Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 316 - Chương 314. Tình Cờ Gặp Trầm Thiên Trác

Chương 314. Tình Cờ Gặp Trầm Thiên Trác
Chương 314. Tình Cờ Gặp Trầm Thiên Trác

"Ừm hả?"

Mấy lập trình viên đang đứng xem đều sửng sốt, ai cũng không nghĩ tới Lâm Dật sẽ nói ra như vậy.

"Lâm tiên sinh, anh nói như vậy, không phải có chút quá mức sao." Carson nhịn không được lên tiếng:

“Những người ở đây toàn là kỹ sư, anh thật sự cho rằng chúng tôi xem không hiểu những đoạn mã anh viết sao?”

"Thật sự là có khả năng mọi người xem không hiểu vì thế hãy gọi người nào giỏi nhất đến đây, để tránh mất thời gian của đôi bên."

"Ha ha ha..."

Carson cười lạnh một tiếng, "Theo tôi thấy anh vẫn nên nhanh chóng viết ra đi để tránh làm mất thời gian của lãnh đạo của chúng tôi."

Lâm Dật cũng không đáp lại tiện tay mở thiết bị nhập mã ra, dùng một tay gõ mã.

Còn tại sao lại dùng một tay?

Đương nhiên là vì trang bức, nếu không mấy người đứng đây còn không biết mình lợi hại tới cỡ nào.

Nhìn mấy ngón tay của Lâm Dật gõ trên laptop mà như là đánh đàn piano, gõ không ngừng trên bàn phím, Jessica giật nảy mình.

Người này lớn lên đẹp trai như vậy, chắc cũng không còn độc thân nữa.

Mấy lập trình viên đứng bên cạnh cũng bị tốc độ tay của Lâm Dật làm cho chấn kinh, tối thiểu nhất bọn họ cũng không có năng lực đó.

"Cái này là viết cái gì? Gõ loạn trên bàn phím sao?" Một anh chàng da đen lên tiếng: "Tôi hoàn toàn xem không hiểu, tôi chưa từng thấy qua mấy đoạn mã này."

"Tôi cũng vậy, chúng giống như là mấy đoạn mã bị viết sai." Một anh chàng da trắng lên tiếng.

Carson đưa mắt nhìn Lâm Dật, "Lâm tiên sinh, hy vọng anh không muốn lòe người, đồng nghiệp của tôi đã nói, mấy đoạn mã anh gõ đều sai, cho nên, anh có thể rời đi."

"Tôi đã nói từ đầu là các anh xem không hiểu, thế mà còn không chịu thừa nhận."

"Các đoạn mã anh viết đều sai thì chúng tôi phải hiểu như thế nào?"

"Chờ một chút!"

Jessica gọi Carson lại, "Những đoạn mã này hình như là tôi đã từng thấy ở đâu rồi."

"Cái gì! Cô đã gặp qua?"

"Tôi đã từng thấy Trầm tổng viết mấy cái tương tự nhưng mà nhìn lại thì thấy cũng không giống lắm." Jessica nói ra: "Tôi cảm thấy nên nhanh báo cáo việc này cho Trầm tổng."

"Làm sao có thể!" Carson không tin: "Cô có phải là nhìn lầm hay không, dù sao chuyên ngành của cô cũng không phải là máy vi tính."

"Có câu chưa ăn qua thịt heo, nhưng cũng đã thấy heo chạy, tôi tuy không phải học máy vi tính, nhưng anh không được xem thường trí thông minh của tôi, tôi đã làm việc ở đây nhiều năm như vậy thì cũng phải có chút hiểu biết về mấy đoạn mã như thế này chứ."

Mặc dù Jessica nói như vậy, nhưng những người khác cũng không để bụng.

Chương trình máy vi tính là những thứ gì đó rất cao thâm, nhìn thấy những thứ mà mình không biết rõ có thể cũng nhìn lầm!

"Các người làm gì ở đây thế?."

Trong lúc mọi người đang giễu cợt Lâm Dật, thì có một người đàn ông trung niên đi đến phía sau họ.

Khi người đàn ông trung niên này xuất hiện, không khí trong phòng nghiêm túc lên hẳn.

"Trầm tổng!"

Lâm Dật đột nhiên ngẩng đầu, ngoài ý muốn phát hiện, người đứng ở trước mặt mình chính là Trầm Thiên Trác!

Không cần nhìn bảng tên trên ngực của anh ta, Lâm Dật đã nhận ra bởi vì bộ dạng của anh ta đã ghi vào trong đầu anh.

Trầm Thiên Trác có quả đầu chia ba bảy, ăn mặc quần áo cũng bình thường, rất phù hợp với suy nghĩ trong đầu Lâm Dật về một người chỉ biết đến công việc.

Khóe miệng Lâm Dật mang theo ý cười, vốn cho rằng phải bỏ chút thời gian, mới có thể nhìn thấy anh ta, không nghĩ lại trùng hợp như vậy.

"Tất cả ở đây làm cái gì thế." Trầm Thiên Trác hỏi.

"Trầm tổng, người này gọi là Lâm Dật, anh ta muốn ứng tuyển vào vị trí Phó giám đốc điều hành, còn cường điệu rằng mình có năng lực nổi bật, có thể đảm nhiệm cái này chức vị, cho nên chúng tôi..."

"Nói đùa cái gì vậy!"

Trầm Thiên Trác hừ lạnh một tiếng, "Anh ta mới bao nhiêu lớn! Mấy lời này mà mấy người cũng tin à? Mấy người thật sự làm tôi thất vọng."

