"Nhìn cái tính tôi này." Lâm Dật chợt nhớ: "Sao lại quên mất chuyện này chứ."
"Không có gì không có gì, cũng không phải việc lớn gì."
"Lời này nói cũng đúng, lại không phải việc lớn gì, vừa vặn tôi còn có chút chuyện bận rộn, vậy thì sau này hãy nói đi."
Hả???
Thấy Lâm Dật muốn đi, Vương Phương và Trần Vĩnh Tân lo lắng.
Nếu ngươi đi rồi, chúng ta làm sao còn có thể tìm thấy ngươi?
"Thầy Lâm, thầy mỗi ngày đều bận trăm công nghìn việc, không giống những nhân vật nhỏ nhoi như chúng tôi. Vừa vặn hôm nay đều đã ở đây, chúng ta thuận tiện bàn chuyện này cho xong luôn đi, cũng bớt sau này phiền phức thầy."
"Vậy được." Lâm Dật nói: "Hai người có giấy bút không?"
"Có có có, tôi có."
Vương Phương không biết Lâm Dật cần lấy giấy bút làm gì, nhưng vẫn móc đồ trong túi ra đưa cho Lâm Dật.
"Không cần đưa cho tôi. Các người tự viết chứng từ là được."
"Tự viết chứng từ?"
"Đúng vậy." Lâm Dật nói với vẻ đương nhiên.
"Không phải cô vừa nói muốn mượn tôi hai trăm nghìn tệ sao? Vay tiền chẳng phải cần viết chứng từ sao? Không phải không biết chút quy tắc như vậy chứ?"
"Chuyện này..."
Vương Phương và Trần Vĩnh Tân đều há hốc mồm.
Mặc dù là vay tiền, nhưng hai người bọn họ đâu có muốn trả.
Ngươi đã có nhiều tiền như vậy, cũng không thiếu hai trăm nghìn này chứ?
"Thầy Lâm, gia nghiệp của thầy lớn, hai trăm nghìn chỉ là con số nhỏ đối với thầy đúng không?" Vương Phương nói.
"Huống hồ, tôi còn là cô ruột của Vương Nhiễm, từ nhỏ đã trông nó lớn lên. Sau này chúng ta chính là người một nhà, chẳng lẽ cậu còn không tin nhân phẩm của chúng tôi sao?"
"Cô nói cũng đúng." Lâm Dật gật gù.
"Nhưng tôi thật sự không hề tin nhân phẩm của các người. Viết xong giấy nợ thì quay lại vay tiền nhé."
Thấy thái độ Lâm Dật kiên quyết, Vương Phương và Trần Vĩnh Tân cau mày.
Mất bao công sức mới đuổi được hai nhà kia đi, nếu phải viết giấy nợ mới vay được hai trăm nghìn tệ, thì còn ý nghĩa gì nữa?
"Mẹ!"
Trần Vĩnh Tân kéo Vương Phương sang bên, nhỏ giọng nói:
"Viết giấy nợ đi."
"Con nói mê sảng cái gì đấy?" Vương Phương nạt con trai: "Nếu viết giấy nợ, chẳng phải chúng ta phải trả tiền sao?"
"Ai nói viết giấy nợ là phải trả tiền?" Trần Vĩnh Tân nói.
"Hiện giờ nợ tiền là đại gia. Chúng ta cứ không trả, hắn có thể làm gì nhà chúng ta?"
"Nói cũng đúng!"
Vương Phương có cảm giác thông thoáng sáng sủa, quay sang nhìn Lâm Dật:
"Thầy Lâm, vậy tôi viết giấy nợ."
"Viết đi."
Mười mấy phút sau, Vương Phương viết xong giấy nợ, ký tên mình, đưa cho Lâm Dật.
"Mấy người về chuẩn bị một chút, lấy sổ nhà đất ra đây đặt cọc. Đến lúc đó, tôi sẽ cho các người vay tiền." Lâm Dật nói.
"Nhưng các người yên tâm. Cô là cô ruột của Vương Nhiễm, tôi sẽ không lấy lợi tức cô quá nhiều. Chúng ta cứ tính theo giá lợi tức ngân hàng đi, lấy con số tương đương."
"Cậu nói gì? Còn phải lấy sổ nhà đất ra đặt cọc?"
"Thế các người cho là thế nào? Muốn tôi cho các người mượn tiền suông hả? Đầu bị cửa kẹp à?"
"Họ Lâm, ngươi chớ làm quá!" Trần Vĩnh Tân bóp nắm tay nói.
"Hả? Quá đáng? Tôi quá đáng chỗ nào?" Lâm Dật đáp trả: "Vừa muốn mượn tiền lại vừa không muốn lấy đồ ra đặt cọc, tôi thấy là các người đang nằm mơ đấy?"
"Cậu!"
"Có bao xa thì cút bấy nhiêu xa đi, đừng đứng ở đây ô nhiễm không khí."
Vương Phương và Trần Vĩnh Tân giận mà không dám nói gì.
Đến giai cấp như Lâm Dật, họ tuyệt đối không trêu chọc nổi, chỉ có thể nuốt cục tức này xuống, rời khỏi phòng bệnh.
