Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 286 - Chương 284. Cái Gọi Là Thể Diện

Chương 284. Cái Gọi Là Thể Diện
Chương 284. Cái Gọi Là Thể Diện

"Cái gì gọi là nhà cháu muốn?"

Vương Đại Hải khó chịu:

"Nhà bọn cháu gặp khó xử, nhà bác chẳng lẽ không có? Phải nói lý chứ."

"Một công việc nhỏ xíu dù có thi đậu cũng chỉ có hơn ba ngàn tiền lương, không ăn không uống bao nhiêu năm mới thu hồi tiền lễ về được? Vốn đã phải phí tiền, không bằng để cho cháu đi cưới vợ!"

"Không được!"

Vương Đồng chỉ vào mũi Trần Vĩnh Tân nói:

"Đừng tưởng rằng anh ra ngoài xã hội rồi thì tôi phải sợ anh. Anh đừng hòng nuốt riêng số tiền kia!"

"Cô tôn trọng một chút đi, chỉ ai đó?"

"Chỉ anh đấy, làm sao?"

Bốp!

Trần Vĩnh Tân vung một cái tát vào mặt Vương Đồng.

"Tao cho mày biết, lúc tâm trạng của tao còn tốt còn gọi mày một tiếng em họ. Con mẹ nó, nếu tâm trạng của tao không tốt, mày không bằng một con chó! Mẹ nó, lại còn dám tranh với tao, cút sang một bên!"

"Con mẹ nó, mày dám đánh con gái tao!"

Vương Đại Hải nghiến răng nghiến lợi xông lên định đánh nhau với Trần Vĩnh Tân, nhưng Trần Vĩnh Tân không động đậy, chỉ lạnh lùng nói:

"Bác, nể tình bác là bậc cha chú trong nhà, tôi không tính toán với bác. Bác tốt hơn nên tự biết lấy mình!"

"Đồ súc sinh mày, đánh con gái tao còn nói tao phải tự biết xấu hổ? Mày có còn biết tự xấu hổ không?"

"Lão nhị, chú nói cái gì đó? Chú xem lại lương tâm mình xem, bình thường tôi đối xử với chú thế nào? Sao lúc như thế này lại tranh giành. Đúng là thấy tiền là sáng mắt, một chút lương tâm cũng ném mất!"

Thấy con trai mình bị bắt nạt, Vương Phương cũng xông lên, kéo tay Vương Đại Hải ra.

"Cô cút ngay cho tôi, đừng đụng vào cha tôi!"

Vương Đồng bị tát ngã xuống đất cũng bật dậy. Hai cô cháu đánh loạn trong hành lang.

"Bác, bác tốt nhất nên tôn trọng nhau một chút. Tôi chỉ không muốn đánh nhau với bác. Đừng tưởng tôi sợ bác!"

"Cái thằng súc sinh, dám nói với tao như thế! Mày động vào tao thử xem!"

"Con mẹ ông! Thật sự cho rằng tôi là thằng tốt tính hả?"

Trần Vĩnh Tân không khách khí nữa.

Cậu ta tung chân đá luôn Vương Đại Hải.

Người đã có tuổi, làm sao có khả năng đánh lại Trần Vĩnh Tân. Vương Đại Hải bị đá một phát ngã ngửa ra sau, lăn đi mấy mét.

"Ba!"

Vương Đồng vọt tới, đỡ Vương Đại Hải lên.

"Không cần dìu ba, ba không sao!"

Vương Đại Hải vén tay áo. Dù ông ta bị Trần Vĩnh Tân đá ngã, nhưng vẫn không chịu phục, tiếp tục xông lên, nhào tới Trần Vĩnh Tân.

Lần này, Trần Vĩnh Tân không thèm nể tình gì hết, quyền đấm cước đá chào hỏi, như kẻ thù với nhau.

"Thằng ranh con, đánh người không đánh mặt!"

"Mẹ nhà ông, đừng kéo tóc giả của tôi!"

"Tao cho mày nằm…"

Vương Đại Hải giương nanh múa vuốt mắng.

"Anh đánh tôi, tôi đánh mẹ anh!"

Vương Đồng chửi, sau đó lao tới Vương Phương.

"Mẹ nó, mày muốn chết! Dám đánh mẹ tao!"

Trần Vĩnh Tân tức giận gào lên, tránh Vương Đại Hải, nhào tới Vương Đồng.

Vương Đồng không kịp phản ứng, bị Trần Vĩnh Tân đá cho một cước.

Á…

Vương Đồng kêu thảm, bị đá ngã rầm xuống đất, ý thức mơ hồ, không đứng lên nổi.

"Tao đánh chết con mẹ mày!"

Vương Đại Hải phát điên lao tới Trần Vĩnh Tân, nhưng một tiếng hét đanh gọn vang lên:

"Các người đang làm gì vậy!"

Hai y tá vội chạy tới. Lần đầu tiên họ nhìn thấy có người đánh nhau trước cửa phòng bệnh cao cấp.

