ dàng buông tha hắn."
Sau khi mở phiên tòa, Lâm Dật ngồi ở chỗ bị cáo, tay chống cằm, vẻ mặt buồn bực chán chường.
Quan tòa Phó Ngọc Mạnh ngồi ở ghế chính thấy vẻ mặt tản mạn của Lâm Dật lập tức sinh lòng tức giận.
Đã lúc này rồi còn như kẻ ngốc, chẳng cảm giác căng thẳng chút nào, đây là không để mình vào mắt sao?
"Nguyên cáo, bắt đầu tố tụng đi."
Triệu Chính Dương nháy mắt ra dấu cho luật sư. Luật sư đứng dậy nói:
"Theo điều tra của chúng tôi đã phát hiện, quỹ Lăng Vân trong quá trình viện trợ không hề tiến hành kế toán công khai bất kỳ hạng mục viện trợ vật tư nào. Điều này trái với quy định tương quan trong 'Biện pháp quản lý quỹ' nghiêm trọng."
"Thứ hai, trên tay chúng tôi có chứng cứ xác thực. Xe của bị cáo là do bị cáo tham ô tiền từ thiện mua. Nói cách khác, anh ta dùng tiền vật tư viện trợ xã hội để nhét đầy túi riêng. Chuyện như vậy hoàn toàn không được xã hội khoan dung!"
"Tôi khẩn cầu tòa án định trách nhiệm cho toàn bộ sự việc này, thẩm phán chính nghĩa cho bị cáo."
"Các người nói thẩm phán là thẩm phán? Cho rằng mình là Chúa Jesus hả?" Lâm Dật bật cười.
"Tôi biết anh không muốn thừa nhận, nhưng tôi cho anh biết, nhân chứng vật chứng đều có. Anh không có chỗ phản bác."
"Anh nói có vật chứng, tôi miễn cưỡng tin, nhưng anh nói nhân chứng là cái gì? Tôi rất muốn biết đấy." Lâm Dật vẫn cười ha ha trả lời.
"Tự anh làm chuyện gì, chẳng lẽ anh không biết?"
Luật sư của Triệu Chính Dương nhún vai:
"Có điều cũng không sao, hiện tại tôi gọi nhân chứng tới, để anh tâm phục khẩu phục."
Lâm Dật dùng tay làm dấu mời:
"Mời anh biểu diễn."
Luật sư quay lại, ra hiệu cho Phó Ngọc Cường. Phó Ngọc Cường nói:
"Mời nhân chứng vào toà."
Được công nhân viên dẫn đường, Quách Vân Đào và Lý Tố Lan đi ra.
Lâm Dật nhìn hai người một chút, dường như không có chỗ nào đặc biệt. Trước kia anh chưa từng gặp qua hai người này.
"Không ngờ là hai người!"
Nghe Hà Viện Viện kêu khẽ, Lâm Dật quay lại:
"Cô biết họ?"
"Người đàn ông kia là Quách Vân Đào, là viện trưởng cô nhi viện Hy Vọng của Trung Hải, còn người phụ nữ tên Lý Tố Lan, là viện trưởng cô nhi viện Hồng Hoa tại Dương Thành. Hai nơi này đã nhận viện trợ từ thiện từ chúng ta."
Vì quỹ vừa thành lập, vừa bắt đầu hành động viện trợ, mọi việc đều do Hà Viện Viện và Kỳ Hiển Chiêu tự mình phụ trách.
Họ đều có ấn tượng với những người đã gặp này.
"Hóa ra là vậy." Lâm Dật bừng tỉnh.
Nhìn dáng vẻ của họ, dường như không phải đến để giúp mình.
"Cô Hà, xin cô đừng nói bậy." Quách Vân Đào nói.
"Các người chỉ cho tiền quyên góp năm mươi nghìn tệ, còn nói năm mươi nghìn này chia làm tám phần, lần lượt đưa đến cô nhi viện chúng tôi, căn bản không phải tám trăm nghìn mà cô nói!"
"Chúng ta cũng vậy!" Lý Tố Lan nói.
"Cô ta cho chúng tôi sáu mươi nghìn tệ viện trợ, nhưng muốn phân ra mười lần đưa tới tay chúng tôi. Hơn nữa, cô ta uy hiếp chúng tôi, nói là không được nói với bên ngoài về sáu mươi nghìn, phải nói là một triệu một trăm nghìn, cũng không thể nói viện trợ từng đợt mà là một lần duy nhất, bằng không sẽ không giúp đỡ chúng tôi."
