Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 323 - Chương 321. Lãng Mạn Nho Nhỏ

Chương 321. Lãng Mạn Nho Nhỏ
Chương 321. Lãng Mạn Nho Nhỏ

Rời khỏi nhà Trầm Thiên Trác, Lâm Dật bắt xe về khách sạn.

Vừa tắm xong, Kỷ Khuynh Nhan và Quan Nhã đã trở lại, thời gian vừa vặn.

"Lâm Dật Lâm Dật, chuyện bên này đều đã xử lý xong, chúng ta có thể trở về rồi." Kỷ Khuynh Nhan nâng cằm Lâm Dật: "Mấy ngày qua khổ cực cho anh, mỗi ngày ở trong khách sạn chắc mốc meo rồi chứ?"

"Có thể làm sao, chỉ đành ở đây thôi." Lâm Dật thở dài nói.

"Người giữ mình trong sạch như anh không thể đi quán bar, cũng chỉ có thể ở yên trong này xem phim. Đúng rồi, mấy ngày trước chúng ta xem bộ 'Thế giới hai người' ở sân bay, anh đã xem xong, kể cho em nghe…"

"Không muốn không muốn."

Kỷ Khuynh Nhan che miệng Lâm Dật:

"Anh không được nói trước kết phim, em muốn tự xem."

Chụt!

Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan hôn một cái lên mặt Lâm Dật:

"Đây là phần thưởng vì anh đã ngoan ngoãn nghe lời."

"Không phải vị quả xoài, chấm điểm kém."

"Có là tốt rồi, anh không được kén cá chọn canh."

Vẫn dáng vẻ cao ngạo như một con chim công.

"Chuyện bên này đều đã xong, chúng ta có thể trở về. Em sẽ đặt vé máy bay."

"Không cần, anh đã đặt xong vé máy bay rồi." Lâm Dật nói.

"Sau này những chuyện vụn vặt như vậy cứ giao cho em là được."

"Vài tờ vé máy bay thôi, không phải chuyện lớn gì."

Nói xong, Lâm Dật nhìn Kỷ Khuynh Nhan:

"Đi thay quần áo, anh dẫn em đi một nơi."

"Đi đâu thế?" Kỷ Khuynh Nhan tò mò hỏi, lòng chứa đầy vẻ chờ mong.

"Đừng hỏi, đi thay quần áo là được rồi."

"Ừ."

Mười mấy phút sau, Kỷ Khuynh Nhan đổi một chiếc váy hoa dài đến mắt cá chân, tóc dài buông xõa như dòng thác màu đen đổ xuống từ trời sao.

"Thế nào, em mặc như vầy có được không?"

"Không thành vấn đề."

Trước khi ra ngoài, Lâm Dật chào Quan Nhã một câu, dẫn Kỷ Khuynh Nhan rời khỏi khách sạn.

Hai người xuống xe, Kỷ Khuynh Nhan nhìn thấy đối diện bên đường là công viên giải trí Six Flags có quy mô lớn nhất Washington.

Tuy bây giờ đã gần tối, nhưng tiếng la hét ầm ĩ của người chơi vẫn không hề giảm đi.

Màn đêm từ từ giáng xuống, đèn màu trong công viên sáng lên, càng tăng thêm bầu không khí náo nhiệt.

Điều làm cho người ta khó có thể bỏ qua nhất chính là vòng đu quay tại trung tâm công viên.

"Lâm Dật, thì ra anh không quên."

Ngồi đu quay là nguyện vọng nhỏ mà Kỷ Khuynh Nhan giữ mãi trong lòng.

Trước đây khi rời Orlando, Kỷ Khuynh Nhan cho rằng Lâm Dật đã quên đi chuyện này.

Trở lại Washington, mỗi ngày hắn loanh quanh trong khách sạn, Kỷ Khuynh Nhan cũng không tiện nhắc lại việc này.

Ngay cả bản thân cô cũng đã sắp từ bỏ, không ngờ trước khi đi, Lâm Dật lại dẫn mình tới đây.

"Trước đây em đã nhiều lần nhắc tới, làm sao anh có thể quên được."

"Hì hì, anh thật tốt. Em cũng không biết khen anh thế nào."

"Nếu không anh đuổi Quan Nhã đi, để em dùng hành động bày tỏ thành ý?"

"Nghĩ đẹp lắm!"

Kỷ Khuynh Nhan liên tục nhìn theo vòng đu quay.

Cô ngọt ngào nói:

"Lâm Dật, anh có muốn để em khoác tay không?"

"Không muốn."

"Không đúng, anh muốn!"

"Hả? Sao anh lại phải muốn?"

Kỷ Khuynh Nhan vươn bàn tay ngọc đến hông Lâm Dật, lặng lẽ véo một cái.

"Anh có muốn hay không?"

"Ái… Anh muốn."

"Ừ, nếu anh muốn, vậy em sẽ cố gắng một chút."

Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan kéo tay Lâm Dật:

"Đi thôi, chúng ta đi ngồi đu quay."

Hai người mua vé vào công viên, đi thẳng tới đu quay.

"Vừa nãy anh nhìn một chút, vòng đu quay cao hơn trăm mét, em xác định không có vấn đề gì chứ?"

"Đương nhiên không thành vấn đề. Lá gan của em lớn lắm, không sợ chút nào."

"Anh không hỏi em có sợ hay không, em cường điệu làm gì?" Lâm Dật bật cười.

"Hơn nữa, em đâu có nhẹ chút nào. Cơ bắp trên tay anh sắp bị em bóp rụng rồi."

