“Bọn họ đều ở ngoại thành, cũng trở về giống như cậu không có việc gì, chắc chắn sẽ đến sớm .”
“Cũng đúng là như vậy.” Lục Điềm nói: “Chúng ta đi lên trước đi, tớ có chút đói bụng rồi.”
“Ừ ừ.”
Lâm Dật đem xe lại chỗ đậu xong, 3 người đi về phía cửa.
Vốn là khi nhìn thấy ba chiếc xe sang trọng có chút bất ngờ, nhưng suy nghĩ lại quả thực cũng rất bình thường.
Người ta là giáo viên của Yến, sinh viên được đào tạo cũng sẽ không kém.
Có lẽ Kỷ Khuynh Nhan là người thành công nhất trong số những người này, nhưng trong này yếu tố gia tộc cũng chiếm một bộ phận rất lớn.
Nếu là gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, có thể cũng không bằng như những sinh viên khác.
Mà cái này cũng có thể gọi là danh tiếng của trường đại học lớn.
Ba người cùng nhau lên lầu, sau khi ra khỏi thang máy, họ phát hiện cửa phòng đã được mở
Tiếng nói tiếng cười từ bên trong truyền ra, bầu không khí cực kỳ vui vẻ hòa hợp.
“Ồ, Khuynh Nhan và Điềm Điềm cũng đã tới rồi sao, cô đang chờ các em đó.”
Mới vừa vào cửa, ba người đã thấy một bà lão tóc bạc hoa râm, đứng dậy hướng về cửa ra vào đi tới, nghênh đón ba người bọn họ đi vào.
Trong phòng có năm người.
Ngoại trừ cô giáo của Kỷ Khuynh Nhan và chồng của cô ấy, còn có hai nam một nữ.
Trong đó một người đeo mắt kiếng, mặc áo sơ mi màu xanh cùng quần tây màu đậm, ăn mặc rất chỉnh tề.
Còn lại một người mặc trang phục bình thường, ăn mặc cũng không sang trọng lắm.
Mà còn lại một người nữ sinh, có phần khác Kỷ Khuynh Nhan và Lục Điềm một chút về khí chất.
Hoàn toàn không thể lọt vào mắt của Lâm Dật.
“Lâm Dật, để em giới thiệu anh với các bạn một chút, đây là trợ giảng của em, cô Trương, Trương Mẫn Hoa, đây là chồng cô ấy, cũng là giáo sư tại đại học Yến Đại, Bành Hưng Quốc, thầy Bành.”
Lâm Dật mỉm cười cúi đầu chào.
“Chào cô giáo Trương, chào thầy Bành.”
“Ban ngày khi cô trò chuyện với Điềm Điềm, em ấy có nói với cô rằng em có một người bạn trai rất đẹp trai. Bây giờ, khi gặp mặt người thanh niên này thực sự rất đẹp, đẹp hơn nhiều so với những tiểu tử thối của Yến Đại chúng ta.”
Mặt Kỷ Khuynh Nhan đỏ bừng, mỉm cười ngại ngùng.
Đối với cô mà nói, Lâm Dật có thể được các trưởng bối khẳng định cũng chính là chuyện vui mừng.
“Tới tới tới, đừng đứng ở đây nữa, đồ ăn đã chuẩn bị xong, chúng ta ăn trước đi.” Bành Hưng Quốc lên tiếng.
Ba người Kỷ Khuynh Nhan đi đến bàn, trên bàn đầy những món ăn thường ngày cũng không có món nào đặc biệt cả.
Nhưng chính một bàn món ăn đơn giản này, lại hiện ra một mâm cỗ hương vị quê nhà.
Trong bữa ăn, Lâm Dật biết được tên của ba người còn lại.
Tong đó người đàn ông mặc lễ phục kia tên là Lưu Nhất Đạt.
Một người đàn ông mặc quần áo bình thường, tên là Vương Chí Huy.
Cô gái còn lại, tên là Trịnh Văn Khiết.
