Vừa rửa mặt xong xuôi, cửa phòng có tiếng gõ.
Lâm Dật mở cửa, Kỷ Khuynh Nhan đi vào. Cô tới là gọi Lâm Dật đi ăn sáng.
Hai ngày sau, quỹ tích sinh hoạt của ba người đều rất đơn nhất.
Kỷ Khuynh Nhan và Quan Nhã bận công việc.
Lâm Dật trằn trọc lòng vòng giữa Microsoft và phòng khách sạn.
Theo Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật cả ngày ở trong khách sạn có lẽ đã sắp mốc meo, cảm thấy áy náy.
Mà hai ngày nay Lâm Dật cũng không thể hiện thế công mạnh hơn.
Trừ gõ mã hóa, anh chỉ tán gẫu chuyện cây cỏ hoa lá với Trầm Thiên Trác, rất có mùi vị bạn vong niên.
Lâm Dật vô cùng cảm ơn vì phần thưởng trí tuệ hiền giả của hệ thống.
Ngoại trừ phương diện máy vi tính, tri thức về lĩnh vực khác cũng có thể tiện tay với tới, lúc Lâm Dật khoác lác không cần tốn sức chút nào.
Ngược lại, Trầm Thiên Trác quả thực thán phục với mức độ tri thức của Lâm Dật đến khó có thể tăng thêm.
Nhìn dáng vẻ, Lâm Dật cũng mới hơn hai mươi tuổi, trừ phương diện chip có trình độ siêu cao, những phương diện khác cũng có rất nhiều trải nghiệm.
Tỉ mỉ so sánh một phen, anh ta quả thực không sánh được với Lâm Dật.
Nếu cho Lâm Dật lắng đọng thêm mấy năm, tương lai của Lâm Dật tại Microsoft có khả năng còn xa hơn anh ta.
Trong phòng làm việc, máy in chạy rầm rầm, Lâm Dật in ra mấy phần tài liệu, nhưng không giao cho Trầm Thiên Trác.
Trầm Thiên Trác cũng không hỏi nhiều. Đó là việc cá nhân của Lâm Dật, anh ta không quản lý được.
"Làm xong rồi!"
Xế chiều hôm đó, Lâm Dật xoay xoay lưng, trên màn hình là một chuỗi ký tự mã hóa khiến người ta hoa mắt váng đầu. Theo Trầm Thiên Trác, đó chính là báu vật vô hạn, càng hấp dẫn người ta hơn hoa hồng và kim cương.
"Thật đúng là cậu." Trầm Thiên Trác thở dài.
"Nếu như là đội nghiên cứu phát minh của tôi, ít nhất chúng tôi cần ba tháng mới có thể làm được. Không ngờ cậu chỉ cần ba ngày đã hoàn thành. Có thể làm đồng nghiệp của cậu thực sự là vinh hạnh của tôi."
Trầm Thiên Trác hưng phấn. Anh ta ở chỗ này chính là để gặp được đồng nghiệp tốt hơn nữa, từ đó tiến hành nghiên cứu phát minh kỹ thuật.
Hiện giờ anh ta đã gặp được Lâm Dật, đó là một sự may mắn.
Hơn nữa hai người còn là đồng hương, cũng coi như đồng điệu với nhau.
"Anh quá khách khí, cũng không có gì." Lâm Dật khiêm tốn nói: "Tôi cũng không ngờ mình lại lợi hại như vậy."
"Thằng nhóc nhà cậu còn khiêm tốn!" Trầm Thiên Trác nói.
"Gần đây tôi chuẩn bị viết báo cáo xem có thể giải quyết vấn đề chức vị không. Với năng lực của cậu, tôi cảm giác làm Phó giám đốc Điều hành cũng có phần thiệt thòi."
"Chuyện chức vị không cần anh xin giúp." Lâm Dật trầm giọng nói: "Tôi chuẩn bị đi rồi."
"Đi à?" Trầm Thiên Trác hoảng hồn, có cảm giác không ngờ Lâm Dật lại nói như vậy.
Mình và cậu ta ở chung rất hòa hợp, mới không tới mấy ngày, làm sao đã muốn đi?
"Tôi dự định về nước."
Đây là kế hoạch ban đầu mà Lâm Dật đã vạch ra.
Tuy Trầm Thiên Trác là then chốt, nhưng cũng không thể lãng phí hết thời gian vào anh ta.
Nhiều ngày qua như vậy, phía bên mình cũng đã cố gắng hết sức, còn lại đành xem ý trời.
Vì thế Lâm Dật dự định ngả bài.
"Tại sao về nước? Chẳng lẽ vì để phát triển tốt hơn?"
Lâm Dật không trực tiếp trả lời.
Mắt anh sáng quắc nhìn Trầm Thiên Trác.
"Trầm lão đại, nếu có người đồng ý táng gia bại sản cung cấp kinh phí cho anh, cho anh tự do vô hạn để nghiên cứu phát minh, anh có đồng ý về nước không?"
Thực ra, Lâm Dật ngay từ ban đầu cũng có thể hỏi ra vấn đề này.
Nhưng như thế sẽ gặp rủi ro quá cao.
Mấy ngày qua, hai người đã xem như bạn vong niên không có gì giấu nhau. Thêm một tầng quan hệ như vậy, Lâm Dật cho rằng tỉ lệ thành công sẽ lớn hơn một chút.
