Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 332 - Chương 330. Đây Mới Thật Sự Là Ngưu Bức

Chương 330. Đây Mới Thật Sự Là Ngưu Bức
Chương 330. Đây Mới Thật Sự Là Ngưu Bức

“Xảy ra chuyện gì sao, em nói từ từ xem.” Lâm Dật nói.

“Em ra ngoài mua thuốc cho mẹ, em đụng phải một chiếc xe, em cần phải bồi thường rất nhiều tiền...”

“Được rồi, thầy hiểu rồi, em đang ở đâu”.

“Ngay trạm xe buýt đường số 89 gần nhà của em.”

“Chờ thầy ở đó, bây giờ thầy qua ngay.”

“Cảm ơn, Thầy Lâm”.

Cúp điện thoại, Lâm Dật lái xe về phía nhà Vương Nhiễm.

...

Trạm xe buýt đường 89.

Một chiếc Magotan màu trắng đậu đằng sau ở bên lề đường, bên cạnh còn có một chiếc xe đạp, xung quanh là một nhóm người đông đúc.

“Xin lỗi, tôi thật sự không phải cố ý, tôi sẽ bồi thường cho anh.”

Bộ dáng hiện tại của Vương Nhiễm có chút chật vật, trên quần đều là bụi, may mắn là không có bị thương.

“Cô gái, đây chính là chiếc xe tôi mới mua, vừa mới đi chưa được một tuần, để cô đụng phải, tôi đau lòng muốn chết đây này.”

Người nói là chủ nhân chiếc xe Magotan, ông hơn 30 tuổi, dáng người có hơi mập, trông khá thật thà.

Bên cạnh chủ nhân của chiếc xe, còn có một người phụ nữ mặc váy, vẻ mặt lạnh lùng, xem ra đang rất là tức giận.

“Tôi biết đó là lỗi của tôi, là do tôi không thấy con đường phía trước, thật sự xin lỗi.”

“Việc này không phải xin lỗi là có thể xong, xe tôi mới mua, sau này cũng phải sửa thôi”, Chủ nhân chiếc Magotan phàn nàn nói.

Xem ra, anh cũng không muốn làm khó Vương Nhiễm, chỉ là xe bị đụng nên đang rất đau lòng.

“Anh nói nhảm cái gì vậy, để cô ấy bồi thường tiền là được, cửa xe bị móp, xước một mảng lớn. Đến tiệm 4S sửa thì cũng mất 20 ngàn tệ.” Người con gái mặc váy nói.

Vương Nhiễm bị hoảng sợ, không nghĩ phải bồi thường nhiều đến vậy.

Trong túi của cô, chỉ có 500 tệ, căn bản không đủ tiền bồi thường.

“Theo anh thấy không cần phải như vậy”. Chủ xe nói: “Điều kiện của cô gái nhỏ này không tốt cho lắm và cô ấy cũng không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, cứ xem như mình không may đi, đi lấy bảo hiểm là được rồi.”

“Tôi, tôi còn có hơn 500 tệ, đều bồi thường cho hai người.”

Nhìn thấy những nếp nhăn trên tờ tiền lẻ, chủ nhân của chiếc xe cũng có chút không đành lòng, nhưng cô gái kế bên lại không chịu buông tha.

“Đùa cái gì vậy, xe của chúng tôi sửa tốn gần 20 ngàn tệ, 500 tệ của cô là đô la mỹ à”!

“Vậy hai người đợi một chút được không, khi nào thầy của tôi đến, tôi sẽ mượn tiền trả lại cho các người”.

“Thầy của cô”? Vợ của chủ xe hai tay ôm trước ngực, “Thầy của cô chẳng thân quen, tại sao lại nguyện ý đem tiền cho cô mượn sao”?

Vương Nhiễm không nói, cô ấy không biết liệu Lâm Dật có cho cô ấy mượn tiền hay không.

Nhưng vào lúc này, người duy nhất cô ấy có thể tin tưởng là thầy Lâm.

Rầm rầm ầm-------

Động cơ của chiếc Lykan giống như tiếng gầm của một con quái thú, thu hút sự chú ý của mọi người.

“Chiếc xe này hình như là xe trong phim Fast & Furious 7”.

“Nghe nói chiếc xe kia trị giá hàng chục triệu, không ngờ lại có thể chạy đến nơi này”?

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lykan dừng lại trước mặt Vương Nhiễm.

Cửa xe chậm rãi mở ra, Lâm Dật xuống xe.

“Một phú nhị đại thật đẹp trai a.”!

“Một anh chàng đẹp trai với siêu xe”.

“Rất đẹp trai”!

“Thầy Lâm”.

Nhìn thấy Lâm Dật đi xuống, Vương Nhiễm chạy tới, rơm rớm nước mắt.

“Em không sao chứ”.

“Em không sao, nhưng em đụng phải xe của người ta”.

“Nếu không có sao là được, việc gì em phải khóc”.

Lâm Dật hướng về phía chủ xe, trấn an một câu.

“Anh có phải là chủ nhân của chiếc Magotan này không”?

“Tôi, tôi là...”

Chủ xe có chút hồi hộp, người này khí thế mạnh mẽ, lần đầu trong đời anh giao tiếp với một phú nhị đại như vậy.

