Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 284 - Chương 282. Công Ty Của Chúng Tôi Không Lớn, Chỉ Có Hai Tòa Nhà

Chương 282. Công Ty Của Chúng Tôi Không Lớn, Chỉ Có Hai Tòa Nhà
Chương 282. Công Ty Của Chúng Tôi Không Lớn, Chỉ Có Hai Tòa Nhà

Quyết định xong chuyện đi nước Mỹ, Lâm Dật sờ sờ cằm.

"Mình đúng là một chàng trai cơ trí mà."

Cất điện thoại vào túi, Lâm Dật mua một ít hoa quả, rồi lái xe đi đến bệnh viện.

Vừa bước tới cửa phòng chăm sóc đặc biệt, còn chưa kịp mở cửa đã nghe thấy tiếng luyên thuyên ở bên trong phòng.

Giọng nói nghe còn có chút quen thuộc.

Đẩy cửa bước vào, liền thấy bên trong có mấy người đang đứng, ngoại trừ Vương Nhiễm và mẹ của cô ấy, Lâm Dật chỉ quen biết được ba người.

Cô cả, bác cả và bác ba của Vương Nhiễm, còn lại là một cặp nam thanh nữ tú, không biết họ là ai.

"Thầy Lâm, thầy đã đến rồi."

Nhìn thấy Lâm Dật đi vào, lông mày đang cau lại của Vương Nhiễm chợt giãn ra, giữa lông mày mang theo vẻ mặt vui mừng, chào đón Lâm Dật đi vào.

Ngay cả mẹ của Vương Nhiễm đang nằm trên giường bệnh cũng mỉm cười gật đầu với Lâm Dật, xem như là chào hỏi.

"Có vẻ rất nhiều người ở đây, sớm biết vậy thì tôi sẽ đến muộn một chút."

"Ôi, thầy Lâm đến rồi, mau vào mau vào."

Không giống như lần đầu tiên gặp mặt, Cô cả của Vương Nhiễm rạng rỡ chào đón Lâm Dật vào, thấy độ rất là nhiệt tình.

"Đi nào con trai, đến mẹ giới thiệu một chút." Vương Phương kéo người thanh niên lại và nói.

"Vị này chính là thầy giáo của tiểu Nhiễm, tiền phẫu thuật của dì còn cũng chính là thầy Lâm ứng ra."

Giới thiệu xong, Vương Phương lại giới thiệu cho Lâm Dật: "Thầy Lâm, đây là con trai tôi, cũng là anh họ của tiểu Nhiễm, Trần Vĩnh Tân."

"Tới tới tới, thầy Lâm, tôi cũng giới thiệu cho thầy một chút."

Bác cả của Vương Nhiễm, Vương Đại Hải đem một cô gái trẻ tuổi kéo đi qua, nói:

"Thầy Lâm, đây là con gái của tôi Vương Đồng, vừa vặn sau khi tốt nghiệp đại học thi đậu làm công chức, hơn nữa những năm qua, cũng không có nói đến chuyện yêu đương bao giờ."

Trên mặt Vương Đồng, lộ ra vẻ e thẹn, "Cha, ngươi nói cái gì vậy."

"Ai nha, có gì đâu mà ngượng ngùng, chính là đơn giản giới thiệu chút, cũng không có ý đồ đặc biệt gì."

Vương Đồng xấu hổ liếc nhìn Lâm Dật, cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Thầy giáo của Tiểu Nhiễm, lớn lên cũng quá đẹp trai rồi!

Vương Đại Hải cười ha hả nhìn Lâm Dật, "Thầy Lâm, thầy có phải hay không cũng là cảm thấy con gái của tôi cũng khá tốt?"

"Không phải có những tật xấu gì chứ."

"Thầy Lâm, thầy nói cái gì vậy?" Vương Đại Hải có chút tức giận, nhưng cũng không biểu hiện ra.

"Ông không phải nói không nói chuyện yêu đương nhiều năm như vậy, đều không ai theo đuổi, nhất định là có vấn đề."

"Ách ..."

Vương Đại Hải lúng túng cười cười, "Không, không có, thầy Lâm thầy đừng hiểu lầm, tuyệt đối không phải như thầy nghĩ, con gái tôi rất là khỏe mạnh."

"Nếu thân thể khỏe mạnh, vẫn chưa có người nào theo đuổi, chắc vấn đề là do ngoại hình rồi." Lâm Dật bình phẩm từ đầu đến chân nói:

"Về sau tích góp ít tiền đi, nuôi nhiều năm như vậy, mà không gã ra ngoài được thì rất là lỗ vốn đó."

"Anh!"

Vương Đồng mới vừa muốn nổi giận, lại bị Vương Đại Hải ngăn lại.

Cái tên Lâm Dật này tiện tay có thể tiêu 500 ngàn. Điều kiện gia đình nhất định là rất tốt. Chưa thể cùng với anh ta trở mặt được, còn phải từ trên người anh ta moi được một chút lợi ích về.

"Con trai, chào hỏi thầy Lâm đi."

Trần Vĩnh Tân thần sắc hờ hững gật đầu, cũng duỗi tay ra.

"Về sau ở Trung Hải, nếu có chuyện gì không giải quyết được có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi có một người anh trai khá tốt, là một người lợi hại, chuyện gì cũng đều có thể giúp anh giải quyết."

"Ồ, vậy hả? Anh trai của cậu lợi hại như vậy sao."

Lâm Dật nắm chặt tay Trần Vĩnh Tân, vẻ mặt hưng phấn.