Trong tiếng la quát của y tá, hai nhà mới tách nhau ra. Nhưng Trần Vĩnh Tân vẫn cực kỳ giận dữ, chỉ vào mũi Vương Đại Hải mắng ầm lên:

"Cút mẹ ông đi! Dám phá chuyện tốt của bố mày, bố mày gọi người giết chúng mày!"

Vương Đại Hải mặt mũi sưng phù, giận điên cả người.

Ông ta cũng biết một mình nó mình còn có thể chống đỡ một lát, nhưng nếu cái thằng lưu manh Trần Vĩnh Tân này gọi người tới thì ông ta mới là người bị hại.

"Mau cút!"

"Tôi nói cho các người biết, bắt đầu từ hôm nay, hai nhà chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt!"

"Tình huống nhà mình thế nào còn không biết, thật sự tưởng bọn tôi ham có họ hàng như nhà ông? Sau này trong mắt tôi chỉ có tiểu Nhiễm, các người chả là cái cóc khô gì!" Vương Phương nói.

"Cả đám sói mắt trắng, loại thấy tiền sáng mắt!"

Mắng một câu, Vương Đại Hải đỡ con gái mình rời bệnh viện.

"Bác còn ở lại đây làm gì, cũng muốn dính líu một phen?" Trần Vĩnh Tân quay sang Vương Đại Sơn hỏi.

"Không không không, nhà bác không có việc gì lớn, không cần tiền. Bác không dính líu." Vương Đại Sơn cười hùa: "Mọi người bận chuyện đi, bác ba đi trước."

Trần Vĩnh Tân không lên tiếng, chỉnh lại quần áo rồi nói với Vương Phương:

"Mẹ, chúng ta vào thôi, nói chuyện tiền nong một chút. Lần này đều là của chúng ta rồi."

Vương Phương rung động gật gù:

"Mẹ nói với con, lúc đi vào trong đấy không chỉ phải khách khí với Lâm tiên sinh, còn phải khách khí với tiểu Nhiễm một chút."

"Khách khí với nó làm gì? Chẳng phải tiền đều ở chỗ Lâm Dật sao?"

"Cái thằng bé này, tầm mắt chỉ có nhiêu đấy." Vương Phương trách.

"Tuy họ có quan hệ thầy trò, nhưng tiểu Nhiễm đẹp đẽ như thế, chắc Lâm Dật cũng muốn bao dưỡng nó thôi. Bằng không, anh ta đã không lấy tiền ra hỗ trợ như vậy."

Vương Phương liếc liếc xung quanh, cố nhỏ giọng nói:

"Đợi tiểu Nhiễm được bao nuôi, sau này nó nhất định có thể lấy được rất nhiều tiền từ Lâm Dật kia. Không phải nó sẽ thành cây rụng tiền cho chúng ta sao?"

Trần Vĩnh Tân sáng mắt lên:

"Đúng là như thế. Vậy con phải khách khí với nó một chút."

"Chứ sao, phải khách khí một chút."

Thương lượng một phen, hai người chỉnh trang y phục cho mình thể diện một chút, sau đó đi vào phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Vương Nhiễm đang bê bát cho mẹ uống canh.

"Thầy Lâm, dường như họ đánh nhau ở bên ngoài rồi."

"Không phải em muốn tôi đi khuyên can đấy chứ? Tôi còn không có sức trói gà, sao mà khuyên họ được?"

Vương Nhiễm cười khúc khích.

Sáu du học sinh còn bị thầy ấy đánh ngã dễ dàng, lại còn nói mình không có sức trói gà. Thầy Lâm thật giỏi lừa gạt người khác.

Lúc này, Vương Phương và Trần Vĩnh Tân đi vào. Cho dù trên mặt họ chồng chất nụ cười, nhưng trên mặt mũi và quần áo vẫn đầy dấu tích đánh nhau.

"Tiểu Nhiễm, cháu đi học đi, để cô giúp cháu cho mẹ ăn." Vương Phương cười tủm tỉm nói.

"Sắp ăn xong rồi, cháu làm là được."

"Vậy cũng được, vậy cũng được."

Vương Nhiễm tiếp tục đút canh cho mẹ. Lâm Dật cũng không nói chuyện. Bầu không khí trong phòng bệnh rất lúng túng.

Vương Phương thỉnh thoảng nhìn Lâm Dật, biểu hiện lo lắng.

Ta đã đuổi hai người kia đi, sao ngươi không nói chuyện tiền?

"Trạng thái của dì đã tốt rồi, tôi không ở lại đây nữa." Lâm Dật nói.

"Thầy Lâm, em tiễn thầy về."

Vương Nhiễm đặt bát canh xuống, chuẩn bị tiễn Lâm Dật đi.

"Không cần, tôi tự đi là được."

"Thầy Lâm…"

Vương Phương từ phía sau gọi Lâm Dật.

"Tìm tôi có việc gì?"

"Chuyện đó…"

Vương Phương muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn gắng nói:

"Không phải thầy vừa mới nói cho chúng tôi mượn hai trăm ngàn sao…"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 284.
Bình Luận (0)
Comment