Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 285 - Chương 283. Tiền Cho Ai Mượn, Tự Các Người Quyết Định Đi

Chương 283. Tiền Cho Ai Mượn, Tự Các Người Quyết Định Đi
Chương 283. Tiền Cho Ai Mượn, Tự Các Người Quyết Định Đi

Phì!

Nghe Lâm Dật nói, Trần Vĩnh Tân và Vương Đồng suýt nôn ra máu.

"Công ty của anh chính là tập đoàn Lăng Vân?"

"Đúng vậy, chính là tập đoàn Lăng Vân đó." Lâm Dật thở dài nói.

"Nói thật, vì quy mô công ty quá nhỏ, chỉ làm chút hạng mục một vài tỉ mà mỗi ngày bận rộn đến váng cả đầu, đến cuối ngày lại còn không kiếm được bao nhiêu, khiến tóc tôi bạc cả đi đây này."

Lâm Dật khiến người trong phòng giật nảy mình.

Hạng mục một vài tỉ còn nói nhỏ?

Thế ở trong mắt anh, hạng mục bao nhiêu mới được xem là lớn?

"Vĩnh Tân à, quy mô của tập đoàn Lăng Vân này dường như rất lớn. Sao trước giờ mẹ chưa từng nghe nói tới."

Vì tuổi đã cao, mấy người Vương Phương không biết nhiều về tập đoàn Lăng Vân.

"Chưa từng nghe nói về tập đoàn Lăng Vân, vậy đã từng nghe tới cao ốc Song Tử chứ?"

"Cái đó thì biết, sau khi tòa nhà đó xây xong, tôi đã từng qua xem. Có người nói đó là tòa nhà cao nhất Trung Quốc."

"Đúng, chính là tòa cao ốc Song Tử kia, khu đất mới của Trung Hải, xây hai tòa tháp, dường như tốn 1,4 tỉ nhân dân tệ."

"Cao ốc Song Tử kia thì có liên quan gì tới tập đoàn Lăng Vân?"

"Nghe vị đại ca kia của con nói, cao ốc Song Tử xây dựng xong không bao lâu đã bị một vị đại gia thần bí mua lại, cuối cùng trở thành tập đoàn Lăng Vân hiện giờ."

Hít…

Nghe Trần Vĩnh Tân giải thích, người ở đây đều hít một hơi lạnh.

Giá thành phẩm của cao ốc Song Tử đã là 1,4 tỉ, vậy nếu mua lại chẳng phải còn cao hơn nữa sao.

Hơn nữa một tòa nhà như vậy chắc không có chuyện cho vay nợ.

Giờ phút này, mọi người trong phòng đều ném ánh mắt về phía Lâm Dật.

Anh ta hiện giờ dường như đã là người khác, còn là người vàng dán đầy tiền trên mặt.

Là cái loại sáng lấp lánh kia.

Với gia sản hiện tại của anh ta, không cần nói chăm sóc mình, chỉ cần hở qua kẽ ngón tay một chút xíu thôi cũng đủ cho mình tiêu rồi.

"Thật không ngờ anh hiểu rõ công ty của tôi như vậy, vậy thì không thể tốt hơn." Lâm Dật cười ha ha nói.

"Có thể để đại ca tốt của anh liên hệ cho tôi mấy hạng mục từ 5 tỉ trở lên không? 10 tỉ cũng không thành vấn đề. Công ty chúng tôi đều có thể tiêu hóa. Tôi xin cảm ơn trước."

"Thầy, thầy Lâm, anh nói đùa. Cho dù đại ca của tôi có lợi hại đến đâu cũng không liên hệ được hạng mục lớn như vậy." Trần Vĩnh Tân lúng túng nói.

"À… Hóa ra là khoác lác à?"

Lần này Trần Vĩnh Tân không phản bác, cũng không tức giận, trong mắt đầy vẻ cung kính.

Vương Đồng cũng giống như vậy, trước đây cũng vì Lâm Dật sỉ nhục mình mà tức giận, nhưng bây giờ chẳng còn tức chút nào nữa.

Nếu không phải vì có nhiều người ở đây, cô ta còn có thể than lớn một câu:

Thỏa thích sỉ nhục tôi đi!

"Thầy Lâm, thím ba của tôi vừa phẫu thuật xong, cần nghỉ ngơi, không bằng chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi?" Trần Vĩnh Tân hỏi dò.

"Cũng được, đều đi ra ngoài đi, đừng quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi."

Mọi người lần lượt đi ra ngoài, đứng tại hành lang.

Trần Vĩnh Tân vội vàng móc thuốc lá và bật lửa.

"Thầy Lâm, hút điếu thuốc."

"Không cần, tôi đã cai."

Trần Vĩnh Tân lúng túng nở nụ cười:

"Thầy Lâm, tiểu Nhiễm có được giáo viên tốt như thầy thực là vinh hạnh của nó. Chúng tôi có thể quen biết người bạn như thầy cũng là vinh hạnh của chúng tôi."

"Vậy sao tôi cảm giác, đó hẳn là nỗi buồn của tôi."

"Thầy Lâm nói vậy thật tổn thương hòa khí." Vương Phương cười ha ha, không giận chút nào.

"Thầy Lâm yên tâm, sau này chúng tôi chắc chắn giám sát tiểu Nhiễm thật tốt. Nếu nó không nghe lời, thầy cứ nói với chúng tôi." Bác ba của Vương Nhiễm là Vương Đại Sơn nói.

"Sau này tiểu Nhiễm chính là người của thầy. Cả nhà chúng tôi sẽ phối hợp với thầy."

