"Còn có thứ mà em sợ hả?"
"Lên quá cao, sau đó vèo một cái lao xuống, quá khủng bố!"
"Vậy sao lúc trước còn mạnh miệng?" Lâm Dật nói: "Vậy thì không ngồi tàu lượn siêu tốc nữa. Chúng ta đi dạo trong công viên một lát rồi về."
"Ừ."
Bóng đêm buông xuống. Đèn đuốc trong công viên sáng choang. Hai người đi dạo một vòng.
Khi đi tới khu dành cho trẻ em, họ thấy đám trẻ đang chơi cầu trượt. Kỷ Khuynh Nhan đứng ở đằng xa nhìn một hồi lâu.
"Muốn chơi thì đi vào đi, cũng không mất tiền."
"Anh đi không?"
"Anh là một lão gia, chơi không nổi trò kia, quá ẻo lả."
"Vậy em cũng không chơi."
"Một cô gái như em thì sợ gì?"
"Người ta đều trẻ em mới chơi, em lớn như vậy rồi còn chơi trò đó, thật mất mặt." Kỷ Khuynh Nhan nhỏ giọng nói: "Em ngại nhất là bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ."
"Sợ cái gì. Ở đây là nước Mĩ, em chơi của em, đâu có ai biết em là ai."
"Vậy cũng không hay lắm đâu."
"Đi đi đi, sống trên đời phải vui vẻ, em chơi của em, kệ bọn họ."
Không cho Kỷ Khuynh Nhan cơ hội từ chối, Lâm Dật đẩy cô đến cạnh cầu trượt, rất có mùi vị không trâu bắt chó đi cày.
"Em, em vẫn ngượng." Kỷ Khuynh Nhan nhăn nhó: "Nếu không thì, anh hi sinh theo em một lần đi. Như vậy, người ta cũng chỉ nói anh, không nói em."
"Kỷ Khuynh Nhan, anh thấy em làm thế là không được. Bán đồng đội, em đúng là số một. Thế mà em lại bảo anh đi chặn súng đạn cho em."
Kỷ Khuynh Nhan cười hì hì:
"Theo em một lần đi mà."
"Anh không đi, muốn đi thì tự em đi." Lâm Dật chối: "Thật là, chỉ ngồi cầu trượt một cái, sợ cái trứng gì? Để anh đưa em tới."
"Anh đừng đẩy em, để em từ từ đi."
Kỷ Khuynh Nhan rón rén đi tới chỗ tối, cẩn thận từng tí đi tới một cái cầu trượt.
Cách đó không xa là bãi cát, có rất nhiều trẻ con đang chơi cát ở đó. Kỷ Khuynh Nhan không muốn làm bọn chúng phát hiện.
Lặng lẽ bò lên cầu trượt, Kỷ Khuynh Nhan dùng tay ra hiệu cho Lâm Dật, ý bảo hắn xem điện thoại.
Lâm Dật liếc nhìn, có tin Wechat của cô.
Kỷ Khuynh Nhan: "Giúp em chụp một bức ảnh nhá?"
"Vậy mà còn muốn chụp ảnh."
Lâm Dật thở phì một cái, nâng điện thoại nhấm Kỷ Khuynh Nhan, làm nhiếp ảnh gia, chụp vài tấm.
Lâm Dật cảm thấy, camera trên điện thoại có tác dụng lớn nhất đối với phụ nữ.
Bởi vì đàn ông chỉ dùng để quét mã.
Trên cầu trượt, Kỷ Khuynh Nhan ôm váy, trượt từ trên xuống. Đôi mắt đẹp cong thành vầng trăng non, cười rực rỡ như hoa.
Trượt xuống dưới xong, Kỷ Khuynh Nhan chuẩn bị rời đi, nhưng lại nhìn thấy lũ trẻ con đang chơi cát đều chạy hết đến.
"Này này, chị ơi, bọn em muốn chơi cùng chị, có được không?"
Một bé trai tóc vàng kim nói.
"Các em không chê chị tranh cầu trượt với các em sao?"
