Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 325 - Chương 323. Đàm Phán Hợp Tác

Chương 323. Đàm Phán Hợp Tác
Chương 323. Đàm Phán Hợp Tác

Trời ạ!

Lâm Dật phát hiện, ánh mắt Lục Dĩnh nhìn mình đã không còn đơn thuần.

"Nếu tôi nói ngựa tây dương từ miệng anh ta là loại ngựa bốn chân, mông có đuôi, cô có tin không?" Dập máy xong, Lâm Dật quay qua nói.

"Tôi tin." Lục Dĩnh gật gù. "Ông chủ nói cái gì, tôi cũng tin. Không cần giải thích nhiều như vậy."

Lâm Dật: ...

Thấy gần đến giờ, Lâm Dật đứng dậy rời đi.

Chắc mình giải thích thế nào, họ cũng không tin đâu.

Hơn nữa, đừng nói họ, ngay cả bản thân mình cũng chẳng tin bằng đức hạnh của Tào Tương Dư mà thật sự lấy mấy con ngựa nhập ngoại về chơi.

Hơn năm giờ chiều, Lâm Dật lái xe đi khách sạn Hoàng Triều. Nhìn thấy xe của Tào Tương Dư đã đỗ ở đây. Lâm Dật có ấn tượng với chiếc xe này.

Đến phòng 608, không gian rất lớn, chứa hai mươi người cũng không thành vấn đề.

Nhưng ở trước bàn chỉ có Tào Tương Dư và thư ký của anh ta, dáng vẻ rất phô trương.

" y, đây chính là Lâm công sao, hân hạnh hân hạnh."

Thấy Lâm Dật đi vào, Tào Tương Dư đứng dậy, khách khí đón hắn vào.

Về xưng hô cũng có một chút thay đổi, không còn gọi Lâm lão đệ mà gọi thành Lâm công.

Lâm Dật cười cợt, xem ra con hàng này cũng là cao thủ trợn mắt nói láo.

Chưa từng gặp mặt mình đã xưng anh gọi em với mình rồi.

Da mặt dày như mõ.

"Tào lão ca, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu." Lâm Dật khách khí đáp lời: "Nhưng anh nói Lâm công là có ý gì?"

Tào Tương Dư và thư ký đều sững sờ.

Cái tên này cũng quá vô tri đi, điều này cũng không biết sao?

"Đây là cách gọi tắt thôi." Tào Tương Dư cười nói.

"Cậu là xưởng trưởng của Khoa Sáng đúng không? Lâm công ý chính là kỹ sư công trình Lâm tổng."

"Hóa ra là vậy." Lâm Dật chợt nói: "Tôi thích danh hiệu kỹ sư này, rất tinh tướng."

"…"

Tào Tương Dư cười lúng túng, người này cũng thẳng thắn quá.

"Nào nào nào, chúng ta ngồi đã."

Tào Tương Dư đón Lâm Dật ngồi cạnh mình, vung tay gọi món ăn.

"Lâm công, muốn ăn cái gì tùy tiện chọn, đừng khách khí với tôi."

"Vừa vặn tôi cũng đang đói." Lâm Dật nói.

"Cho ba con tôm Úc, bốn con bào ngư ba đầu, sashimi cá ngừ vây xanh, súp đuôi cá sấu, hoa đại hoàng hoang dã, trứng cá muối trắng và trứng cá muối đen, ốc hương hoang dã, bít tết cao cấp chiên muối ..."

"Ài ài ài... Lâm công, chỉ có ba người chúng ta, chọn nhiều món như vậy…"

Nghe Lâm Dật chọn món một trận, Tào Tương Dư xót cả ruột.

Những món ăn này đều không rẻ, một bữa cơm như vậy chẳng phải hơn trăm nghìn tệ sao?

"Tào lão ca, đều là người nhà, còn gọi Lâm công làm gì? Gọi Lâm lão đệ là được rồi." Lâm Dật cười nói.

"Tôi biết anh là người hiếu khách, cảm thấy chọn mấy món hơi ít. Yên tâm, tôi rất quen thuộc, hơn nữa đều là anh em trong nhà, tôi không thể khách khí với anh được."

"Ạch… Đúng là anh em trong nhà, không cần khách khí."

Miệng Tào Tương Dư co giật, trong lòng bắt đầu chửi rủa.

"Nhưng hôm nay lão ca ăn uống không được tốt, cũng không ăn được nhiều."

"Hóa ra là vậy." Lâm Dật nói: "Vậy cứ thế đi, chọn nhiêu đó thôi, không lấy thêm."

"Ý tôi không phải vậy." Tào Tương Dư khách khí nói: "Tôi ăn uống không được tốt, nhưng Lâm lão đệ muốn ăn gì thì có thể chọn tiếp."

"Anh đã nói vậy rồi, tôi sao có thể mặt dày chọn tiếp."

"Không sao không sao."

"Tào lão ca thật nhiệt tình, vậy tôi chọn thêm mấy món."

