Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 322 - Chương 320. Tồn Tại Cùng Đất Trời, Tranh Sáng Với Nhật Nguyệt

Chương 320. Tồn Tại Cùng Đất Trời, Tranh Sáng Với Nhật Nguyệt
Chương 320. Tồn Tại Cùng Đất Trời, Tranh Sáng Với Nhật Nguyệt

Trầm Thiên Trác không nói lời nào.

Điều Lâm Dật nói, anh ta sao lại không biết?

Chỉ là sự việc đến quá đột ngột. Anh ta không hề nghĩ rằng Lâm Dật lại nói với mình những việc này.

Trầm Thiên Trác nhìn phương xa, khuôn mặt thâm trầm, giống như một bức tượng điêu khắc.

Khi thành quả nghiên cứu của anh ta được công bố, quê hương đúng là sẽ trở thành phương xa muốn về cũng không thể.

"Trầm lão đại, tôi hiểu mọi nghi ngờ của anh."

Lâm Dật đưa cho Trầm Thiên Trác tập tài liệu vừa in ban nãy.

"Đây là dòng tiền trong ngân hàng của tôi, gần ba tỷ nhân dân tệ. Khoản mục cho Long Tâm là một tỷ."

"Ngoài ra, tôi còn mấy sản nghiệp khác, toàn bộ cộng lại đặt cọc cho ngân hàng có thể lấy được gần bốn mươi tỷ. Đương nhiên, tôi không có khả năng có ngày phải mang đi cầm cố bất động sản. Dòng tài chính trong tương lai sẽ càng ngày càng nhiều."

"Vì vậy, hiện tại tôi lấy thân phận Sở trưởng sở nghiên cứu Long Tâm cam đoan với anh: Chỉ cần anh đến, tài chính không thành vấn đề, tự do học thuật cũng không thành vấn đề. Chỉ cần anh có thể đến, tất cả những điều này là tôi dành cho anh."

Tài liệu chứng minh trên bàn, Trầm Thiên Trác không xem. Anh ta tin tưởng Lâm Dật sẽ không nói dối chuyện này.

Nhưng anh ta thật tò mò, Lâm Dật còn trẻ tuổi như vậy, vì sao có tài sản lớn như thế?

Thật làm người ta khó mà tin nổi.

"Tôi đã thấy thành ý của cậu." Trầm Thiên Trác nói: "Nhưng tại sao cậu làm như vậy?"

"Dù là tôi, tôi cũng không thể bảo đảm hạng mục của cậu nhất định sẽ thành công. Thậm chí, có khả năng cao là tất cả tiền của cậu đều sẽ đổ xuống sông xuống biển, cuối cùng không thu hoạch được một hạt gạo. Cậu có mưu đồ gì?"

"Chỉ là không muốn nhìn đám người nước Mĩ suốt ngày tinh tướng, chỉ đơn giản như vậy thôi." Lâm Dật nói.

"Bạo lực gia đình không được coi là bản lĩnh. Lộ mặt trên sân khấu lớn toàn thế giới mới là điều thú vị."

"Cho tôi mấy ngày, tôi suy nghĩ một chút." Trầm Thiên Trác trịnh trọng nói.

"Được."

Lâm Dật không nói gì thêm nữa.

"Tôi đi trước."

"Ừm."

Lâm Dật xoay người rời đi, nhưng dừng lại ở cửa.

"Còn gì khác sao?"

"Trầm lão đại, chờ anh về, đừng quên dẫn cả đội của anh theo." Lâm Dật nói: "Đãi ngộ ngũ hiểm nhị kim (*), tôi sẽ để cho anh cảm nhận cái gì gọi là sự quan tâm của chủ nghĩa xã hội nhân văn."

(*Ngũ hiểm nhị kim: Năm khoản bảo hiểm và hai khoản bảo trợ nhà ở)

Tay Trầm Thiên Trác run lên:

"Nghĩ cả ngày trời, hóa ra cậu nhắm cả đoàn đội của tôi."

"Đều là cấp dưới của anh, sau này thuận tiện triển khai công tác mà."

"Tôi còn chưa đồng ý với cậu đâu." Trầm Thiên Trác dở khóc dở cười nói.

"Không có chuyện gì, tôi chỉ nói với anh một câu, sợ anh quên." Lâm Dật cười hì hì nói.

"Anh chậm rãi cân nhắc. Chờ anh nghĩ xong, tôi phái chuyên cơ đến đón mọi người."

"Đi đi đi, đừng phiền tôi." Trầm Thiên Trác cười mắng.

Ra khỏi tòa nhà Microsoft, Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay, mới ba giờ. Anh không về khách sạn ngay, gọi xe đi về hướng ngược lại.

Trong phòng làm việc, Trầm Thiên Trác đang nhìn những dòng mã hóa để lại.

Anh ta bật cười, tự nhủ:

"Thằng nhóc này, rất biết đạo nghĩa giang hồ."

Mấy ngày qua, Lâm Dật đã viết những đoạn mã hóa này.

Độ quan trọng của chúng đối với toàn bộ hệ thống Microsoft ra sao, không cần nói cũng biết.

Nhưng cậu ta vẫn để lại những thứ này.

Nói cách khác, bất luận anh ta có đi cùng Lâm Dật hay không, đoạn mã hóa này đều là của Trầm Thiên Trác.

Nói tóm lại, anh ta đã kiếm lời rồi.

