Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 317 - Chương 315. Bưng Hết Cả Ổ

Chương 315. Bưng Hết Cả Ổ
Chương 315. Bưng Hết Cả Ổ

Trầm Thiên Trác nghe được ý nghĩa khác trong câu nói của Lâm Dật.

"Cậu Lâm, chẳng lẽ cậu còn muốn về nước?"

"Chẳng lẽ anh không có ý nghĩ này sao?"

Lâm Dật hỏi lại:

"Lấy tài nghệ của anh bây giờ, đừng nói là chủ động trở về nước, cho dù là anh ở nguyên chỗ này, cũng sẽ có vô số người trong nước đến nhà bái phỏng để xin anh nhận chức đi."

Trầm Thiên Trác cười khổ một cái,

"Đúng là có. Mấy ngày trước, còn có một nhà tên là Sở nghiên cứu Long Tâm, phái người tới tìm tôi đây, nhưng mà tôi không cho bọn họ có cơ hội gặp mặt."

Lâm Dật mặt không đổi sắc, không để cho Trầm Thiên Trác nhìn ra manh mối.

"Thế mà ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không cho, chắc hẳn anh chưa có mong muốn trở về nước làm việc rồi."

"Cũng không phải là không có. Bất kể nói như thế nào, tôi cũng là người Hoa, nơi này cho dù tốt cách mấy đi chăng nữa, cũng không phải quê hương của tôi."

Trầm Thiên Trác cảm thán nói:

"Giống như cậu đã nói, bên ngoài cho dù món súp mận có thể dễ dàng uống được, cũng không bằng hương vị quê nhà."

"Vậy vì sao anh còn một mực lưu lại ở nơi này?"

"Bởi vì tôi muốn làm nghiên cứu học thuật."

Trầm Thiên Trác nói ra:

"Ở chỗ này tôi có thể tìm được vô số người cùng chung chí hướng, không có ai can thiệp vào công việc của tôi. Năng lực của tôi có thể được tự do phóng thích một cách tối đa, đây là điều mà tôi muốn nhất."

"Chẳng lẽ anh cho rằng trình độ khoa học trong nước không đáp ứng được yêu cầu của anh?"

"Điều đó cũng không phải, chỉ là môi trường nghiên cứu không được tốt lắm."

Trầm Thiên Trác giãi bày:

"Cậu cũng biết, làm phát triển nghiên cứu cũng là một cái động không đáy, bất luận là quăng đi vào bao nhiêu tiền, cũng có thể đổ xuống sông xuống biển. Nếu như không ai chống đỡ, quỹ ngân sách không lấy được dự án đầu tư, vậy thì nghiên cứu khoa học sẽ không cách nào tiến hành. Hơn nữa, tôi lại là người không quá giỏi giao tiếp, càng không muốn đem thời gian lãng phí vào những mối quan hệ cá nhân, cho nên kế hoạch vẫn bị gác lại đến bây giờ."

Lâm Dật chỉ có thể gật đầu đồng ý. Mặc dù anh không phải người chuyên làm nghiên cứu khoa học, nhưng đối với tình huống bên trong thì vẫn có sự hiểu biết nhất định.

Giống như Trầm Thiên Trác nói, không nhận được lợi ích, không ai nguyện ý nện tiền vào bên trong cái động không đáy.

Mà về mặt quan hệ cá nhân, cũng sẽ lưu lại nhiều vấn đề sau khi trải qua thời gian dài.

Đối với sự phát triển của ngành nghiên cứu khoa học mà nói, đúng là trở ngại mang tính tiêu cực.

Trầm Thiên Trác nhìn Lâm Dật không nói tiếp nữa, cười một cái nói:

"Cậu là người trẻ tuổi có tài năng bẩm sinh nhất mà tôi từng gặp qua trong mấy năm nay. Lấy thực lực của cậu, ở trong nước cầm tới mức lương ngàn vạn tệ một năm, căn bản không thành vấn đề. Vậy mà cậu cũng tới nơi này, có lẽ nguyên nhân cũng giống như tôi sao."

Lâm Dật cười ha ha,

"Đúng là có nguyên nhân ở phương diện này."

"Cho nên mới nói, chúng ta cứ tạm thời ở lại nơi này đi, chờ có cơ hội thì sẽ trở về."

Trầm Thiên Trác vừa cười vừa nói:

"Hơn nữa tôi cũng đã nghĩ kỹ, cho dù là trở về, cũng không thể chỉ là mỗi một mình tôi, mà tôi còn muốn đưa cả đoàn đội của mình trở về."