Nhưng chỉ có Vương Chí Huy và Trịnh Văn Khiết là học cùng lớp với Kỷ Khuynh Nhan và Lục Điềm, còn lại Lưu Nhất Đạt, là đàn anh của họ.
Trong bữa tiệc, Kỷ Khuynh Nhan nâng chén.
“Cô giáo Trương, cảm ơn cô đã đào tạo chúng em trong suốt thời học đại học, không có cô, sẽ không có chúng em ngày hôm nay, học sinh lấy trà thay rượu, mời cô một ly.”
“Trong mắt cô, các em giống như con của mình, các em ở đây cũng giống như các em đang ở chính ngôi nhà của mình, còn nói với cô những thứ này làm gì.” Trương Thục Mẫn cười ha hả nói:
“Bây giờ, nhìn thấy các em có sự nghiệp thành công, trong lòng cô cũng rất vui.”
“Điều này nói có lý.” Bành Hưng Quốc cười ha hả nói:
“Nhưng bữa ăn này uống rượu cũng không có hương vị gì, không bằng được uống rượu mừng.”
“Đúng không, nhanh chóng hẹn ngày đi, chúng tôi đều chờ đợi được uống rượu mừng.” Lục Điềm ồn ào nói.
“Thầy đừng nói nhảm, làm gì nhanh như vậy chứ.” Kỷ Khuynh Nhan ngượng ngùng nói.
“Lúc trước đi học thầy chỉ biết Khuynh Nhan là một cô gái da mặt mỏng. Thầy không ngờ rằng cô ấy đi làm nhiều năm như vậy rồi mà vẫn như thế.” Bành Quốc Hưng nói:
“Đoán chừng cô ấy đời này cũng không thay đổi được đâu thầy ạ.” Lục Điềm nói.
“Thật ra, em cảm thấy ngược lại, chuyện hôn nhân đại sự là điều đáng lo ngại.” Lưu Nhất Đạt nói:
"Phải nhìn thấu đáo và lựa chọn. Dù cũng là đàn ông nhưng em phải thừa nhận rằng quả thực có nhiều người đàn ông không đáng tin cậy lắm. Cũng không thể vì chút nóng vội nhất thời mà hối hận cả đời."
“Học trưởng, cũng đừng có châm chọc người ta như thế, Lâm Dật vẫn rất tốt.” Lục Điềm nói.
"Tôi chỉ là nói tùy tiện, mọi người đừng quan tâm, chúng ta đã tới cái cấp độ này rồi chủ yếu vẫn là phải xem nội hàm mấy cái khác không cần quan tâm."
Lục Điềm liếc Lưu Nhất Đạt một chút, nhỏ giọng thì thầm:
“Không phải suốt ngày chỉ biết chơi phong cầm(*) thôi sao? Mỗi ngày đều nói mình có nội hàm, nghe mà lùng bùng lỗ tai."
(*)Phong cầm, đàn xếp hay accordion là một loại nhạc cụ cầm tay, dùng phương pháp bơm hơi từ hộp xếp bằng vải hay giấy, thổi hơi qua các van điều khiển bằng nút bấm đến các lưỡi gà bằng kim loại để phát ra tiếng nhạc.
“Điềm Điềm, em vừa nói cái gì đó? Em đang nói về đàn accordion sao? Đây chính là sở trường của tôi đó, mọi người có muốn nghe một đoạn hay không?”
Lục Điềm vừa muốn từ chối, lại nghe Trương Thục Mẫn nói:
“Một đoạn cũng được, rất lâu không nghe em chơi đàn accordion. Trong thư phòng của cô có cây đàn em đi lấy ra đi.”
“Nếu cô Trương muốn nghe, vậy thì em đành bêu xấu đàn một khúc vậy.”
Lưu Nhất Đạt đứng dậy, đi về phía thư phòng.
Nhìn bóng lưng của anh ta, Lâm Dật nói:
“Người này thật là biết trang bức mà, hơn nữa trang bức còn rất lưu loát thoát tục, một điểm chi tiết cũng không có.”
