Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 294 - Chương 292. Mát Xa Người Mù Trong Truyền Thuyết

Chương 292. Mát Xa Người Mù Trong Truyền Thuyết
Chương 292. Mát Xa Người Mù Trong Truyền Thuyết

“Em không lái xe sao?”

“Em để tài xế đưa tới.”

“Vậy để cho tài xế đưa em về không được sao.”

“Không được, anh tới đón em đi!” Kỷ Khuynh Nhan thở phì phò, nói:

“Vậy mà em còn mua cho anh không ít đồ, thế mà một chút lương tâm cũng không có.”

“Em nói một chút xem có phải là mình sắp đến tháng rồi hay không, sao lại không khống chế nổi tính tình của mình thế.” Lâm Dật cười ha hả, nói.

“Là anh chọc tức em trước.”

“Em đang tức giận sao?” Lâm Dật vô tội nói:

“Đã một khoảng thời gian, anh không còn là tài xế của em nữa, với lại anh còn chưa hỏi em là đi dạo phố, sao lại không gọi điện cho anh. Em như vậy, làm cho anh cảm thấy mình không có cảm giác tồn tại!”

“Hừ, anh đúng là biết nói chuyện.” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Em đang ở cửa A bên cạnh Starbucks, đi đến đó là có thể nhìn thấy em.”

“Được, đợi anh ở đó.”

Cúp điện thoại, Lâm Dật lái xe đến quảng trường Vạn Đạt.

Đỗ xe tại cổng A, đập vào mi mắt là cửa hàng Starbucks, Lâm Dật trực tiếp đi tới.

Trong quán cà phê, bên cạnh Kỷ Khuynh Nhan có mười mấy cái túi to to nhỏ nhỏ.

“Không phải chứ, em mua nhiều đồ như thế?”

“Nhiều cũng đều là mua cho anh, em chỉ mua một bộ quần áo cho mình mà thôi.” Kỷ Khuynh Nhan ngạo kiều nói: “Anh xem em có tốt với anh hay không.”

“Tốt tốt tốt, em là tốt nhất rồi.” Lâm Dật cười nói.

“Còn không phải sao, mệt chết em rồi, đây là lần đầu em tự mình cầm nhiều đồ như vậy đấy.”

“Gọi điện thoại cho anh không phải là xong sao, tự mình cầm làm gì.”

“Anh cũng không phải là không có việc gì, em vẫn là tự mình làm thì hơn.” Kỷ Khuynh Nhan cười hì hì nói: “Chuyện làm ăn đều đã sắp xếp xong xuôi, em dự định đặt vé máy bay trước ngày mai, thời gian của anh không có vấn đề gì chứ.”

“Tất nhiên là không có vấn đề.”

“Ừm, vậy bây giờ về nhà thôi.” Kỷ Khuynh Nhan cười nhìn Lâm Dật: “Mua cho anh nhiều đồ như vậy, có phải nên khao em một chút hay không?”

“Là khao người em, hay là khao dạ dày em đây?”

“Hắc hắc, đều cần.”

“Đi thôi.”

Lâm Dật mang theo bao lớn bao nhỏ, cùng Kỷ Khuynh Nhan đi ra khỏi quán cafe.

“Tôi dựa vào, mấy người nhìn xem, người phụ nữ đi ra từ Starbucks kia, lớn lên cũng quá đẹp đi.”

“Nào chỉ là đẹp mắt, quả thực như tiên nữ vậy.”

“Các người nhìn người đàn ông bên cạnh cô ấy xem, dáng dấp cũng không kém, hơn nữa còn chủ động giúp người ta xách đồ, dạng phú nhị đại như này thời nay quả thật là hiếm thấy.”

“Khi nào thì lão tử mới có thể cua được nữ nhân xinh đẹp như vậy a!”

“Chờ chừng nào anh có 100 tỷ thì có thể cua được phụ nữ cấp độ này.”

“Vậy cũng chỉ có thể hy vọng rằng con của tôi, lúc viếng mồ mả nhớ đốt thêm cho tôi rồi.”

Đi đến bãi đỗ xe, Lâm Dật mở cốp sau, bỏ đồ áo mà Kỷ Khuynh Nhan mua vào trong, sau đó lái xe rời đi.

“Mẹ nó, không phải chứ, đi FAW cũng có thể cua được gái đẹp sao? Vậy Wuling Hongguang của tôi có phải cũng có sức đánh một trận hay không?”

Lâm Dật lái xe mang Kỷ Khuynh Nhan đến Cửu Châu Các.

“Cuối cùng cũng về đến nhà, đi dạo một buổi chiều, mệt muốn chết.”

Tiến vào nhà, Kỷ Khuynh Nhan vứt bỏ đôi giày cao gót trên chân xuống, không có hình tượng chút nào mà nằm lên trên ghế sô pha.

“Có cần anh mát xa giúp em hay không?”

“Được thôi, hôm nay cho anh một cơ hội.” Kỷ Khuynh Nhan được tiện nghi còn khoe mẽ, “Nhưng vẫn là đi nấu cơm trước đi, thật là có chút đói bụng, em sẽ vào bếp giúp đỡ.”

“Anh nhớ hình như trước đây em có nói qua là trong vòng một tháng sẽ không ăn bất kỳ thứ gì do anh làm, lúc này mới mấy ngày mà đã đổi ý rồi sao?”

“Ai nha, hôm nay là tình huống đặc biệt, không tính toán gì hết, anh không thể tính toán nhiều với em như vậy.”

“Là bởi vì đến tháng sao?”

Gương mặt Kỷ Khuynh Nhan đỏ lên, “Đừng đoán mò nữa, nấu cơm đi.”