Hai mắt Lâm Dật tỏa sáng, không nghĩ tới Trầm Thiên Trác sẽ nói ra điều này.

Đó chính là muốn đào tất cả, bao gồm anh ta và đoàn đội của anh ta đều đưa trở về. Như vậy chẳng phải rất sảng khoái sao?

Lâm Dật hai tay gối ở sau gáy, cảm thán nói:

"Nếu có thể ở cùng nhau, không hạn chế tiền của tôi và đồng thời cho tôi đầy đủ sự tự do nghiên cứu khoa học, vậy thì hiện tại tôi sẽ lập tức muốn về nước."

Trầm Thiên Trác cười ha ha một tiếng.

"Nói thì dễ dàng, nhưng làm được thì lại rất khó khăn. Nói thật ra, mấy năm nay tôi vẫn luôn chờ đợi cơ hội như vậy, nếu không tôi cũng rời đi rồi. Ánh trăng quê nhà luôn luôn tròn hơn so với ở nước ngoài."

"Ha ha ha, lời nói này quá đúng..."

Lâm Dật cảm giác cuộc thăm dò của mình, đã thấy được hiệu quả mới.

Trầm Thiên Trác cũng không phải là một người sính ngoại, chỉ là anh ta sống càng trong sạch, càng thuần túy hơn.

Nếu có người có thể cung cấp cho anh ta hoàn cảnh làm việc như vậy, có lẽ anh ta đã sớm ra đi.

Tuy nhiên suy nghĩ kỹ một chút, người này không phải là chính mình hay sao.

Muốn tiền cho tiền, muốn thiết bị cho thiết bị, muốn hoàn cảnh độc lập có thể cho hoàn cảnh độc lập. Ông chủ như vậy, đi đâu mà tìm đây?

Nhưng bây giờ, còn không phải thời điểm ngả bài với anh ta.

Kiểu người giống như Trầm Thiên Trác, nhất định phải thả dây dài câu cá lớn.

Sau này, đến mức hoàn toàn quen thuộc với anh ta, mình mới có thể ra tay.

"Anh Trầm, bây giờ anh đang nghiên cứu dự án gì?"

"Công ty để cho đội ngũ của tôi, phụ trách phát triển nghiên cứu hệ thống an toàn mới, mà cậu biên soạn ra bộ trình tự kia, cũng đúng là thứ mà chúng tôi cần."

"Thật ra, toàn bộ sở trường của tôi đều là dựa vào lĩnh vực công nghệ Chip. Tôi viết ra bộ trình tự kia, cũng là thông qua lực tính toán nghiền ép của Chip mới thực hiện được. Cho nên ở phương diện này, tôi có thể cho trợ giúp cho anh."

"Thế này tốt hơn, chúng tôi phụ trách khung kỹ thuật thượng tầng, cậu phụ trách về mặt dấu hiệu trình tự Chip. Tôi tin tưởng dự án này, chẳng mấy chốc sẽ bị đánh hạ."

Lâm Dật gật gật đầu,

"Tôi cũng có lòng tin như vậy. Tuy nhiên dự án hiện đang phụ trách mà anh vừa mới nói tới, là công ty giao cho anh. Vậy anh cũng có công trình của cá nhân sao?"

"Hiện tại, phương hướng nghiên cứu của tôi chủ yếu là liên quan tới phương diện máy vi tính thị giác, có quan hệ với máy quang khắc. Cậu là chuyên gia trong lĩnh vực Chip, có lẽ phải biết một số."

"Biết một chút, nhưng không hiểu rõ quá nhiều."

Lâm Dật trong lòng âm thầm thở phào một cái.

Đến tận đây, chuyện liên quan tới Trầm Thiên Trác, mình đã hiểu rõ không sai biệt lắm.

Giống như Lục Dĩnh và Tôn Phú Dư nói, Trầm Thiên Trác đúng là chuyên gia ở phương diện này. Mình muốn làm máy quang khắc, anh ta đúng là nhân tố quan trọng nhất trong đó.

Như vậy tiếp theo, cũng là lôi kéo làm quen với anh ta. Chờ đến khi thân thuộc, lại mượn gió bẻ măng, đưa cả đội ngũ của anh ta mang trở về nước.

Tuy nhiên có thể thành công hay không, bản thân Lâm Dật cũng không chắc. Dù sao người ta cũng là chuyên gia, chỉ số IQ cao là không thể nghi ngờ.