Nghĩ tới đây, Trầm Thiên Trác cầm chuột, xoá bỏ toàn bộ đoạn mã mà Lâm Dật biên soạn, sau đó tắt máy.

Thở phào một hơi, liếc nhìn văn phòng trống không. Lâm Dật không ở đây, anh ta thật không quen.

Vốn còn muốn tiếp tục làm việc, nhưng không làm sao tĩnh tâm lại được.

Trầm Thiên Trác rút một điếu thuốc, hút hết cả điếu vẫn không thể giúp tâm trạng bình phục. Anh ta đơn giản đóng luôn máy tính của mình lại.

Xách áo khoác và chìa khóa xe, Trầm Thiên Trác đi ra khỏi văn phòng, lái xe về nhà.

Nhà Trầm Thiên Trác ở đường Washington, là một căn biệt thự ba tầng, nhưng không thể nói là xa hoa, bởi vì những biệt thự xung quanh đều như vậy.

Hoặc có thể nói, rất nhiều nhà ở Washington hầu như đều như vậy.

Không giống như Trung Quốc, mỗi căn biệt thự động tí là giá cả chục, thậm chí trăm triệu, khiến người ta chùn bước.

Vừa dừng xe, chuẩn bị mở cửa, Trầm Thiên Trác bất ngờ nhìn thấy vợ của mình và Lâm Dật đang cùng uống cà phê trong sân.

"A, Trầm lão đại, anh về rồi sao." Lâm Dật bất ngờ nói.

"Cậu, sao cậu lại ở đây? Tôi còn chưa từng mới cầu tới nhà lần nào, sao cậu lại tìm được tới đây?"

"Chúng ta đã kết bạn trên mạng không phải sao tôi tra cứu một cái là biết ngay ấy mà." Lâm Dật cười ha hả trả lời.

"Trầm lão đại, tôi đi trước. Đúng rồi, có chuyện muốn nói với anh, chị dâu cũng có dự định trở về nước. Hai bọn tôi đều đã thương lượng xong. Anh không cần hỏi ý kiến chị dâu, dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị dời nhà đi thôi."

Trầm Thiên Trác: ???

Tôi còn nên nói cái gì?

Mình còn đường từ chối sao?

Thấy Lâm Dật lái xe rời đi, Trầm Thiên Trác trở về cạnh vợ.

"Cậu ta hàn huyên với em chuyện về nước sao?"

"Chỉ tán gẫu bình thường thôi, cũng không nói gì khác." Mục Thục Mẫn cười đáp.

"Vị đồng nghiệp này của anh rất thú vị. Em chưa từng thấy lập trình viên nào thú vị như vậy, không giống anh, gàng bướng."

Trầm Thiên Trác cũng cười:

"Hai người hàn huyên chuyện gì mà làm em hài lòng như vậy?"

"Chỉ là chút việc nhà. Có thể gặp đồng hương ở nơi đất khách quê người thật không dễ dàng, nên chúng em nói chuyện vài ba câu. Cậu thanh niên này biết ăn nói, vừa thấy đã biết là người có trí tuệ…"

"Chờ đã..." Trầm Thiên Trác ngắt lời.

"Em nói gì? Gặp đồng hương? Em không phải người Đông Bắc sao?"

"Đúng vậy, tiểu Dật cũng là người vùng Đông Bắc." Mục Thục Mẫn nói.

"Ra ngoài bao nhiêu năm, em cũng quên mất giọng Đông Bắc nói thế nào. Nghe cậu ta nói chuyện có cảm giác thật thân thiết."

"Nhưng cậu ta nói với anh, cậu ta là người tỉnh Chiết Giang mà!"

Mục Thục Mẫn: ???

"Dường như chúng ta bị gạt rồi."

"Có khả năng này." Trầm Thiên Trác thực không biết nên dùng ngôn ngữ gì để hình dung tâm trạng của mình lúc này.

"Để tiếp xúc được với anh, cậu ta lại có thể nghĩ được cách vào công ty Microsoft. Người bình thường thực không thể làm được chuyện như vậy." Mục Thục Mẫn nói.

"Nhưng em không tham dự vào chuyện của anh. Con đã lớn như vậy, dù anh làm gì, em cũng ủng hộ anh."

Trầm Thiên Trác bất đắc dĩ cười. Anh ta hồi tưởng lại toàn bộ sự việc, không khó nhận ra là Lâm Dật đã chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, thực sự làm khó hắn.

"Nhưng anh hiện giờ dường như không có cơ hội lựa chọn."

"Vậy em đi dọn dẹp đồ đạc?"

Trầm ngâm vài giây, Trầm Thiên Trác nói:

"Đi thu dọn đi."

Mục Thục Mẫn gật gù, xoay người về nhà.

Trầm Thiên Trác không nhúc nhích, tiện tay đốt điếu thuốc.

Anh ta nhìn theo hướng Lâm Dật rời đi, bỗng nhiên nghĩ đến một câu nói có thể hình dung rất chính xác về người thanh niên kia.

"Gió mạnh mênh mông, triều cường lũ lượt, thác lũ đồ đằng Giao Long, lửa rực niết bàn Phượng Hoàng. Lửa thiêng văn minh, nghìn xưa không dứt, chỉ ngươi vô song, tồn tại cùng trời đất, tranh sáng với Nhật Nguyệt."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 320.
Bình Luận (0)
Comment