"Phù…"
Vương Nhiễm thở phào:
"Họ cuối cùng cũng đi rồi."
Lâm Dật cười gật đầu:
"Thầy đã đánh đuổi họ giúp em rồi, ở lại đây chăm lo cho mẹ em đi."
"Cảm ơn thầy Lâm." Vương Nhiễm cảm kích nói: "Nếu không có thầy, em thật sự không biết phải đối phó với họ thế nào."
"Trên đời vốn vô sự, chỉ là lo sợ không đâu." Lâm Dật khuyên.
"Mục đích của em sau này là chăm sóc tốt cho mẹ và bà ngoại của em. Những người khác dù chết hay sống đều không liên quan gì đến em cả. Hiểu ý tôi không?"
"Vâng, em hiểu rồi."
"Vậy cứ thế đi, tôi đi đây."
Nhìn Lâm Dật rời đi, trong lòng Vương Nhiễm có cảm giác khác thường.
Thầy Lâm nói những câu kia thật là tri kỷ. Trước đây cha dường như cũng nói với mình những lời tương tự.
…
Rời bệnh viện, Lâm Dật đi đến bến cảng Vọng Giang. Đầu tiên, anh nhìn tiến độ thi công bên đó, sau đó lấy một chiếc thuyền ra biển câu cá, đến sáu giờ tối mới về nhà.
Bảy giờ sáng hôm sau, khi Lâm Dật còn mơ mơ màng màng, thì điện thoại vang lên.
Lâm Dật vốn tưởng Kỷ Khuynh Nhan gọi tới, không ngờ cầm máy lên nhìn thì mới biết là Hà Viện Viện.
"Sáng sớm đã gọi, có biết phiền không hả?"
"Ông chủ anh quên rồi hả, anh bị phát lệnh triệu tập. Chúng ta cần đi đến tòa án lúc chín giờ."
"Còn có việc này? Tôi cũng sắp quên sạch rồi." Lâm Dật mơ mơ màng màng nói: "Các cô đi trước đi. Tôi ngủ tiếp lát nữa sẽ tới."
"Chúng tôi đã tới tòa án rồi." Hà Viện Viện nói: "Đây là lần đầu tiên công ty lên tòa từ khi thành lập tới nay. Ông chủ nên chăm chú hơn một chút."
"Chỉ là đám gà nhép, chăm chú lái lông gì!"
Cúp điện thoại, Lâm Dật lại ngủ thêm một lúc mới đi rửa mặt.
Anh mua bữa sáng, lái Lykan đi về phía tòa án số hai của Trung Hải.
Lúc đi tới cửa tòa án, Lâm Dật bất ngờ nhìn thấy mấy chục người huyên náo ở đó.
Toàn bộ đều là phóng viên, đều đang chờ mình ở đây.
Nhìn thấy xe Lâm Dật, Hà Viện Viện và Kỳ Hiển Chiêu chạy tới.
"Ông chủ, trận chiến ngày hôm nay có hơi lớn, không giống chúng tôi tưởng tượng lắm."
Ban đầu, hai người đều cho rằng đây sẽ là một vụ kiện tụng riêng tư, trừ quan viên và người có liên quan sẽ không có người ngoài tham dự vào.
Nhưng tình huống trước mắt cho thấy họ nghĩ cạn rồi.
Quỹ Thiên Hồng này muốn đập chết quỹ Lăng Vân!
Thù hận phải lớn cỡ nào mới có thể ra quân ồ ạt như vậy chứ?
Thù giết cha, thù cướp vợ chắc?
Tuy không nghiêm trọng đến mức đó, nhưng nếu tính cẩn thận ra thì cũng coi như mối hận cướp vợ.
Lâm Dật chỉ hờ hững, vừa ăn bánh bao vừa bình phẩm Hà Viện Viện từ đầu tới chân.
"Không phải tôi đã bảo cô mặc váy ngắn màu đen sao, mặc quần jean là kiểu gì?"
"Vẫn phải mặc à?" Hà Viện Viện nói: "Đã lúc nào rồi mà ông chủ còn quan tâm chuyện này?"
"Bậc đại sư vĩnh viễn giữ trái tim của một học đồ. Trên con đường thưởng thức cái đẹp, tôi sẽ không dừng lại."
Hà Viện Viện: ...
"Nếu anh thật sự muốn thưởng thức thì về ngắm học tỷ đi." Hà Viện Viện mở cửa xe, đón Lâm Dật ra.
"Cô để tôi ăn xong bánh bao đã, món này đắt lắm."
"Đã giờ nào rồi mà anh còn ăn bánh bao? Tim anh bằng đá hả?"
"Ặc…"
Thấy Lâm Dật bước xuống xe, đám phóng viên ở cửa như ong vỡ tổ ùa tới, bao vây kín anh ta.
"Lâm tiên sinh, chúng tôi muốn biết ngài thấy thế nào về lần kiện tụng này?" Một phóng viên nam hỏi.
"Quỹ Thiên Hồng hung hăng, mở phiên tòa sớm như thế, làm bố đây cũng ngủ không ngon giấc."
------
Dịch: MBMH Translate