Kỷ Khuynh Nhan đỏ mặt:

"Em ngồi lần đầu tiên nên hơi căng thẳng thôi."

Nói căng thẳng là giả, sợ sệt mới là thật.

Ở bên ngoài thấy không sao, nhưng đến lúc đứng ngay dưới chân, ngẩng đầu nhìn lên vòng đu quay cao hơn trăm mét, Kỷ Khuynh Nhan cảm giác muốn rút lui theo bản năng.

Tuy rằng đu quay là nơi rất lãng mạn, nhưng thật sự quá cao.

Còn cao hơn tòa nhà tập đoàn Triều Dương.

"Nếu em to gan, chờ ngồi xong đu quay chúng ta lại đi chơi xe cao tốc và nhà ma, thế nào?"

"Hay, hay đấy…"

"Đi thôi."

Hai người xếp hàng, đi vào trong buồng đu quay.

Đu quay chậm rãi chuyển động, dần dần lên tới độ cao có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm thành phố.

Trên đường phố rực rỡ ánh đèn muôn màu, xe cộ nườm nượp, cuộc sống huyên náo lại bao trùm lên thành phố này.

Vào lúc này, bên tai hai người lại vô cùng yên tĩnh.

Dường như cả thế giới chỉ còn hai người họ.

"Lâm Dật, anh có muốn chụp ảnh với em không?"

"À…"

Lâm Dật vừa muốn từ chối, nhưng chợt nhớ cảnh phát sinh ở cửa.

"Anh nghĩ xem, hay là không?"

"Em hỏi anh, nếu anh muốn chụp ảnh cùng em, em sẽ cho anh một cơ hội."

Lâm Dật có phần dở khóc dở cười, muốn chụp ảnh chung cứ việc nói thẳng, làm gì phải tự đắc như vậy?

"Vậy thì anh rất muốn."

"Anh tới gần đây, hai chúng ta chụp chung."

Lâm Dật lấy điện thoại ra, mở chế độ chụp ảnh.

Kỷ Khuynh Nhan nhẹ nhàng gác cằm lên vai Lâm Dật, mỉm cười.

Vào lúc này, cô chính là cảnh tượng đẹp nhất cả thế giới.

Nhưng trong chớp mắt khi điện thoại sắp chụp, Lâm Dật lại đưa tay bóp mặt Kỷ Khuynh Nhan.

Một bức ảnh chung hoàn mỹ cuối cùng hóa thành ảnh xấu.

"A!"

"Không thể giữ bức ảnh kia lại, nhanh xóa đi, xấu quá!"

"Không thể xóa bức này, anh mang về chậm rãi thưởng thức."

"Vậy chúng ta chụp lại bức nữa. Lần này không cho anh bóp mặt em."

"Không thành vấn đề."

Vẫn là tư thế vừa nãy, Kỷ Khuynh Nhan tựa bên người Lâm Dật, nụ cười xinh đẹp, chụp một bức ảnh mà cô cho là thỏa mãn nhất.

Trên mạng, Kỷ Khuynh Nhan từng thấy những cặp yêu nhau đều sẽ ngồi đu quay.

Các cô gái đều sẽ hôn lên mặt bạn trai, sau đó chụp một bức ảnh.

Nhưng hành động như vậy quá to gan, cô thật sự không tiện nói, sợ Lâm dật cười mình.

Nhưng như này cũng rất tốt, có thể ngồi vòng đu quay với anh ấy đã đủ rồi.

"Sao em vẫn ngồi đó, không nhìn phong cảnh bên ngoài sao?"

Kỷ Khuynh Nhan căng thẳng lắc đầu:

"Em ngồi nhìn là được."

"Em sợ hả?"

"Làm gì có! Em kéo anh lên đu quay, làm sao sợ được?"

"Vậy được, đợi lát nữa chúng ta đi chơi xe siêu tốc. Đã mấy năm rồi anh chưa chơi."

Kỷ Khuynh Nhan rùng mình. Đu quay đã là cực hạn của cô, nếu còn chơi xe siêu tốc chẳng phải sợ chết người sao?

Đu quay từ điểm cao hạ xuống, hai người đi ra.

Kỷ Khuynh Nhan còn chưa hết thèm, vì chưa xảy ra sự tình như mong muốn trong lòng.

Em không hôn anh, nhưng anh có thể chủ động hôn em mà.

Ngốc chết đi được!

Cách vòng đu quay không xa chính là khu vực tàu lượn siêu tốc. Tiếng gào thét chói tai từ bên đó vang tới khiến Kỷ Khuynh Nhan sợ đến độ không dám bước đi.

Kỷ Khuynh Nhan bước rất chậm, trái tim đập thình thịch.

Cô đã bắt đầu hối hận vì đã nói mình rất lớn gan trước mặt Lâm Dật.

Sớm biết thế đã không thể hiện.

"Thật, thật sự phải ngồi sao?"

"Cũng đã đến rồi, dù sao cũng phải ngồi một vòng rồi mới về chứ."

"Ừ..."

Ngay khi sắp đi vào, Kỷ Khuynh Nhan đột nhiên dừng bước.

Lâm Dật quay đầu nhìn, phát hiện sắc mặt cô khá khó coi.

"Đang yên đang lành sao lại như vậy, em không thoải mái ở đâu sao?"

Kỷ Khuynh Nhan cắn môi, vô cùng đáng thương nói:

"Em, em hơi sợ. Chúng ta đừng ngồi tàu lượn siêu tốc."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 321.
Bình Luận (0)
Comment