Vợ của chủ xe ngay sau khi nhìn thấy Lâm Dật cũng không còn mạnh mẽ như trước nữa.

Lâm Dật gật gật đầu, mắt nhìn thoáng qua hiện trường vụ tai nạn, xem ra trách nhiệm thật sự thuộc về Vương Nhiễm.

“Hãy nói cho ý của các người và tranh thủ thương lượng đưa ra mức đền bù hợp lý đi.” Lâm Dật nói.

"Đây là chiếc xe của chúng tôi mua với giá gần 200 ngàn tệ bây giờ xe bị hư đem đến cửa hàng 4S sửa chi phí chắc cũng phải 20 ngàn nhân dân tệ. Anh cứ xem đó mà làm thôi", Vợ của chủ xe nói.

"Chàng trai, chúng tôi cũng không muốn lãng phí tiền, nhưng xe của tôi là xe mới, mới vừa chạy cũng chưa được một tuần. Thật sự không có tiền bạc thì không làm được gì."

Khi nói, tay của người chủ xe liên tục run lên.

Loại phú nhị đại như thế này không dễ đối phó.

Nếu không lựa lời để nói, rất có thể tiền không được bồi thường, mà bản thân cũng không có biện pháp giải quyết.

“Tôi cũng thích ô tô, và tôi hiểu tâm trạng của anh.” Lâm Dật nói, “Vậy anh có thể cho tôi mượn điện thoại di động được không?

"Điện thoại di động?"

Dù trong lòng khó hiểu nhưng chủ xe vẫn đưa điện thoại .

Lâm Dật đã tìm WeChat, sau đó quét mã thanh toán 200 ngàn tệ.

"Xe của anh, không phải nó có giá gần 200 ngàn tệ sao? Tôi sẽ trả cho anh 200 ngàn tệ. Tôi muốn chiếc xe này. Anh có thể mua một chiếc mới."

Trong nháy mắt không khí xung quanh như đông cứng lại.

Người khác khi bị tai nạn khi tham gia giao thông toàn là chờ bảo hiểm đền bù, không ngờ người này lại buồn thường cả một chiếc xe mới? !

Con mẹ nó đây mới chính là phú nhị đại a!

Đây mới thật sự là ngưu bức!

"Chờ ở đây một lát, tôi sẽ gọi người qua cùng anh làm thủ tục, được không?"

"Có thể, có thể"

Hai vợ chồng vội vàng gật đầu.

Về việc tiếp đó, Lâm Dật đã gọi cho Chu Hải Đào và yêu cầu anh ta làm các thủ tục bàn giao.

Còn kêu anh ta bán chiếc xe này, sử dụng tiền bán được để mua một chiếc xe mới cho Vương Nhiễm như vậy sự việc sẽ được giải quyết một cách hoàn hảo

"Lên xe, tôi đưa em về."

“Em phải đem xe đạp về.” Vương Nhiễm thì thào.

“Xe đạp hỏng, em còn muốn lấy nó làm gì.” Lâm Dật nói: “Đừng nói nhảm, lên xe đi”.

"Biết, em biết."

Vương Nhiễm lên xe, xe chạy về hướng Tiểu khu Ánh Rạng Đông.

"Thầy Lâm, bây giờ em nợ thầy tận 500 ngàn tệ."

"Được rồi, cứ làm việc từ từ trả lại tiền cho thầy không sao. Sắp tới thầy có nhiệm vụ muốn giao cho em."

“Thầy có công việc cho em sao?” Vương Nhiễm hào hứng hỏi.

"Ừ ừ, hiện tại trên tay thầy còn thiếu người, em chuẩn bị tâm lý vào cương vị đi."

"Vâng, vừa lúc em đã thi xong." Vương Nhiễm nói, "Thầy Lâm, thầy ăn trưa chưa? Hay là về nhà em đi, có chuyện gì thầy cứ giao cho em, em không sợ mệt."

"Tới nhà em ăn một bữa cũng không sao, thầy cũng chưa ăn trưa."

Khi đến nhà Vương Nhiễm, Lâm Dật thấy không có ai ở nhà.

"Mẹ của em ở đâu?"

"Mẹ em đến nhà dì của em rồi tới tối mới trở về."

Vào nhà, Vương Nhiễm nhanh chóng đeo tạp dề vào bếp.

"Thầy Lâm, thầy muốn ăn gì, em sẽ nấu cho thầy."

"Cứ nấu mì đi, buổi chiều tôi còn có việc khác."

"Vậy em sẽ thêm cho thầy hai quả trứng nhé."

Trong thế giới quan của Vương Nhiễm, một tô mì và hai quả trứng đã là một bữa ăn thịnh soạn rồi.

Trước kia khi Lâm Dật chưa có hệ thống trong tay thì bữa trưa kiểu này cũng được coi là một bữa ăn thịnh soạn rồi.

Không bao lâu, món mì với trứng luộc đã được dọn lên bàn, Lâm Dật không khách sáo, ăn một ngụm to.

"Thầy Lâm, thầy muốn sắp xếp công việc gì cho em vậy?"

"Trước tiên em hãy làm thư ký cho tôi, chịu trách nhiệm chính là kết nối với công ty Cisco, với mức lương 8.000. Còn về sau có tăng lương hay không thì phải tùy thuộc vào năng lực của chính em rồi."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 330.
Bình Luận (0)
Comment