Phóng viên nam ngây ngốc. Trời ạ, cái gì đây? Sao ra bài không theo lề lối gì vậy!
"Lâm tiên sinh, ngài có thừa nhận đối với việc quỹ Thiên Hồng kiện tụng không?" Nam phóng viên lại hỏi.
"Đương nhiên thừa nhận." Lâm Dật thản nhiên nói.
"Chúng tôi quả thực chưa hề đưa tin tức viện trợ ra công khai, coi như không thừa nhận cũng không được."
"Xem ra Lâm tiên sinh không dự định phản bác?" Một nữ phóng viên hỏi.
"Cũng không thể nói như vậy. Dù sao tôi cũng phải giãy dụa một chút coi như tượng trưng chứ, không thì thật mất mặt."
"Lâm tiên sinh, vừa nãy tôi thấy anh lái xe thể thao là một chiếc Lykan phiên bản hạn chế, cả thế giới chỉ có bảy chiếc. Giá quốc nội của nó là 66 triệu tệ. Xin hỏi anh đã dùng tiền từ thiện để mua sao?" Một phóng viên không ra nam không ra nữ hỏi.
"Đương nhiên, chứ tôi nào có nhiều tiền như vậy."
Các ký giả nhìn nhau, không biết hỏi tiếp như thế nào.
Đáp án của anh đều giống như cái mà bọn tôi muốn, mà lại chẳng có chút ích lợi gì cả, làm bọn tôi không biết hỏi tiếp thế nào.
Anh có biết như vậy khiến chúng tôi có vẻ rất thiếu chuyên nghiệp không?
Lúc này, Hà Viện Viện và Kỳ Hiển Chiêu thậm chí có ý nghĩ tự tử.
"Anh nói bừa cái gì thế? Thật tức chết người ta!"
"Viện Viện, em nói xem, công ty chúng ta liệu có phải thông báo phá sản không?"
Người như Kỳ Hiển Chiêu mà phải hỏi câu như thế, có thể thấy anh ta lo lắng cỡ nào.
"A, khả năng phá sản hoàn toàn bằng không."
Trong vòng vây của phóng viên, Lâm Dật đi vào tòa án.
Lần đầu tiên anh tới chỗ như thế này, cảm giác khá mới mẻ.
Nhưng trong lòng anh không một chút gợn sóng, thậm chí còn muốn viết vài dòng lưu niệm.
Tiêu đề: Hôm nay bị cáo ra tòa, hài lòng.
"Ông chủ, anh căng thẳng hả?" Hà Viện Viện nhỏ giọng hỏi.
"Không hề." Lâm Dật đáp.
"Cô xem vị thư ký kia, khuôn mặt tròn tròn rất đẹp, lại còn mặc đồng phục công chức. Tôi đang muốn đào cô ấy về làm thư ký cho tôi. Cô đi điều tra giúp tôi một chút."
"Điều tra cái lông, anh có thể nghiêm túc chút được không!" Hà Viện Viện xì một cái nói: "Có tin em mách học tỷ là anh cưa gái bên ngoài không?"
"Ấy… đùa tí thôi mà."
Lúc này, trong phòng nghỉ phía sau tòa án, Triệu Chính Dương và Khúc Nam đều đang đợi ở đây.
Theo quy định của chính phủ, bất kể nguyên cáo hay bị cáo đều không được phép xuất hiện ở đây.
Nhưng vì nơi này là vườn sau nhà của nhà họ Triệu, lên tòa chưa từng thua, cho nên Triệu Chính Dương ở đây cũng giống như ở nhà mình.
Ngoại trừ Triệu Chính Dương và Khúc Nam, ở đây còn có người khác.
Bắt mắt nhất là một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, rất cao, lại cực kỳ cường tráng, chính là bảo tiêu của Triệu Chính Dương.
Ở đối diện Triệu Chính Dương là một nam một nữ.
Hai người đó đều đã có tuổi, khoảng hơn bốn mươi, quần áo trang phục khác biệt hẳn với Triệu Chính Dương.
Trang phục của họ hết sức bình thường, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh nghiêm túc trước mặt.
Người đàn ông tên là Quách Vân Đào, là viện trưởng cô nhi viện Hy Vọng của Trung Hải.
Người phụ nữ tên là Lý Tố Lan, là viện trưởng cô nhi viện Hồng Hoa của Dương Thành.
Hai viện trưởng hai cô nhi viện.
Đây đều là nơi từng được quỹ Lăng Vân viện trợ, hiện giờ bị Triệu Chính Dương gọi tới nơi này.
"Hai vị, không cần căng thẳng, cứ nói theo những gì chúng tôi bảo là được."
"Triệu tiên sinh, cậu không nuốt lời chứ?" Quách Vân Đào sốt sắng hỏi.
"Yên tâm, chuyện đã đồng ý với các vị, tôi nhất định sẽ làm được." Triệu Chính Dương nói.
"Chỉ cần các vị nghe lời, làm theo lời chúng tôi, năm trăm nghìn tiền mặt không thiếu một đồng cho các vị."