“Nếu cẩn thận truy cứu thì anh ta hẳn là tình địch của anh, chúng tôi khi còn đi học, anh ta đối với Kỷ Khuynh Nhan không ít lần biệu lộ ân cần, nhưng Khuynh Nhan đối với anh ta không có chút tình cảm nào, trước đây nếu không phải vì lưu luyến cô Trương, Khuynh Nhan đã sớm đổi giáo viên rồi.” Lục Điềm nhỏ giọng nói.
“Trưởng thành với tính cách chó này, còn dám theo đuổi Khuynh Nhan bảo bối của tôi, ai cho hắn dũng khí? Lương Tĩnh Như sao?”
“A ~~~chua chết đi được, còn Khuynh Nhan bảo bối của tôi, hai người các người có thể bình thường một chút hay không, tôi còn muốn ăn thêm mấy miếng xương sườn.”
"Anh ăn nói cho cẩn thận, đây là ở nhà thầy của em"
Kỷ Khuynh Nhan bấm bên hông Lâm Dật một cái, “Nếu để cho cô Trương và thầy Bành nghe thấy, không tốt lắm.”
“Được rồi, anh sẽ nói lại khi về nhà.”
Kỷ Khuynh Nhan không nói gì nữa, bởi vì nàng cảm thấy cái câu Khuynh Nhan bảo bối của tôi thật dễ nghe.
Nghĩ vậy, Kỷ Khuynh Nhan mặt đỏ bừng.
Có chút thẹn thùng.
Khi cả ba người đang nhỏ giọng lúc nói chuyện với nhau thì Lưu Nhất Đạt đã lấy ra cây đàn accordion ra.
“Nhất Đại, cậu kéo bài 《 Hồ Baikal 》 đi, bài hát này thầy lúc nào cũng không kéo nổi, tiện thể theo cậu học nghệ thuật luôn.” Bành Hưng Quốc rất khiêm tốn nói.
Bành Hưng Quốc và Trương Thục Mẫn cũng là người yêu thích đàn accordion, nhưng mà trình độ đều không cao, họ chỉ chơi giải trí ở nhà.
Bây giờ Lưu Nhất Đạt ở đây, đương nhiên phải nghe anh ta kéo một bài.
“Thầy Bành, thầy cũng khiêm tốn quá rồi, em nào dám ở trước mặt thầy múa rìu qua mắt thợ.”
“Trình độ của em thầy còn không biết sao, khách khí cái gì, nhanh lên kéo một khúc cho thầy nghe một chút, vừa lúc cho mọi người vui lên.”
“Vậy thì em cũng không khiêm tốn nữa, cho mọi người thấy em bộc lộ tài năng.”
Lưu Nhất Đạt cầm lấy đàn accordion và theo yêu cầu của Bành Quốc Hưng, bắt đầu diễn tấu bài “Baikal”, vẽ mặt thật là đắc ý còn vô cùng trang bức.
Điều mà Lâm Dật không nghĩ tới đó là, thao tác cợt nhả còn ở phía sau.
Lưu Nhất Đạt thực sự bắt đầu ca hát.
Mặc dù phát âm rất chết tiệt, nhưng nó vẫn còn một chút mức độ.
“Không tệ không tệ!”
Lưu Nhất Đạt kéo xong một khúc, Bành Hưng Quốc cùng Trương Thục Mẫn dẫn đầu vỗ tay.
“Trình độ của em chẳng những không có lùi bước, mà còn tiến bộ hơn, thầy và các bạn của cô Trương, không có việc gì ở tại nhà thì luyện một chút, nhưng trình độ vẫn là như thế, đã lớn tuổi rồi, học cái gì cũng không giống các em nhanh như vậy được.”
Ủa?
Lâm Dật sửng sốt một chút.
Cái quái gì thế này?
Kéo thành cái đức hạnh này, mà còn nói tốt?
------
Dịch: MBMH Translate