“Tiền lương 8000?”
Vương Nhiễm nghe thấy vậy thì choáng váng, “Thầy ơi, thầy không cần chiếu cố em. Sư Đại cũng không phải là trường tốt gì, nếu có thể nhận lương thực tập 3000 thì đã rất cao rồi.”
“Thầy là CEO, làm thư ký của thầy, 8000 không phải là nhiều, đây là mức tiền lương bình thường.” Lâm Dật nói:
“Hơn nữa, nếu như không làm tốt thì sẽ trừ tiền lương, em đừng nghĩ sẽ quá dễ dàng.”
“Dù như thế thì em cũng thấy hơi nhiều, em không đáng nhiều tiền như vậy.” Vương Nhiễm nói với vẻ cảm kích: “Cảm ơn thầy Lâm đã chiếu cố em.”
“Thầy sẽ giao cho em một nhiệm vụ.” Lâm Dật nói:
“Công việc chủ yếu của em bây giờ là giao tiếp với một người tên là Tào Tương Dư, anh ta là xưởng trưởng của Cisco. Sau này sẽ có không ít mối làm ăn qua lại, cho nên em phải làm quen với nghiệp vụ trong này càng sớm càng tốt, bằng không sau này công việc tiếp theo không có cách nào thực hiện.”
“Em biết rồi Thầy Lâm.”
“Nếu như em rảnh không chuyện gì, có thể đến khu công nghiệp Hướng Dương xem trước, điện Cisco Sáng của chúng ta và điện tử Cisco đều ở đó, không có việc gì có thể đi đến đó làm quen địa hình, sau đó thầy sẽ sắp xếp cho em một văn phòng.”
"Vâng, em nhớ kỹ."
Sau đó, Lâm Dật lại cũng nêu ra mấy hạng mục công việc cần chú ý nói qua cho Vương Nhiễm nắm, thậm chí còn đem số điện thoại của Lục Dĩnh cho Vương Nhiễm.
Liên quan tới chính thân phận của bản thân mình, anh cũng đã dặn dò thêm mấy lần, mãi đến khi Vương Nhiễm đều ghi nhớ thì mới yên tâm.
“Ngoài ra, tên Tào Tương Dư kia là cái lão lưu manh, nếu anh ta động tay chân với em thì cứ đá thẳng vào đũng quần.”
Gương mặt Vương Nhiễm đỏ lên, “Như vậy, như vậy được sao...”
“Có gì không tốt chứ, một kích mất mạng.”
“Vâng ạ!”
Lâm Dật gật đầu, sau khi ăn xong một bát mì lớn, lau miệng nói, “Được rồi, thầy đã nói hết những gì nên nói, công việc còn lại, em tự mình tìm tòi đi.”
“Vâng!” Vương Nhiễm cúi đầu thật sâu với Lâm Dật, “Thầy Lâm, cám ơn thầy đã đối với em tốt như vậy, em không biết phải báo đáp thầy thế nào.”
“Em làm việc cho tôi, tôi trả em thù lao, có gì cần phải báo đáp chứ.”
“Thế nhưng đó là 500 ngàn, không có ai muốn cho em mượn nhiều tiền như vậy.”
“Chẳng lẽ thầy không phải là người sao?”
“Không không không, em không có ý đó.” Vương Nhiễm xua tay nói: “Thầy Lâm là người tốt.”
“Được rồi, trong lòng nhớ tới thầy là người tốt là được, thầy đi trước đây.”
“Vâng, thầy Lâm để em tiễn thầy.”
“Không cần, làm việc của em đi.”
Từ nhà Vương Nhiễm rời đi, Lâm Dật tiếp tục chạy Didi.
Đến buổi chiều 4h30, tiếp tục bốn đơn, chạy được xấp xỉ 60km, sau đó lái xe đi đến tập đoàn Triều Dương, đón Kỷ Khuynh Nhan đi làm.
Reng reng reng ~~
Trên đường tới đó, điện thoại di động của Lâm Dật vang lên, là Viện Viện gọi đến.
“Ông chủ, tôi đã điều tra Công ty văn hóa Phong Lan, đúng như chúng ta dự đoán, pháp nhân chính là Tào Tĩnh Thu, là con gái của ông chủ Cisco Tào Gia Đống.”
“Đúng là trùng hợp.” Lâm Dật cười nói: “Ý định tìm kiếm đầu tư bỏ vốn của bọn họ có mãnh liệt hay không?”
“Chuyện này thì không thấy có biểu hiện gì, cũng không dễ phán đoán, hay anh tự thân xuất mã đi thăm dò cô ấy.”
“Được! Tôi sẽ đi gặp cô ấy.”
“Tôi thấy anh không thể chờ đợi được thì đúng hơn! Hô hô hô, đồ tra nam.”
“Nếu như tôi là tra nam, vậy tại sao tôi lại không ‘tra’ cô? Có phải cô nên tự kiểm điểm lại hay không?”
“Là tôi không cho anh cơ hội đó chứ.”
“Hahaha, cô nói cái gì cũng đúng.”
Hà Viện Viện:...
“Anh cười như thế là có ý gì!”
Cúp điện thoại, Lâm Dật lái xe đến bãi đỗ xe, nhưng không đi lên luôn.
Cái cô Tào Tĩnh Thu này, cũng khá thú vị.
Ngay từ đầu, mình đã thảo luận với Kỷ Khuynh Nhan, cô ấy có thể tiếp quản công việc cấp bậc cao hơn của Cisco, nếu không Tào Tương Dư sẽ không gấp gáp biểu hiện mình như thế.
Nhưng vào thời điểm quan trọng này, không ngờ Tào Tĩnh Thu tự mở công ty, hơn nữa còn bắt đầu thu hút đầu tư, như vậy chuyện này đã trở nên rất thú vị.
