Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 320 - Chương 318. Ảnh Đế Lâm Bận Rộn

Chương 318. Ảnh Đế Lâm Bận Rộn
Chương 318. Ảnh Đế Lâm Bận Rộn

"Cô, cô nói cái gì?"

"Hắn là Phó tổng của các vị?"

"Đúng, chính là tôi."

Lâm Dật híp mắt cười nhìn Triệu Chính Dương:

"Vui mừng không? Bất ngờ không? Kích thích không?"

Triệu Chính Dương mềm nhũn chân, lảo đảo ngã xuống phía sau.

Nếu không có Khúc Nam nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, thì anh ta đã ngã ngửa xuống đất rồi.

"Ngươi, ngươi chỉ là tên lưu manh! Có tư cách gì trở thành Phó tổng của Microsoft?" Triệu Chính Dương

"Đừng có nói khó nghe như vậy, đồng nghiệp mới của tôi đều ở đây, anh bảo tôi làm sao làm việc được." Lâm Dật nói.

"Đúng rồi, các người muốn ký hợp đồng hả? Để tôi xem một chút, nếu không thành vấn đề thì tôi sẽ ký."

"Ngươi lại tốt bụng như vậy sao?"

"Khá đấy, xem ra trí thông minh cũng khá cao, còn đoán được là tôi sẽ không ký hợp đồng chính thức."

"Ngươi, ngươi..."

Cả người Triệu Chính Dương run lên, mặt trắng bệch, tức đến độ nói không ra lời.

Phụt!

Máu đỏ phun ra từ miệng Triệu Chính Dương.

Khúc Nam bị doạ sợ hết hồn:

"Triệu tổng, Triệu tổng! Ngài đừng dọa tôi!"

Bất kể Khúc Nam la gọi thế nào, Triệu Chính Dương cũng không hề nhúc nhích, dường như đã bất tỉnh.

"Lâm Dật, ngươi chờ đó, Triệu gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Lâm Dật: ???

Buổi tiệc từ thiện tối hôm đó là một lần, lúc ở sân bay là một lần, hiện giờ mới hiệp thứ ba đã không chịu nổi rồi?

Có phải là quá yếu rồi không vậy?

Chẹp, như vậy không được đâu.

Khúc Nam đỡ Triệu Chính Dương phun máu rời đi. Lâm Dật xoay eo.

"Được rồi, hạng mục đã đàm phán xong, nên làm gì thì làm đó đi."

Thượng Văn Trung: …

Thiệu Khiết: ...

Họ làm việc ở Microsoft bao nhiêu năm, đã ký qua bao nhiêu hợp đồng, cuối cùng chỉ có hai loại kết quả là được hoặc không được.

Thực sự lần đầu tiên nhìn thấy người ký hợp đồng phun máu.

Lâm tổng thật không đơn giản!

Đi ra khỏi phòng họp, Lâm Dật đi tới văn phòng Trầm Thiên Trác.

Sau khi anh đi vào, thấy trong phòng không có ai, hỏi Jessica mới biết Trầm Thiên Trác đi họp.

Rảnh việc, Lâm Dật tùy tiện lấy máy tính bắt đầu làm việc.

Buổi trưa, Trầm Thiên Trác trở về, thấy Lâm Dật đang bận rộn làm việc trong phòng liền cười nói:

"Lần đầu tiên tôi thấy người có tài năng lại còn cố gắng như cậu."

"Cầm tiền của người, trừ tai cho người. Tôi đã ngồi ở chức vị cao như vậy, dù sao cũng phải làm việc thực sự mà."

"Ha ha, vậy thì thật là tốt. Hai chúng ta cùng làm." Trầm Thiên Trác nói: "Nói thật, ở phương diện chip, tôi không bằng cậu."

"Có thể làm lão đại như anh phải nói ra lời ấy thực không phải chuyện dễ dàng."

"Như vậy có là gì. Học thuật vĩnh viễn không có điểm dừng, không ai toàn năng. Đặc biệt là người trẻ tuổi như cậu, ngàn vạn lần không thể kiêu ngạo tự mãn."

Trầm Thiên Trác dừng một chút, nói thật:

"Các cậu mới là tương lai của Trung Quốc."

"Đừng nói vậy, còn phải có người khổng lồ như anh chống lưng, chúng tôi mới có thể đứng dậy." Lâm Dật thật lòng nói.

Buổi chiều, Trầm Thiên Trác từ bỏ hai cuộc họp, cùng Lâm Dật làm công việc gõ mã hóa trong phòng.

Cũng vừa vặn vì một buổi chiều giao lưu sâu, Lâm Dật hiểu Trầm Thiên Trác thêm một bước.

Thành tựu của người này về phương diện tính toán vượt qua sự tưởng tượng của mình.

Đặc biệt là sự cố chấp và bền bỉ chỉ thuộc về con người của khoa học kỹ thuật khiến Lâm Dật thầm sinh lòng bội phục.

Chẳng trách Lục Dĩnh và Tôn Phú Dư lại cho anh ta đánh giá cao như vậy, quả thực xứng đáng.

Nếu như đào anh ta và đội của anh ta đi, kỹ thuật sản xuất máy quang khắc trong nước chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhiều.