"Vâng phó tổng."

"Ha ha..."

Carson cười lạnh một tiếng, "Được rồi, Trầm tổng đều đã lên tiếng, nói rõ anh đã bị tuyên án tử hình, thu dọn đồ đạc rời đi đi, gõ ra một đống đoạn mã vô dụng, anh không cần mặt mũi nữa sao."

"Có phải là đoạn mã vô dụng hay không thì để cho anh ta xem không phải biết ngay sao."

Lâm Dật đưa máy tính qua, để ngay tầm mắt của Trầm Thiên Trác.

Lúc đầu Trầm Thiên Trác cũng không muốn nhìn, nhưng sau khi nhìn lướt qua, thì như là bị điểm huyệt đứng im tại chỗ.

"Cái này, đây là đoạn mã do cậu viết ra sao? !"

"Đương nhiên, bọn họ đều có thể làm chứng."

Chỉ mới nhìn thấy mấy dòng mã đầu tiên, Trầm Thiên Trác tựa như nữ nhân được nhìn thấy nhẫn kim cương, hai con mắt tỏa sáng!

"Mấy đoạn mã như thế này ngay cả tôi cũng không cách nào viết ra được, không nghĩ tới cậu lại có thể viết ra quả thật là một thiên tài!"

Jessica cùng Carson và mấy người đang đứng xem đều bị lời nói của Trầm Thiên Trác làm cho rung động!

Ngài ấy là Phó tổng giám đốc cao cấp của công ty, có thể nói là dưới một người, trên vạn người!

Vậy mà lại cho người khác đánh giá cao như vậy!

Điều này đã nói rõ những đoạn mã này không có vấn đề gì!

Nhưng anh ta mới có hai mươi mấy tuổi, làm sao có thể có thiên phú cao như vậy?

Người Hoa cũng quá thông minh đi!

"Cái này tôi hiện tại đã có đủ tư cách làm Phó giám đốc điều hành hay chưa?"

Trầm Thiên Trác trầm ngâm một lát sau đó mở miệng nói, "Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đi phòng làm việc của tôi đi."

"Không có vấn đề gì."

Mục tiêu đã mắc câu, Lâm Dật đương nhiên sẽ không ở lại chỗ này nữa.

Văn phòng của Trầm Thiên Trác, diện tích không tính là rất lớn, thậm chí còn có chút lộn xộn.

"Vừa mới làm xong không kịp thu dọn, Lâm tiên sinh chớ để ý."

"Không có việc gì, thư phòng của tôi cũng là cái dạng này." Lâm Dật cười nói, đồng thời dò xét cẩn thận cách bố trí trong văn phòng của Trầm Thiên Trác.

Trên bàn công tác có ảnh chụp của anh ta cùng vợ, con.

Nhìn ra đây là một người nam nhân của gia đình.

"Lâm tiên sinh uống chút gì không?" Trầm Thiên Trác khách khí hỏi: "Tôi kêu Jessica đi chuẩn bị."

"Anh có súp mận không?" Lâm Dật cười nói.

Trầm Thiên Trác nghe xong thì hai mắt tỏa sáng, dường như tìm được người cùng chung chí hướng.

"Chẳng lẽ Lâm tiên sinh cũng ưa thích súp mận?"

"Đây là món ưa thích của tôi nhưng thích nhất vẫn là món súp mận của quê hương ở những nơi khác cũng chỉ miễn cưỡng uống thôi."

"Chẳng lẽ Lâm tiên sinh là người Ôn Châu?" Trầm Thiên Trác kinh hỉ nói.

"Chẳng lẽ anh cũng là...?"

"Tôi là người Ôn Châu Chiết Giang điển hình."

"Thật không nghĩ tới, thế mà lại có thể gặp được đồng hương ở đây, thật trùng hợp." Lâm Dật cười nói: "Chúng ta về sau cùng nhau làm việc càng hòa hợp hơn rồi."

"Đó là nhất định, tôi đại biểu cho Microsoft, chào mừng cậu gia nhập."

"Trầm tổng, trước đừng nói như vậy, ngài có thể quyết định được vị trí làm việc của tôi sao?"

Phó tổng giám đốc cao cấp cùng Phó giám đốc điều hành, tại hành chính trên cấp bậc, là không có phân chia cao thấp.

Nếu như Lâm Dật muốn nhập chức, cũng không phải là Trầm Thiên Trác có thể định đoạt.

"Lâm tiên sinh, cậu là đến nhận lời mời Phó giám đốc điều hành, hẳn phải biết tầm quan trọng của chức vị này, đây cũng không phải là tôi có thể quyết định, cũng không phải một mình Tổng giám đốc có thể quyết định, cho nên không phải là việc một sớm một chiều."

"Tôi cũng hiểu cái đạo lý này." Lâm Dật gật đầu.

"Kỹ thuật của cậu không thể nói, nhưng phòng phát triển nghiên cứu bên kia không thiếu người, tôi sẽ an bài cho cậu đến làm phó tổng bộ phận toàn cầu thị trường, nhưng đây là tạm thời, lấy năng lực của cậu, chỉ cần vùi đầu vào làm việc thì vị trí Phó giám đốc điều hành sớm muộn gì cũng là của cậu."

"Ai..."

Lâm Dật thở dài, "Tôi ngược thật sự cũng có một bầu nhiệt huyết, cũng chịu vùi đầu gian khổ làm việc, nhưng nơi này thủy chung không phải là nhà của mình a..."

Hết chương 314.
Bình Luận (0)
Comment