"Đương nhiên không." Bé trai cầm cái xẻng nói: "Cầu trượt nguy hiểm lắm, em có thể bảo vệ chị."
Kỷ Khuynh Nhan cười lắc lư:
"Vậy em chơi với chị đi."
Kỷ Khuynh Nhan vốn chưa hết thèm, bây giờ lại có người mời, vậy thì chơi một lần đi.
Lúc này, mấy đứa trẻ khác đi tới, vòng tới vòng lui trước mặt Kỷ Khuynh Nhan, xem ra muốn chơi cùng cô.
Đối mặt với cảnh này, Kỷ Khuynh Nhan tự nhiên không từ chối một ai, thậm chí càng vui mừng, giống như giáo viên nhà trẻ.
"Được rồi được rồi, đừng đùa nữa, đã giờ này rồi, mau về thôi."
Kỷ Khuynh Nhan đang chơi không còn biết trời ơi đất hỡi, chợt nghe Lâm Dật gọi, mới mệt mỏi đi tới.
"Sao lại tức rồi?"
"Không cho chơi với bọn nó nữa." Lâm Dật chỉ chỉ thằng bé đứng cạnh cầu trượt: "Mới vài tuổi đã bắt đầu tán gái, vừa nhìn đã biết chẳng phải thứ tốt gì, lớn lên nhất định là tên dân chơi."
"Ặc…"
Kỷ Khuynh Nhan nhịn không được, cười ra tiếng:
"Chúng nó mới bốn, năm tuổi. Anh phóng đại quá."
"Dân chơi là phải bắt từ bé."
"Vậy chẳng phải chứng minh mị lực của em sao?" Kỷ Khuynh Nhan vui mừng kéo tay Lâm Dật. "Đi thôi, anh nói không chơi thì không chơi. Chúng ta về thôi."
"Được rồi."
Sau khi về khách sạn, hai người trở về phòng riêng. Sáng hôm sau, mọi người lên máy bay về Trung Quốc.
Sau khi xuống máy bay đã là buổi chiều ngày hôm sau. Lâm Dật đưa Kỷ Khuynh Nhan về nhà, mình thì quay về sở nghiên cứu Long Tâm.
"Sở trưởng, có chỉ thị gì mới không?" Tôn Phú Dư trong phòng làm việc hỏi.
"Không có việc lớn gì." Lâm Dật nói: "Trầm Thiên Trác đã bị tôi tóm lấy, có khả năng mấy ngày nữa sẽ về nước."
"A? Thật hay giả?"
"Đương nhiên là thật! Không thì anh cho rằng mấy ngày nay tôi đi làm gì?"
"Bảo dưỡng kiếm."
Tôn Phú Dư và Lục Dĩnh đồng thanh nói.
"Thế là sao? Chẳng lẽ trong lòng hai người, ngoài bảo dưỡng kiếm ra thì tôi không làm chuyện gì khác sao? Phiền hai người tôn trọng sở trưởng như tôi một tí được không hả?" Lâm Dật nói.
"Hai người biết tôi đã cứu vớt bao nhiêu thiếu nữ lầm lỡ rồi không?"
"Tôi hiểu." Tôn Phú Dư nói: "Lượng tiêu thụ của Durex có thể đứng đầu thế giới quả thực không thể tách rời sự nỗ lực của Lâm sở trưởng."
(*Durex: Hãng bao cao su)
"Phì! Đổi đề tài đi!"
Lâm Dật bất đắc dĩ xua tay:
"Công tác cải tiến văn phòng Khoa Sáng tiến hành sao rồi?"
"Đã xong xuôi. Một số thiết bị cỡ lớn cũng đã được mang tới, còn lại đang trên đường đi. Gần đây chúng ta có thể bắt đầu công tác nghiên cứu."
Lục Dĩnh nhìn Lâm Dật:
"Ông chủ, viện nghiên cứu mới tên là Long Tâm sao?"
"Trước khi đánh bại Cisco, tôi không chuẩn bị đặt tên để tránh gây phiền phức không đáng có." Lâm Dật đáp.