“Được, ăn pudding caramen không?”

“A...”

Vừa định trả lời thì Kỷ Khuynh Nhan dừng lại suy nghĩ một chút rồi nói: “Hôm nay em muốn đổi đổi khẩu vị, muốn ăn pudding vani.”

“Được, chờ chút.”

Tốc độ nấu cơm của Lâm Dật rất nhanh, khoảng 40 phút sau thì đã làm xong toàn bộ. Nhưng Kỷ Khuynh Nhan vẫn đi vào giúp đỡ, cô không muốn xấu hổ khi để anh làm việc một mình.

“Lâm Dật, em đã mang bát đũa lên rồi, anh bưng nồi canh bên trong ra là được rồi.” Đứng trước bàn ăn, Kỷ Khuynh Nhan nói.

“Ừm, em ăn trước đi.”

Lâm Dật bưng một cái nồi đi lên, mở nắp ra, từng đợt hương thơm vị ngọt xông vào mũi.

“Cái này, đây không phải là nước đường đỏ sao?”

“Bên trong còn có táo và nấm tuyết, đây là bản cao cấp đó nha.”

“A... Anh làm cái này làm gì vậy.” Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng hỏi, cảm thấy ấm áp.

“Dì cả sắp tới, phải uống ít đồ bồi bổ.”

Kỷ Khuynh Nhan một tay kéo má, “Làm cho em thì cứ nói thẳng đi, hắc hắc, cho anh một cái hôn gió, xem như là khen thưởng.”

“Nhanh ăn cơm đi, để lâu nguội đấy.” Lâm Dật cười nói.

“Ừm.”

Tốc độ ăn cơm của Kỷ Khuynh Nhan không nhanh, một bữa cơm ăn hết 40 phút.

Sờ lấy bụng của mình, Kỷ Khuynh Nhan ngồi xuống trên ghế sô pha, khuôn mặt đáng yêu lộ ra vẻ thỏa mãn trước nay chưa từng có.

“Lâm Dật, em nghỉ một lát, anh giúp em mát xa vài cái.”

“Anh cảm thấy, em cần phải đi vài vòng, để toàn thân có thể được thả lỏng, như vậy hiệu quả sẽ càng tốt hơn.”

“Anh là muốn em mặc đồ tắm, sau đó mới qua mát xa cho em chứ gì.”

“Ngạch...”

Gần đây làm sao vậy, đều không theo kịp cô ấy?

Xem ra cần phải triển khai con đường mới.

“Kỷ nữ sĩ, xin đừng hoài nghi phẩm đức nghề nghiệp và thái độ chuyên nghiệp của tôi.”

“Em thấy anh giống một tên lưu manh hơn.” Kỷ Khuynh Nhan ngẩng cao đầu, nói: “Lại nói, mát xa chuyên nghiệp đều là người mù, anh không có chút chuyên nghiệp nào cả.”

“Việc này không phải đơn giản sao, chỉ cần anh muốn là có thể biến thành người mù trong vài phút.”

Lâm Dật nhắm mắt lại, nhào tới phía Kỷ Khuynh Nhan.

“A! Ha ha...”

“Lâm Dật, anh bắt nạt người ta, không cho phép gãi ngứa.”

“Tay của anh để ở đâu vậy.”

“Anh là người mù, anh cũng không biết là để ở đâu, phó thác cho trời đi.”

“Đừng đừng, em biết sai rồi.” Tóc tai của Kỷ Khuynh Nhan đã lộn xộn, nói:

“Cũng đã đáp ứng để anh mát xa, còn dùng phương thức như vậy chiếm tiện nghi của em để làm gì.”

“Vậy là được rồi nha.”

Kỷ Khuynh Nhan sửa sang lại tóc, đi lên lầu thay đồ ngủ, sau đó hét vọng xuống dưới lầu:

“Lâm Dật, đến phòng em...”

“Anh đến đây.”

Kỷ Khuynh Nhan còn chưa dứt lời, thì phát hiện Lâm Dật đã đứng phía sau mình.

A _!

Còn không đợi Kỷ Khuynh Nhan kịp phản ứng, thì đã bị Lâm Dật ôm lấy, trực tiếp ném lên giường.

Phập phồng gợn sóng, sóng dậy ầm ầm giống như biển lớn.

“Lâm Dật, tên chết bầm nhà anh, có tin em cắn anh hay không!”

Anh vỗ một cái trên mông Kỷ Khuynh Nhan, “Bớt nói nhảm đi, nằm sấp xuống.”

“Nếu không phải do anh nấu cơm cho em thì em nhất định sẽ cắn chết anh.”

“Vậy sau này, em có còn muốn ăn cơm anh nấu nữa hay không?”

“Muốn.”

“Vậy còn không nằm sấp xuống?”

“Ừ, biết rồi.”

Kỷ Khuynh Nhan nằm úp sấp trên giường, Lâm Dật cũng không đùa cô nữa, giúp cô mát xa thắt lưng.

“Em có nghe Viện Viện nói qua, Triệu Chính Dương tố cáo anh sao?”

“Cô ấy nói cho em? Cái miệng này đúng là quá nhanh, anh phải trừ lương của cô ấy mới được.”

“Người ta cũng không có ý gì khác, anh trừ lương người ta làm gì, lại nói, chuyện lớn như vậy, sớm muộn gì em cũng biết thôi.”

“Ý của anh là, trừ bớt tiền lương của cô ấy, chẳng phải là sẽ tiết kiệm được tiền sao.” Lâm Dật nói:

“Tranh thủ thời điểm cuối năm, đem tiền lương của cô ấy trừ sạch, quyết định như vậy đi.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 292.
Bình Luận (0)
Comment