Một buổi chiều, Lâm Dật không nói về phương diện khác, ngoại trừ nhận điện thoại của Kỷ Khuynh Nhan và đi vệ sinh thì không làm gì nữa.

Đối với anh, hòa hợp chung với Trầm Thiên Trác tăng tỉ lệ đào anh ta đi là việc quan trọng nhất lúc này.

Nếu quá mức sốt ruột, có khả năng sẽ bị phản tác dụng, chậm mà chắc.

Hơn bốn giờ chiều, Lâm Dật xoay xoay lưng, chuẩn bị rời đi.

Bởi vì Kỷ Khuynh Nhan và Quan Nhã sắp về, anh phải về khách sạn trước họ.

"Không thì tới chỗ tôi ăn đi, hai chúng ta uống một bữa, thuận tiện nghiên cứu trình tự mã hóa thêm." Trầm Thiên Trác mời.

"Tôi không đi đâu, ngồi cả ngày nay buồn chết tôi rồi."

Chào Trầm Thiên Trác, Lâm Dật rời công ty.

Trở lại khách sạn, ba người cùng ăn cơm. Sau đó, Kỷ Khuynh Nhan và Quan Nhã bắt đầu thương lượng chi tiết cải tạo bến tàu Vọng Giang, hoàn toàn ném Lâm Dật sang một bên.

Lâm Dật buồn bực. Anh bảo Quan Nhã qua đây là làm người giữ Kỷ Khuynh Nhan lại, làm sao bây giờ lại thảo luận khí thế ngất trời như thật vậy?

Thấy Kỷ Khuynh Nhan dồn hết tâm tư vào công việc, Lâm Dật cũng không còn tâm trạng dính vào, đi về ngủ sớm.

Reng reng reng...

Sáu giờ sáng hôm sau, di động kêu vang, Lâm Dật mơ màng dậy, thấy tên người liên lạc, chớp mắt tỉnh táo cả ra.

Người gọi tới chính là con trai của Tào Gia Đống, Chủ tịch của Cisco, Tào Tương Dư.

Hiện giờ là sáu giờ sáng ở bên Mỹ, đổi lại giờ trong nước hẳn là sáu giờ tối.

Gọi điện cho mình lúc này, có thể là chuyện gì?

Điều chỉnh tâm trạng một chút, Lâm Dật bấm máy nhận cuộc gọi từ Tào Tương Dư.

"Lâm lão đệ, mấy ngày trước anh gọi điện thoại cho chú. Chú nói chú đi nước Mỹ còn chưa về. Lão ca rất nhớ chú."

Lâm Dật nổi da gà khắp người.

Con mẹ ông, một thằng cao to đen hôi như ông nhớ tôi làm cái lông gì?

"Tôi còn đang ở nước Mỹ, qua mấy ngày nữa mới về. Tào lão ca đừng gấp."

"Vậy thì thật đáng tiếc. Hôm qua có người bạn đưa về mấy thớt ngựa ngoại, đang muốn chia sẻ với cậu một chút đây."

Lâm Dật bĩu môi, quả nhiên, thời gian này lại gọi tới đây, toàn là chuyện tục tĩu.

"Ngựa ngoại(*) thì thôi đi. Anh cũng không phải không biết, tôi đang ở Mỹ đây, đầy đường đều là ngựa ngoại. Tôi cũng chơi chán rồi."

"Lâm lão đệ, nói vậy là chú hiểu lầm rồi." Tào Tương Dư nói.

"Anh nói là ngựa ngoại thật ấy, cái loại để cưỡi, có bốn chân, có đuôi ấy."

"…"

Lâm Dật lúng túng, mẹ nhà ông, nói cho rõ ràng chứ!

(*Từ gốc là "Đại dương mã", nghĩa là ngựa ngoại nhập, nhưng cũng là từ lóng để chỉ gái ngành nước ngoài)

"Lâm lão đệ yên tâm, anh em chúng ta gặp nhau một trận. Anh bảo cậu ta đưa về chậm mấy ngày, phải cho chú cưỡi ngựa một phen cho đã nghiền."

"Dễ nói dễ nói, cảm ơn anh Tào."

"Vậy được, trước hết cứ vậy đi. Chờ chú về, anh sẽ liên lạc lại với chú. Chúng ta tụ tập một hôm. Đều là hàng xóm, đừng quá xa lạ."

"Chắc chắn, phải tụ tập một bữa."

Chém gió một hồi với Tào Tương Dư xong, Lâm Dật ngắt điện thoại.

Nghe diện8 thoại xong anh tỉnh cả ngủ, đi phòng vệ sinh chuẩn bị rửa mặt.

Mục đích của Tào Tương Dư thực chất rất rõ ràng, vậy còn lại chính là thỏa mãn khẩu vị của anh ta, sau đó diễn tốt một vở kịch lớn.

"Mẹ nhà nó."

Lâm Dật mắng:

"Tuồng vui Trầm Thiên Trác còn chưa diễn xong lại phải chạy sô diễn tiếp. Nam diễn viên phòng vé mười tỷ của Trung Quốc phải có một vị trí cho mình."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 318.
Bình Luận (0)
Comment