"Làm sao có khả năng? Đừng đùa!" Trầm Thiên Trác xua tay. "Nhà tư bản không phải những người ngu, không thấy lợi ích lại có ai đứng ra làm như vậy."
"Nhưng anh đừng quên, đây là nước Mỹ. Chẳng lẽ anh cho rằng chế độ tư bản chủ nghĩa sẽ tốt hơn?" Lâm Dật nói: "Từ trong xương bọn họ đã chảy tiền tài."
Trầm Thiên Trác không nói lời nào. Anh ta sống ở Mỹ bao nhiêu năm, tất nhiên hiểu rõ sự đáng sợ của Chủ nghĩa Tư bản.
Tuy anh ta là lãnh đạo cao cấp của con thú một sừng trong ngành tài chính này, nhưng cũng chỉ là một người công cụ tương đối cao cấp mà thôi.
Cái gọi là tự do cũng chỉ là tương đối mà thôi.
Lâm Dật đứng bên cửa sổ, cầm điếu thuốc, diễn vẻ cô đơn châm thuốc, vẻ tiêu điều, cảm khái.
"Hai chúng ta xem như người cùng đường. Thẩm lão đại, nếu không có cơ hội thích hợp, anh cảm thấy tôi sẽ chọn về nước vào lúc này sao?"
Nói xong, Lâm Dật quay lại, ánh mắt thẳng thắn lại thâm trầm:
"Tuy rằng chúng ta ở chúng không tới mấy ngày, nhưng hai ta đã kết làm bạn bè. Tôi thực sự rất tiếc cho anh."
"Đối phương thực sự đồng ý như vậy sao?"
Lần này, Lâm Dật vẫn không trực tiếp trả lời, vẻ đầy ước ao nhìn Trầm Thiên Trác.
"Trầm lão đại, nếu thật sự có cơ hội như vậy, anh có bằng lòng đi hay không?"
"A..."
Trầm Thiên Trác cười một tiếng, cũng đốt điếu thuốc:
"Nếu thật sự có chuyện tốt như vậy, tôi đương nhiên muốn đi."
"Chắc chắn chứ?"
"Đương nhiên." Trầm Thiên Trác cười nói: "Chỉ cần có thể cho tôi đủ kinh phí nghiên cứu khoa học và sự tự do học thuật, tôi cần gì ở lại đây."
"Khà khà khà..."
Lâm Dật cười cực kỳ hèn mọn, kích động kéo tay Trầm Thiên Trác:
"Trầm lão đại, tôi đại biểu cho sở nghiên cứu Long Tâm hoan nghênh ngài gia nhập."
"Hả?"
Trầm Thiên Trác ngớ ra.
Giống như anh ta đang xem một bộ phim hoạt hình ấm áp dịu dàng, sau đó phong cách đột nhiên lật nhào, hóa thành Công viên kỷ Jurassic.
Chuyện quái gì thế này hở?
"Anh không nghe rõ sao?" Lâm Dật cười nói: "Tôi tự giới thiệu một chút: Tôi là Lâm Dật, sở trưởng của sở nghiên cứu Long Tâm tại Trung Hải. Hoan nghênh anh gia nhập."
"Cậu, cậu là người của Long Tâm?" Trầm Thiên Trác trừng mắt nói: "Trước đây có hai người tới tìm tôi, họ cũng nói mình là người của Long Tâm."
"Đúng, hai người họ chính là nhân viên của tôi, nhưng họ không thành công. Cho nên, tôi tự thân xuất mã."
Trầm Thiên Trác ngây ra một lúc lâu, cảm giác mình bị lừa.
"Cậu vào Microsoft làm chính là để tiếp cận tôi?"
"Không lệch là bao. Chính diện không được thì phải chọn khúc cua mà vượt thôi."
Lâm Dật nghiêm chỉnh móc trong túi ra một chiếc USB mã hóa.
"Đây là mã nguồn của chip 2.0, hoàn toàn có thể sánh ngang với kỹ thuật mới nhất của Intel. Thế nhưng, tại thời điểm mua máy quang khắc, chúng tôi bị người ta ngầm ngáng chân nên không mua được máy quang khắc của ASML, cho nên chúng tôi quyết định tự mình làm."
"Đùa gì thế, tự mình chế tạo máy quang khắc?"
Trầm Thiên Trác lập tức kích động.
"ASML mất bao nhiêu năm mới nâng tầm danh tiếng ra khắp toàn cầu. Nếu như trong nước muốn chế tạo máy quang khắc còn cần không biết bao nhiêu năm."
"Nói như vậy thật không sai." Lâm Dật nói: "Nhưng chuyện này dù thế nào cũng phải có người làm đúng không?"
Lâm Dật thở dài:
"Giá nhà ở Trung Quốc vì sao cứ tăng mà không hạ? Chẳng phải bởi vì cần những thứ này kéo GDP lên hay sao? Nếu có ngày ngành nghề chế tạo kỹ thuật cao của Trung Quốc đi lên hàng đầu thế giới, những vấn đề này sẽ được giải quyết dễ dàng."
"Hơn nữa, đó cũng là một ví dụ rất tốt. Chẳng lẽ anh không cảm thấy bản mặt của nước Mỹ rất buồn nôn sao?"
"Tôi tin rằng, đến một ngày, khi kết quả dự án của anh được công bố, quê hương sẽ là nơi mà anh chỉ có thể ngóng nhìn, cũng là phương xa mà anh mãi mãi không thể quay về."
------
Dịch: MBMH Translate