Còn lại thì phải xem ý trời.

Nhưng Lâm Dật luôn có loại tự tin không hiểu, muốn bắt lại Trầm Thiên Trác có lẽ không phải là vấn đề.

Cho dù không bắt được Trầm Thiên Trác, chính mình bán một chút nhan sắc, nghĩ cách làm quen với vợ anh ta.

Lại để cho vợ anh ta thổi lời nói nhẹ bên tai một chút, vấn đề cũng không lớn.

Nhưng mà việc này là thuộc về đường cong cứu quốc cũng không thể đi quá nhiều hướng.

Chính mình còn phải lượng sức mà đi tới, nếu không dễ dàng bị lật xe.

"Trước tiên cứ như vậy đi, tối nay tôi còn phải cho nấu cơm cho vợ, ngày mai tôi lại tới."

"Không có vấn đề gì, đến cấp bậc của chúng ta, thời gian đều rất tùy ý."

Đơn giản hàn huyên vài câu, Lâm Dật rời khỏi tòa nhà Microsoft.

Nhìn theo bóng lưng Lâm Dật rời đi, Trầm Thiên Trác hài lòng gật đầu, tự nhủ:

"Anh bạn trẻ cũng không tệ lắm, mang lòng yêu nước, có phong phạm của mình năm đó."

Từ tòa nhà Microsoft đi ra, Lâm Dật xoay xoay lưng.

Hôm nay, tiến độ vượt quá sự tưởng tượng của mình, không còn mấy ngày nữa là có thể kéo lưới thu dây.

Trở lại khách sạn không bao lâu, Kỷ Khuynh Nhan và Quan Nhã cũng quay về rồi.

Ở trên tay của Kỷ Khuynh Nhan còn nhiều thêm một chiếc Laptop Apple, xem bộ dáng là vừa mới mua.

Đơn giản thu dọn một chút, ba người giải quyết cơm tối ở nhà hàng Tây bên cạnh khách sạn, sau đó mới mỗi người trở lại phòng nghỉ.

"Ngây ngốc ở khách sạn suốt cả buổi, chắc anh nhàm chán lắm nhỉ?"

Kỷ Khuynh Nhan áy náy nói.

"Còn tốt còn tốt."

Lâm Dật cố ý nói như vậy, dạng này mới có thể biểu hiện cảm xúc ủy khuất của mình ra ngoài, mà chẳng phải cố gắng hết sức.

Lâm Dật cũng sợ hãi than thở với kỹ xảo diễn xuất của chính mình.

Da trâu.

Nhìn thấy Lâm Dật biểu lộ hậm hực, Kỷ Khuynh Nhan tâm lý áy náy.

Tập đoàn Lăng Vân bận rộn nhiều công việc như vậy, Lâm Dật đều đẩy tất cả sang một bên, tập trung đưa mình đi ra nước ngoài chơi. Còn mình thì lại vì chuyện công việc, mà bỏ rơi anh ấy một chỗ.

Vừa nghĩ tới đây, tâm lý của Kỷ Khuynh Nhan trở nên không dễ chịu.

"Anh vất vả rồi."

Kỷ Khuynh Nhan nói ra:

"Em sẽ cố gắng hoàn thành công việc sớm, sẽ không để cho anh phải chờ quá lâu."

"Không sao, mặc dù em là bên B của dự án bến cảng Vọng Giang, nhưng trong này cũng là sản nghiệp của anh, anh cũng có trách nhiệm với sự kiện này, không thể trách em được."

"Nhưng em đã bỏ rơi anh một chỗ, đây là lỗi của em."

"Không cần quá áy náy, em hãy nghĩ biện pháp bổ khuyết là được."

"Hừ, em thấy anh chính là không có ý tốt."

Kỷ Khuynh Nhan nói ra:

"Hôm trước đã bổ khuyết cho anh một lần, về sau anh cũng đừng nghĩ."

"Haizz, để một mình anh ở trong khách sạn, cô độc sống nốt quãng đời còn lại đi."

"Anh đừng nói như vậy."

Kỷ Khuynh Nhan vội vàng nói:

"Ở đây không chỉ có hai chúng ta, Quan tổng cũng ở đây. Nếu để cho nàng biết, buổi tối chúng ta ngủ cùng ở một gian phòng, xấu hổ lắm."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 315.
Bình Luận (0)
Comment