"Trầm Thiên Trác lúc nào mới về, tôi chưa biết, nhưng công tác tiếp đón phải giao cho hai người. Người tương đối nhiều, đừng để sai lầm."
"Người tương đối nhiều?"
"Ừ, trừ Trầm Thiên Trác còn có đội ngũ của anh ta cũng trở về."
"Hả? Còn có đội ngũ của anh ấy?"
Hai người trừng mắt, cằm suýt rớt xuống đất.
"Đúng, tôi đào hết về đây."
Hai người kia nhìn nhau, kinh ngạc nói không ra lời.
Mình đợi ở Microsoft hai ngày, người ta còn không muốn gặp mặt.
Ông chủ vừa đi một chuyến, không chỉ mang người ta về, lại còn đào luôn cả đội ngũ của người ta.
Có phải là quá lợi hại không?
"Lâm sở trưởng, anh làm sao làm được vậy? Chúng tôi đến đó mà không có cả cơ hội gặp mặt, anh lại dễ dàng quyết định." Tôn Phú Dư hỏi.
"Chẳng lẽ anh ta không thích phụ nữ?"
"Cái lông ấy." Lâm Dật nói: "Tôi nhận lời mời của Microsoft làm Phó tổng giám đốc Điều hành của họ, sau đó làm việc chung với anh ta, lấy lý thuyết phục, dùng tình tác động, thế là tóm được."
Hít…
"Vào Microsoft?"
"Không thì sao?" Lâm Dật nói: "Người ta là nhân vật trâu bò như vậy, sao có khả năng vô duyên vô cớ gặp tôi. Cho nên tôi đi vòng một đoạn. Dùng biện pháp thường quy là không được."
Hai người Dư và Dĩnh cùng giơ ngón tay cái.
Họ phục Lâm Dật sát đất.
"Tôi tới đây là để nói với hai người một chút về chuyện này." Lâm Dật nói.
"Chức Viện trưởng viện nghiên cứu để Trầm lão đại kiêm nhiệm. Hai người làm cấp Phó, nhưng Long Tâm vẫn là của hai người. Hai bên độc lập lẫn nhau."
"Tôi không thành vấn đề. Chỉ cần hạng mục có thể tiến hành, tôi ra sao cũng được." Lục Dĩnh nói.
"Tôi cũng vậy, canh cửa còn được." Tôn Phú Dư nói.
"Anh nói vậy đúng là nhắc nhở tôi. Viện nghiên cứu mới thành lập rồi vừa vặn thiếu người gõ kẻng, hay là anh làm đi."
Tôn Phú Dư lập tức đổi thái độ:
"Đừng đùa nha, tôi thuận miệng nói đùa thôi."
"Anh xem anh xem, chính là không có tinh thần nghiên cứu khắc khổ." Lâm Dật nói: "Anh xem Hoắc Kim, thân tàn chí không tàn. Lại xem anh xem, chẳng lẽ đứng canh cửa thì không thể làm nghiên cứu hay sao?"
"Chủ yếu là tôi đi đứng vẫn còn tốt."
"Đi đứng tốt?" Lâm Dật nói: "Không có bệnh thì anh đi hai bước xem."
"Sở trưởng, anh muốn làm tôi què quặt hả?"
"Thế thì không phải. Ở cửa có cây lau nhà, tôi chuẩn bị dùng cái đó. Trông có vẻ như làm bằng inox, không tồi không tồi."
Tôn Phú Dư: …
Reng reng reng...
Điện thoại của Lâm dật vang lên, là Tào Tương Dư gọi tới.
"Con hàng này cũng thật tích cực, quyết đuổi tận cùng không tha!"
"Lâm lão đệ, lúc vào về thế? Lão ca chờ chú rất gấp đây."
"Đã về rồi." Lâm Dật cười ha ha nói.
"Thế thì quá tốt. Tối nay năm giờ, khách sạn 608 Hoàng triều, không gặp không về. Ngựa tây dương đều đã chuẩn bị cho cậu rồi."
Lục Dĩnh: ???
Ngựa tây dương?
------
Dịch: MBMH Translate