Dường như cô ấy không quan tâm đến nghiệp vụ của Cisco, bằng không sẽ không có hành động như thế.
Xem ra mình thực sự cần gặp cô gái tên Tào Tĩnh Thu này.
Reng reng reng ~~
Đúng lúc này điện thoại của Lâm Dật vang lên, là Kỷ Khuynh Nhan gọi đến.
“Anh đến công ty chưa?”
“Vừa tới bãi đậu xe.”
“Vậy thì anh đừng lên, bây giờ em và Điềm Điềm xuống tìm anh.”
“Cô ấy còn chưa đi sao?”
Lâm Dật vốn tưởng rằng, Lục Điềm tới gặp Kỷ Khuynh Nhan sẽ rời đi, không nghĩ tới ở một ngày rồi còn chưa đi.
“Tối nay bọn em có một nhiệm vụ rất quan trọng, xem xét biểu hiện hôm nay của anh, em quyết định cho anh một cơ hội, để anh đi cùng bọn em.”
“Có phải anh nên cảm thấy vinh dự không.”
“Đương nhiên rồi.” Kỷ Khuynh Nhan cười hì hì, nói:
“Chờ em dưới lầu, em sẽ xuống ngay.”
“Ừm.”
Trong vòng vài phút, Lâm Dật đã nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan và Lục Điềm, dắt tay nhau đi ra khỏi thang máy.
Nhưng ở trên tay hai người đều cầm túi, hình như là hộp quà.
"Biểu hiện hôm nay của anh rất tốt, đã làm cho giáo hoa đứng đầu Yến Đại chúng tôi khóc nức nở." Lục Điềm nói đùa.
“Nói linh tinh, làm gì có.” Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Đó chỉ là một chút hoa hồng mà thôi, chưa đủ làm cảm động tớ."
“Cậu đừng có giả bộ nữa, ngày hôm nay nụ cười trên mặt cậu chưa từng tắt, còn nói không có cảm động, nếu là tới thì tớ sẽ khao anh ấy một bữa tối thật ngon.”
“Vậy thì tớ sẽ cố gắng, dành thời gian nấu cho anh ấy một bữa ăn.”
"Cái này mà gọi là khao, thật uổng phí lòng người."
Đương nhiên món ăn mà Lục Điềm đang nói đến khác với những gì Kỷ Khuynh Nhan nói, chỉ là cô không hiểu nó là cái gì.
“Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta đi trước.”
Thẩm Khuynh Nhan đưa chìa khóa xe cho Lâm Dật, "Xe của anh chỉ có thể chở hai người. Hôm nay anh lái xe của em đi, anh sẽ phải làm tài xế vất vả."
"Vô cùng vinh dự."
Ba người ngồi lên xe của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật cất lời hỏi:
“Chúng ta đi đâu?”
“Đi Kim Duyệt Hoa phủ, nhà cô giáo chúng em ở đó. Hôm nay các bạn học đã hẹn đến thăm cô."
Lâm Dật gật đầu, hiểu được tại sao cô ấy và Lục Điềm cầm hộp quà trong tay, hóa ra là đi thăm cô giáo.
“Không phải em tốt nghiệp đại học Yến Kinh sao, lẽ ra thầy, cô giáo của em hẳn là ở Yến Kinh mới đúng chứ.”
“Phần lớn giáo viên cũng là ở Yến Kinh, nhưng người đào tạo tiến sĩ của em ở Trung Hải, và cô ấy đã định cư ở đây sau khi nghỉ hưu, hàng năm em đều đến thăm cô ấy.”
“Thì ra là như vậy.”
“Mà này, Viện Viện nói khi nào cậu ấy tới đây?” Lục Điềm ở trong xe hỏi.
“Công ty của cô ấy khá bận và có thể sẽ đến muộn hơn một chút, cô ấy nói rằng: chúng ta không cần phải đợi cô ấy mà hãy đến đó trước, xong công việc cô ấy sẽ đến.” Kỷ Khuynh Nhan nói:
“Hà Viện Viện cũng đi sao?” Lâm Dật bất ngờ hỏi.
“Cô ấy là học muội của em, cũng là học sinh của cô Trương, tất nhiên là phải đi.”
Kỷ Khuynh Nhan cũng không lợi dụng mối quan hệ giữa mình và Lâm Dật, để cho Hà Viện Viện sớm tan ca.
Chuyện công việc phải đặt lên hàng đầu, đây là nguyên tắc cũng là quy củ.
Bất luận là gì, đã là quy củ thì không thể phá vỡ.
Lâm Dật gật đầu, như hiểu rõ tình hình, lái xe về hướng Kim Duyệt Hoa phủ.
Ở tại Trung Hải, Kim Duyệt Hoa phủ coi là một khu dân cư từ trung cấp đến cao cấp.
Tầng lớp có mức tiền lương tầm trung, không thể mua nổi những ngôi nhà ở đây.
Nhưng giáo sư ở đại học Yến Đại thì khác.
Đến trạm an ninh của Kim Duyệt Hoa Phủ và trình bày rõ lý do đến đây, sau đó họ được cho đi ngay.
Theo lời chỉ dẫn của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật đỗ xe dưới lầu nhà cô giáo của cô.
Đến cửa, Lâm Dật nhìn thấy, ở đây đậu ba chiếc xe sang trọng trị giá hơn trăm triệu.
Rẻ nhất là một chiếc Mercedes-Benz G63 hơn 2 triệu nhân dân tệ và đắt nhất là một chiếc Bentley, cùng kiểu với xe của anh ấy.
“Tốc độ của những người này thật là nhanh, thế mà đã đến trước chúng ta.” Lục Điềm nói
------
Dịch: MBMH Translate