"Anh Lâm, nếu anh đã nói như vậy, tôi phải nói hai câu với anh."
Lưu Nhất Đạt chống hai tay lên bàn, tỏ vẻ như đang chỉ điểm giang sơn.
"Nếu như là Khuynh Nhan nói những câu như thế này thì tôi sẽ không ý kiến gì cả. Bởi vì dù sao cô ấy cũng là phụ nữ và cô ấy không cần có quá nhiều tham vọng, nhưng anh là đàn ông, anh nói ra những lời thiếu chí khí như vậy có phải là đã làm mất đi phong độ của một người đàn ông rồi không?"
"Tôi thích sống cuộc sống thanh nhàn vui vẻ. Tại sao lại thành không có phong độ?"
"Theo ý kiến của tôi, đàn ông nên chí hướng tứ phương đánh cả thiên hạ. Cũng giống như công ty của tôi, chỉ mất hai năm đã đạt được mức định giá 800 triệu nhân dân tệ. Trong vòng mười năm tới, tôi thậm chí còn có tự tin công ty của tôi sẽ chiếm một vị trí trong ngành Internet trong nước. Và sớm muộn gì anh cũng sẽ bị đào thải nếu anh không có ý chí tiến thủ mà chỉ muốn sống cuộc đời thanh nhàn bình yên.” Lưu Nhất Đạt nói:
"Và nếu anh tìm Kỷ Khuynh Nhan làm bạn gái của mình, không phải anh sẽ xem cô ấy như một tấm thẻ bảo hiểm để dự tính lợi thế cho tương lai của mình nếu phán sản đó chứ."
“Anh nói như vậy có hơi quá đáng rồi đó.” Lâm Dật bật cười nói:
“Công ty của tôi quy mô tuy là không lớn nhưng cũng không đến nỗi không có khả năng nuôi sống bản thân.”
"Nhưng tham vọng của anh quá nhỏ bé. Dựa vào hiểu biết của tôi về ngành Internet, đây là một bước lùi."
Lưu Nhất Đạt càng nói càng đắc ý, thậm chí còn châm thêm một mồi lửa.
"Tôi biết anh có thể sẽ cảm thấy xấu hổ khi nhận khoản đầu tư của tôi, nhưng chúng ta đều là doanh nhân, vì vậy không cần phải xấu hổ về mặt tiền bạc. Cũng giống như tôi, sau khi biết Hà Viện Viện trở thành giám đốc tài chính của tập đoàn Lăng Vân, không phải tôi cũng đã tìm kiếm cô ấy xin đầu tư sao."
"Cậu Lưu này, vừa lúc cô muốn hỏi cái này, lai lịch của tập đoàn Lăng Vân này là gì? Thế mà lại có thể rơi vào pháp nhãn của cậu? Cô đã tìm hiểu trên Internet. Có vẻ như đó chỉ là một công ty đầu tư, phía bên dưới là một quỹ ngân sách. Cũng không phải là một nơi quá xuất sắc."
Trương Thục Mẫn cũng có cùng một nghi vấn.
"Cô cũng có nghe nói về công ty này gần đây, và cô không tìm thấy bất cứ điều gì đáng để chú ý."
"Cô Trương, ngài nói như vậy thì chính là có điều không biết rồi. Khối tài sản khổng lồ của tập đoàn Lăng Vân chỉ mới bày ra một góc của tảng băng." Lưu Nhất Đạt nói với giọng đầy hưng phấn:
"Mặc dù em không biết chi tiết cụ thể, nhưng em có thể nói với mọi người một chuyện."
"Tòa nhà Lăng Vân tương ứng với tên công ty Lăng Vân không phải là bọn họ mua quan danh với giá cao, mà là bọn họ đã thu mua toàn bộ tòa nhà."
"Thu mua toàn bộ tòa nhà?"
Tất cả mọi người có mặt đều rất ngạc nhiên, ngoại trừ Kỷ Khuynh Nhan. Bọn họ không ngờ rằng công ty Lăng Vân này lại có thể thực hiện một hành động lớn như vậy.
"Đúng là như vậy, cả hai tòa nhà đều thuộc quyền sở hữu của công ty Lăng Vân. Tiền thân của tòa nhà Lăng Vân này chính tòa tháp đôi Song Tử mang tính bước ngoặt mới của Trung Hải. Em nghe nói ông chủ đứng sau bọn họ đã thu mua hai tòa nhà này với giá 18 tỷ. Sự gan dạ và quyết đoán như vậy không phải thứ mà người bình thường có thể có được.”
Trương Thục Mẫn gật đầu.
“Với dũng khí và thủ đoạn quyết đoán như vậy, ông chủ đứng sau tập đoàn Lăng Vân quả thực không phải là loại người đơn giản.” Trương Thục Mẫn thán phục.
"Em cũng nghĩ như vậy, cho nên trước mắt muốn thâm nhập suy nghĩ của Hà Viện Viện về phương diện này. Sau khi đầu tư xong, em sẽ mời ông chủ phía sau cô ấy dùng bữa và tạo lập mối quan hệ thân thiết hơn."
“Nếu có thể hẹn trước, quả là một điều tốt.” Trương Thục Mẫn cười nói:
"Bây giờ cậu có được cơ hội tốt như vậy, phải làm việc thật chăm chỉ, đừng lãng phí."