Nói xong, Triệu Chính Dương phất tay, Khúc Nam xách hai vali tới.
Trong vali là từng xấp tiền mặt.
Quách Vân Đào và Lý Tố Lan trợn mắt lên.
Cho dù họ kinh doanh cô nhi viện nhiều năm, từng nhận được không ít viện trợ, nhưng đại đa số đều là vật tư, mà tiền quyên góp lại chẳng được bao nhiêu. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy nhiều tiền mặt như vậy.
Thấy vẻ mặt hai người, Triệu Chính Dương rất thỏa mãn, vắt chân nói:
"Chắc hai người chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như vậy. Chỉ cần biểu hiện tốt, số tiền này sẽ nhanh chóng là của hai người. Hơn nữa, đó là của riêng hai người mà không phải của cô nhi viện."
"Được được được, chúng tôi nhất định phối hợp."
Triệu Chính Dương thỏa mãn gật gù, thậm chí đã nghĩ đến thời khắc Lâm Dật thua kiện.
Mẹ, dám lừa bố mày. Bố mày hôm nay cho mày vĩnh viễn không vươn mình lên được.
Đúng lúc này, thư ký của Triệu Chính Dương từ bên ngoài đi vào.
"Triệu tổng, tình huống bên ngoài đã có. Người tên Lâm Dật kia dường như đã từ bỏ kháng cự."
"Phối hợp như vậy sao?"
"Đúng, phóng viên hỏi hắn mấy câu, hắn đều trả lời thẳng, lại còn chính mồm thừa nhận bọn họ quả thực không công khai."
"Hơn nữa hôm nay hắn tới đây bằng chiếc Lykan màu đỏ, giá quốc nội là 66 triệu tệ. Hắn cũng thừa nhận dùng chính tiền công để mua. Hiện giờ nhân chứng vật chứng đều có. Với hành động của hắn, khả năng không chỉ phải bồi thường tiền, mà còn có thể phải đối mặt với án lao tù."
"Ha ha..."
Triệu Chính Dương cười to:
"Tôi cần chính là hiệu quả này. Hôm nay không chỉ bắt hắn phải bồi thường tiền, mà còn phải cho hắn vào tù, để hắn nhìn tôi mang Kỷ Khuynh Nhan đi!"
"Tôi cảm giác vấn đề không lớn. Nơi này đều là người của chúng ta, phán thế nào đều là do chúng ta. Cứ để hắn vào tù ngồi đi." Khúc Nam nói.
"Cầm vật tư trợ cấp xã hội điền đầy túi tiền riêng, lần đầu tôi thấy kẻ to gan như vậy."
Triệu Chính Dương đốt điếu thuốc, khóe miệng nhếch lên.
Vốn gã tưởng cuộc kiện tụng ra tòa hôm nay có khả năng phải phí chút sức lực, không ngờ lại thuận lợi như thế.
"Như vậy chẳng phải thuận tâm ý chúng ta sao? Cái tôi muốn chính là như thế này."
"Có lẽ cái người tên là Lâm Dật này không thể ngờ được hắn lại có kết cục ngày hôm nay." Khúc Nam bỏ đá xuống giếng cười nói.
"Hắn cũng không tự nhìn lại xem mình là cái đức hạnh gì. Không chỉ cướp phụ nữ với Triệu tổng chúng ta, lại còn to gan lừa tiền Triệu tổng. Ở cả Trung Hải này, hắn là kẻ đầu tiên." Nữ thư ký nói.
Đúng lúc này, một công chức mặc đồng phục tiến vào, mỉm cười nói với Triệu Chính Dương:
"Triệu tổng, đã đến giờ mở phiên toà, chúng ta có thể đi ra ngoài."
"Được."
Đáp lời xong, Triệu Chính Dương dẫn người đi tới phòng xử án.
Thấy Triệu Chính Dương tới, ký giả bên dưới bắt đầu chụp ảnh, chuẩn bị biên tập tin tức mang về.
Nhưng phiên tòa này đối với họ đã rõ kết quả, không có bất kỳ chờ mong nào cả.
Đầu tiên bản thân bị cáo cũng thừa nhận, quả thực không công khai thông tin về vật tư viện trợ.
Sau đó, hắn còn thừa nhận bản thân mình đã dùng tiền từ thiện mua một chiếc xe thể thao giá hơn sáu chục triệu. Hành vi như vậy nhất định sẽ bị tòa án phán vào chỗ chết, không cho hắn bất cứ cơ hội nào.
Mà nơi này lại là sân nhà của nhà họ Triệu. Kết quả phán quyết cuối cùng thế nào, chỉ cần một câu của Triệu Chính Dương.
Vì thế bên tòa báo chỉ cần chờ vụ án kết thúc lại viết bài văn ngắn, giội chút nước bẩn cho quỹ Lăng Vân là được.
Tiền này kiếm thật dễ dàng.
"Lâm tiên sinh, thật không ngờ chúng ta gặp lại lần nữa lại ở nơi thế này. Thực sự làm người ta thổn thức." Triệu Chính Dương cười ha hả nói.
------
Dịch: MBMH Translate