Phụt…

Tào Tương Dư suýt chút phun máu. Lão tử khách khí thì khách khí vậy thôi, sao ngươi lại không khách khí gì như thế?

Lâm Dật lật thực đơn:

"Món 'Salad lạnh như băng' này là gì?"

"Là một món salad dùng dưa chuột làm vật liệu chính."

Tào Tương Dư liếc một cái, phát hiện món 'Salad lạnh như băng' này có giá mới 68 tệ, còn không đáng giá bằng một gói thuốc lá của mình, cho nên không đặt trong lòng.

Vẫn còn chút lương tâm.

"Món 'Salad lạnh như băng' này không lấy, chọn hết các món còn lại, mỗi thứ một phần."

Tào Tương Dư nghe xong phát mộng.

Ngươi đang đùa ta à!

"Tiên sinh, xác định gọi nhiều như vậy sao?"

"Thực ra tôi không ăn được nhiều như vậy, nhưng nếu gọi thiếu không phải mất mặt Tào ca sao? Các người có ý gì? Xem thường Tào ca của tôi?"

"Không không không, chúng tôi không ý đó."

"Ừm, thế thì được." Lâm Dật nói: "Đúng, cho một bình Chateau Latour."

"Được, xin ngài chờ cho."

Người phục vụ rời đi, Lâm Dật nói:

"Phục vụ ở nơi này không ra sao, dám xem thường Tào Ca. Nếu tôi còn tính khí như trước, tôi đã nhào lên rồi."

"Lâm lão đệ bớt giận. Cũng không phải việc gì lớn, chúng ta còn phải làm việc, đừng chậm trễ."

"Được, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Không bao lâu sau, hai mươi mấy món sơn trân hải vị được mang lên. Lâm Dật không khách khí, mở chai rượu đỏ rồi ăn uống.

"Lâm lão đệ, lão ca có chút việc muốn thương lượng với chú một chút. Bây giờ chúng ta tâm sự chứ?"

"Ấy ấy, đừng vội đừng vội. Muốn làm gì cũng phải ăn cơm nước no đã chứ."

"Được được được, cậu cứ ăn."

Tào Tương Dư châm điếu thuốc, vẻ mặt coi thường.

Vương Thiên Long của Khoa Sáng rốt cuộc nghĩ thế nào?

Sao lại phái người như thế này tới quản lý công xưởng chứ.

Nếu thật sự để hắn tiếp nhận, có lẽ không tới ba tháng nữa, Khoa Sáng còn thảm hơn Bạch Cốt Tinh trong Tây Du Ký.

Gần nửa giờ sau, Lâm Dật cơm nước no nê.

Hắn dùng một chai Chateau Latour súc miệng mới hài lòng nói:

"Tào lão ca, anh muốn nói chuyện gì với tôi, bây giờ bắt đầu đi."

"Hiện giờ cậu là người phụ trách nghiệp vụ của công xưởng Khoa Sáng, sau này chúng ta chính là hàng xóm. Lão ca muốn giới thiệu với cậu vài mối làm ăn."

"Làm ăn gì? Kiếm tiền sao?"

"Kiếm tiền là nhất định, bằng không sao lại gọi là làm ăn?" Tào Tương Dư nói.

"Được rồi, chuyện làm ăn gì, nói cho tôi nghe xem."

"Dây chuyền sản xuất của các cậu đều đã ngừng, vừa vặn vụ làm ăn kia của lão ca có phần không gánh nổi, dự định lấy ra 20% chuyển cho Khoa Sáng các cậu gia công. Cậu cảm thấy thế nào?"

"Việc này tốt!"

Lâm Dật cả kinh nói:

"Có thể trả bao nhiêu phí gia công?"

Tào Tương Dư và thư ký đánh mắt, miệng cười cười.

Ba câu không rời một chữ tiền, chắc là cái tên thấy tiền sáng mắt, vậy càng dễ làm.

"Phí gia công một con chip, chúng tôi trả 80 tệ."

"Không phải chứ, 80 tệ làm được gì?" Lâm Dật khinh thường.

"Lâm lão đệ, cậu nghĩ sai rồi. Phí gia công một con chip là 80 tệ, nhưng nếu cho cậu gia công số lượng một trăm nghìn con chip thì sao."

"80 tệ cho một trăm nghìn con chip, tương đương với… Nhiều lắm, tôi cần dùng máy tính."

Lâm Dật lấy điện thoại ra bấm bấm, mấy giây sau kinh ngạc nói:

"Tám triệu?"

"Đúng, phí gia công tám triệu, không ít đâu." Tào Tương Dư cười ha ha.

"Lâm lão đệ, cậu hài lòng với con số này không?"

"Không được, vẫn hơi thấp." Lâm Dật nói: "Làm tròn đi, 100 tệ một chiếc. Tôi cũng vừa tính xong, vừa tròn mười triệu."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 323.
Bình Luận (0)
Comment