"Ai dà, nói đến phối hợp, tôi thực sự có chuyện cần tiểu Nhiễm giúp đỡ đây." Vương Đại Hải than thở.

"Cần cháu hỗ trợ? Cháu có thể giúp cái gì?" Vương Nhiễm hiếu kỳ hỏi.

"Vừa nãy không phải nói chị họ cháu thi đỗ công chức hả?" Vương Đại Hải nói.

"Thi viết xếp hạng hai, qua mấy ngày nữa sẽ phỏng vấn. Nhưng nếu không tặng quà, chắc chắn không thể qua được. Cháu có thể nghĩ cách giúp một tay không?"

"Cháu giúp thế nào? Cháu cũng đâu có tiền trong tay."

"Chuyện này..."

Vương Đại Hải vẻ do dự:

"Mẹ cháu làm phẫu thuật xong không phải còn dư hai trăm ngàn sao? Có thể cho chú hai mượn dùng trước?"

Vương Nhiễm sửng sốt, không ngờ họ lại có ý với số tiền này.

"Lão tam, chú nói cái gì đó?" Vương Phương nói.

"Vĩnh Tân nhà chúng tôi vừa mua nhà, còn thiếu hai trăm ngàn tiền nội thất đây, chú đừng nảy ý xấu."

"Cái gì gọi là tôi nảy ý xấu hả!" Vương Đại Hải không muốn nghe: "Đó là tiền cứu mạng. Nếu vì phỏng vấn không qua được mà trượt, đó là hại cả đời Đồng Đồng nhà tôi!"

"Cha cháu nói đúng, chỉ cần đưa chút lễ cho người phỏng vấn, cháu nhất định có thể vượt qua." Vương Đồng nói.

"Chuyện cả đời nhà chú? Nhà chúng tôi lại không phải sao?" Vương Phương lý luận.

"Nhà gái nhà người ta đã nói rồi, lúc nào xây cất trang trí nội thất xong, lúc đó kết hôn. Nếu thiếu hai trăm nghìn tệ này mà không kết hôn được, chú gánh nổi không?"

"Không có tiền cũng đừng lấy vợ! Tôi mới lần đầu tiên nghe chuyện vay tiền kết hôn đấy." Vương Đại Hải cao giọng nói, không cam lòng yếu thế.

"Bác cả, chú ý thái độ nói chuyện của bác." Trần Vĩnh Tân xen miệng.

"Thái độ với không thái độ gì!" Vương Đồng gắt: "Cha cháu nói cũng không hề sai!"

"Được rồi được rồi, mọi người đừng làm ầm lên nữa. Ở đây là bệnh viện."

Vương Nhiễm có phần khó mà nhìn nổi. Vì ít tiền mà làm thành thế này, người thân trong nhà với nhau sao đều như vậy?

Vương Nhiễm nổi nóng, người nhà họ Vương cũng dừng cãi vã.

Cũng không phải vì thể diện của cô lớn bao nhiêu, mà vì Lâm Dật ở bên cạnh.

"Mọi người cũng đừng nghĩ đến chuyện tiền nữa." Vương Nhiễm nói.

"Ban đầu cháu đã nghĩ kỹ, sẽ trả tiền lại cho thầy Lâm. Vì lẽ đó, số tiền này đã không còn của cháu rồi. Mọi người muốn thế nào cũng vô dụng thôi."

"Chuyện này..."

Bọn họ đều nhìn Vương Nhiễm từ nhỏ đến lớn, rất hiểu tính cách của cô.

Bề ngoài dịu dàng yếu đuối, nhưng tính tình bướng bỉnh, mười con trâu cũng không kéo nổi.

Lâm Dật cũng từng trải nghiệm điều ấy.

Người nhà họ Vương đưa ánh mắt về phía Lâm Dật, đầy vẻ ước ao.

Anh ta có tiền như vậy, nói vậy hai trăm nghìn đối với anh ta chắc chắn không là cái gì.

"Khục khục khục…"

Lâm Dật họ nhẹ vài tiếng:

"Tuy công ty của tôi có chút quy mô, nhưng đều là tài sản cố định, tiền mặt cũng không có bao nhiêu. Nhưng hai trăm ngàn tệ này, tôi cũng không định lấy về. Dù sao mọi người cũng có khó khăn, tôi có thể giúp một tay."

Người nhà họ Vương sáng mắt lên, có người quen quả thực khác biệt!

Hai trăm nghìn trong mắt anh ta cũng chẳng khác gì hai tệ.

"Tiền trong tay tôi chỉ có như vậy, nếu chia đều ra, không ai làm được chuyện của mình. Vì vậy, chỉ có thể thỏa mãn một người." Lâm Dật nói.

"Nhưng đây là việc nhà của các vị, tôi không tham dự. Cuối cùng cho ai mượn tiền, các vị tự quyết định đi, sau đó nói kết quả cho tôi là được."

Nói, Lâm Dật vỗ vai Vương Nhiễm:

"Đi thôi, chúng ta về phòng xem, để họ ở lại đây quyết định đi.

"Dạ."

Hai người quay về phòng bệnh, bỏ lại người nhà họ Vương bên ngoài. Mỗi người đều mang ý xấu.

Hai trăm ngàn còn lại chỉ có thể để một người lấy đi, cho nên nhất định phải tranh thủ!

Nghĩ tới đây, địch ý trong mắt người nhà họ Vương càng dày lên.

Giống như núi lửa sắp phun trào!

"Tiền này nhà cháu muốn, còn tiền tặng lễ, tự nhà bác nghĩ cách đi." Trần Vĩnh Tân nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 283.
Bình Luận (0)
Comment