"Chúng tôi là tổ chức công ích xã hội, đừng nói sáu mươi ngàn đồng, dù sáu đồng tệ đối với chúng tôi cũng là quý giá. Nhưng hành vi của cô ta khiến chúng tôi rất khinh thường. Vì thế, hôm nay chúng tôi đứng ra làm chứng bọn họ!"
"Cô nói thối lắm! Rõ ràng tôi đã chuyển tổng cộng một triệu chín trăm nghìn tệ tiền từ thiện cho hai người, hơn nữa đều chỉ trong một lần, đã lúc nào giở trò bịp bợm!"
Hà Viện Viện tức giận thở phì phò. Nếu nơi này không phải tòa án, cô đã mở máy chửi ầm lên.
Thứ nhất, mình vốn không hề giở trò xấu. Bọn họ lấy lời chứng như vậy hoàn toàn là nói xấu.
Thứ hai, cho dù mình với Lâm tổng luôn không lớn không nhỏ, nhưng đó là việc nội bộ.
Nếu để ông chủ hiểu lầm là mình tự nuốt riêng số tiền kia, tất nhiên ở giữa sẽ nảy sinh ngăn cách. Mình sẽ không cần phải công tác ở tập đoàn Lăng Vân nữa.
"Bớt giận bớt giận, nếu không sẽ dễ bị mãn kinh sớm." Lâm Dật cười nói.
Lâm Dật tin tưởng nhân phẩm của Hà Viện Viện và Kỳ Hiển Chiêu.
Nhưng vấn đề ở đây chỉ có mình Triệu Chính Dương biết.
"Mọi người, mọi người cũng nhìn thấy, người làm chứng của tôi nói là lời thật, lại khiến bị cáo đứng ngồi không yên nói lời uy hiếp nhân chứng của tôi. Tôi cảm thấy đã có thể chứng tỏ vấn đề."
"Được rồi Viện Viện, em nhỏ giọng chút. Chúng ta không có tư cách nói chuyện. Em vội vã như vậy sẽ làm hỏng việc." Kỳ Hiển Chiêu khuyên.
"Hai người này thực sự là đám vô ơn. Chúng ta có lòng tốt làm từ thiện, lại bị họ cắn ngược lại một cái, đúng là buồn nôn!"
Cộc cộc cộc!
Phó Ngọc Cường gõ búa gỗ.
"Yên Tĩnh!"
Hà Viện Viện tức giận ngồi vào ghế, đã đến bờ nổi khùng.
Trong phòng xử án yên tĩnh lại, Phó Ngọc Cường nhìn Lâm Dật:
"Bị cáo, anh có gì muốn nói?"
Lâm Dật nhún vai một cái:
"Thực ra cũng chẳng có gì nhiều mà nói."
"Nếu anh đã thẳng thắn thú nhận hành vi của mình, vậy bản tòa cũng sẽ tuyên án."
"Chờ đã, đừng nóng vội mà. Tôi còn phải giãy dụa một phen đã."
Triệu Chính Dương cười khinh thường. Giãy dụa trước mặt Triệu Chính Dương tôi có tác dụng sao?
Thật là vô tri!
"Nếu anh có gì khác muốn nói, bây giờ hãy trình bày đi."
"Thực ra, quỹ Thiên Hồng tố cáo đưa tôi ra tòa, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là quỹ Lăng Vân không trình bày rõ nguồn gốc và hướng đi của vật tư viện trợ công khai, đúng không?"
"Không sai!" Luật sư của Triệu Chính Dương nói.
"Dựa theo quy định trong 'Điều lệ quản lý quỹ', bất kỳ khoản tiền nào của quỹ đều phải công khai rõ ràng, đánh dấu nguồn gốc và hướng đi. Mà anh lại cầm vật tư viện trợ cho vào túi riêng, anh cho rằng như vậy thì không ai biết? Nhưng lưới trời tuy thưa mà khó lọt, tự nhiên có người sẽ thẩm phán anh!"
Lúc này, tất cả mọi người trong phòng xử án đều nhìn Lâm Dật, muốn biết anh ta sẽ giải thích thế nào.
"Lại còn lưới Trời tuy thưa mà khó lọt nữa, mẹ nó, thật đúng là tinh tướng." Lâm Dật phì cười nói.
------
Dịch: MBMH Translate