"Loại chuyện như vậy tôi cần thiết lừa anh sao."

Mặc dù điều kiện của bản thân không bằng Lâm Dật, nhưng Trần Vĩnh Tân vẫn luôn kiêu căng.

Mặc dù điều kiện của anh ta không tệ, nhưng mình cùng với anh ta đi hai con đường khác nhau, nếu là mình có nhiều mối quan hệ hơn, không hẳn kém anh ta.

"Vậy thì tốt quá." Lâm Dật nắm thật chặt tay Trần Vĩnh Tân nói:

"Tôi gần đây có một vấn đề đau đầu."

"Được, anh nói đi." Trần Vĩnh Tân cười ha hả nói:

"Phần lớn việc, tôi đều có thể giúp anh làm, nếu tôi không thể giúp được anh, tôi sẽ tìm anh của tôi, cũng có thể giúp anh giải quyết rồi."

"Là như vậy, cách đây mấy ngày tôi có cho Vương Nhiễm mượn 500 ngàn, đều là vay nặng lãi, chỉ trong mấy ngày, số tiền lãi đã tăng thêm 100 ngàn. Anh có thể hay không nghĩ một chút biện pháp, giúp tôi lắp đầy 600 ngàn lỗ hổng này không?"

Vẻ mặt của Trần Vĩnh Tân lập tức đông cứng lại.

"Anh kêu tôi giúp anh trả tiền sao?"

"Đúng." Lâm Dật nói ra: "Không phải anh nói chuyện gì anh cũng giải quyết được sao? Còn quen biết với một người anh em tốt nữa, chỉ vài trăm ngàn mà thôi, đối với anh mà nói chắc không là gì đâu nhỉ."

"Anh đùa với tôi à?"

"Anh là người nói đùa với tôi trước."

"Được rồi được rồi, đều bớt tranh cãi một ít đi." Vương Phương đứng ra hòa giải, nếu như xảy ra tranh cãi, hôm nay liền coi như đi không.

Lâm Dật không để ý đến những người khác, nhìn Vương Nhiễm nói: "Tình huống của dì thế nào rồi? Hẳn là không có vấn đề gì lớn."

"Vâng, bác sĩ nói phẫu thuật thành công, nhưng vẫn cần nằm viện một tuần để quan sát thêm, sau khi xuất viện cũng không thể làm việc nặng."

"Bệnh tim là như vậy, không thể tức giận, không thể bị mệt mỏi, từ từ chăm sóc."

"Bác sĩ cũng nói như vậy, sau khi xuất viện em sẽ chú ý hơn."

"Tiền tôi đưa cho em có đủ không?"

"Ừ, còn dư hơn 200 ngàn đây này." Vương Nhiễm nói: "Sau khi xuất viện, em sẽ trả lại cho thầy số tiền dư còn dư."

"Ai u uy Tiểu Nhiễm, con nói cái gì vậy."

Vương Phương đoạt lời nói: "Sau khi xuất viện, tiền thuốc thang còn tốn kém, hiện tại con còn đang đi học, còn không có nguồn thu nhập. Làm sao cũng phải chừa lại một chút."

"Chờ mẹ của con khỏi bệnh rồi, trong nhà chỗ cần dùng tiền liền không có nhiều. Con có thể làm việc bán thời gian, kiên trì đến năm tư đại học, liền có thể đến công ty của thầy Lâm thực tập, vậy là có thể nuôi sống gia đình rồi."

"Cậu, cậu ta còn có công ty !"

Vương Phương và những người khác thập phần bất ngờ, Lâm Dật chỉ là giáo viên đại học, như thế nào lại có công ty?

Chẳng lẽ là sản nghiệp của gia tộc.

Nếu như hiểu theo hướng đó, đó không phải là thế hệ con nhà giàu sao.

"Thầy Lâm, mạo muội hỏi một chút, công ty của thầy tên gì?" Vương Phương hỏi.

"Cô hỏi vấn đề này đúng là rất mạo muội."

Vương Phương lúng túng, "Anh là thầy giáo của Tiểu Nhiễm, tôi không coi anh là người ngoài, cho nên liền nhiều miệng hỏi một câu."

"Công ty nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới."

"A a, công ty nhỏ cũng phải có tên chứ." Trần Vĩnh Tân hai tay đút ở trong túi, vẻ mặt hờ hững.

Mới vừa rồi bị Lâm Dật đùa bỡn, cục tức này anh ta vẫn không thể nào nuốt xuống được.

"Như vậy không tốt lắm, làm như vậy thật giống như là tôi đang khoe khoang."

"Tuy rằng điều kiện của anh cũng không tệ lắm, nhưng quan hệ xã giao của tôi cũng không kém, còn lâu mới nói là có thể khoe khoang được, anh nghĩ nhiều rồi."

"Đúng vậy." Vương Đồng nói: "Anh cũng quá tự phụ rồi."

"Anh nói tôi biết tên, nói không chắc tôi còn biết đến đấy." Trần Vĩnh Tân nói:

"Hơn nữa anh em tốt của tôi, là làm bên công trình, chờ tôi trở lại nói với anh ấy, nói không chắc có thể giới thiệu cho anh mấy cái hạng mục."

"Chính là tập đoàn Lăng Vân ở đại lộ Thế Kỷ, quy mô cũng không lớn, chỉ có hai tòa nhà, thật có chút khó nói ra khỏi miệng."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 282.
Bình Luận (0)
Comment