"Em hiểu rồi, cô Trương."
"Anh Lưu, theo như anh nói, sau này tôi cũng sẽ tìm cách liên lạc với Hà Viện Viện để cô ấy có thể chiếu cố tôi khi công ty của tôi cần đầu tư."
"Đó là điều chắc chắn. Đều là học sinh của cô Trương, người một nhà có lý nào lại không giúp đỡ lẫn nhau." Lưu Nhất Đạt cười nói:
"Nhưng hiện tại quy mô của tập đoàn Lăng Vân đang ngày càng lớn mạnh, Hà Viện Viện lại giữ vị trí quan trọng, ước tính sau này sẽ có rất nhiều người muốn gặp cô ấy, cho nên anh phải nhanh lên."
“Còn không phải sao.” Vương Chí Huy nói:
"Trước đây cô ấy là người tích cực đến thăm cô Trương nhất, nhưng bây giờ chúng ta đã ăn cơm xong rồi cô ấy còn chưa xuất hiện. Điều này cho thấy cô ấy bận rộn như thế nào trong công việc."
"Hà Viện Viện bây giờ đã khác. Sau này anh phải tạo mối quan hệ tốt với cô ấy. Tương lai anh muốn đầu tư bao nhiêu, chỉ cần một câu nói của cô ấy là không thành vấn đề."
“Chỉ là giám đốc tài chính mà thôi, sao tới miệng của anh, lại khiến cô ấy giống như ông chủ phía sau vậy.” Lâm Dật nói.
"Anh không biết bất cứ điều gì về cô ấy, tôi có thể nói với anh một chuỵên." Lưu Nhất Đạt nói:
"Ông chủ đứng sau tập đoàn Lăng Vân nắm trong tay rất nhiều sản nghiệp. Tập đoàn Lăng Vân chỉ là một phần trong số đó. Vì vậy ông ấy chuyển giao toàn bộ quyền hạn có được vào tay Hà Viện Viện. Mấy trăm triệu đầu tư cô ấy toàn quyền quyết định, không cần phải báo cáo qua cấp trên."
"Còn nữa, học muội này của tôi về ngoại hình và dáng người đều rất nổi bật, chỉ sợ quan hệ giữa cô ấy và ông chủ sẽ càng lúc càng thân mật hơn, cho nên tôi không cần phải nói đến những chuyện còn lại."
Phụt——
Đồ uống trong miệng thiếu chút nữa bị phun ra hết, Lâm Dật khẽ ấn vào huyệt nhân trung, thậm chí anh còn muốn cho Lưu Nhất Đạt một đạp.
Anh ta đang nói cái quái gì vậy?
Kỷ Khuynh Nhan một tay đỡ lấy trán, nghiêng đầu nhìn qua Lâm Dật, trên mặt cười như không cười, biểu hiện rất nghiền ngẫm.
"Với dáng người gầy gò khô quắp của cô ấy, anh thực sự không thích. Em phải tự tin vào bản thân mình." Lâm Dật thì thầm vào tai Kỷ Khuynh Nhan.
"Thôi đi, em lười để ý anh."
Loại chuyện như thế này, bất kể Lưu Nhất Đạt nói gì, Kỷ Khuynh Nhan đều sẽ không để tâm.
Lâm Dật và Hà Viện Viện xem như ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Hai người họ có thể trở thành bạn tâm giao, bạn tốt tâm sự với nhau mọi chuyện.
Nhưng tuyệt đối không thể phát triển thành quan hệ như vậy.
Bởi vì tính cách căn bản không hợp chút nào.
Cộc cộc cộc——
Ngay lúc mọi người đang trò chuyện, cửa trong phòng vang lên tiếng gõ.
Lục Điềm đứng dậy nói: "Có lẽ là Hà Viện Viện đến rồi, để em đi mở cửa cho cô ấy."
Không có gì ngạc nhiên, người đứng bên ngoài đúng là Hà Viện Viện, nàng còn cầm trên tay một hộp quà, chuẩn bị đưa cho Trương Thục Mẫn.
“Cô Trương, thật xin lỗi, công ty nhiều việc quá nên em đến muộn.” Hà Viện Viện cúi đầu xin lỗi.
"Dù muộn hay không, cô rất vui vì em có thể đến. Lần sau đến em không cần mua gì theo, nếu không cô sẽ không cho em vào."
"Đây là một chút thành ý của em. Không có ý gì khác. Nếu không có sự dạy dỗ của Cô Trương, em sẽ không thể đạt được thành công như ngày hôm nay. Dù sao ngài cũng phải cho em cơ hội được biểu hiện thành ý chứ."
"Con bé này, vẫn giống y như hồi còn đi học, rất biết ăn nói."
Hà Viện Viện mỉm cười, đi dép lê vào nhà.
“Hà Viện Viện, lại đây ngồi bên cạnh tôi này.” Lưu Nhất Đạt dụi tàn thuốc, hăng hái nói:
"Dạo này có vẻ như cô rất bận. Không dễ gì gặp được cô."
“Anh Lưu đã quá lời, tôi không lợi hại như anh nói.” Hà Viện Viện đáp lại rất thẳng thắn.
"Được rồi, em đừng đứng ở cửa nữa, cô đi lấy cho em một bộ bát đũa, vào nhà ăn cơm trước."
Hà Viện Viện gật đầu, đặt đồ của cô ấy xuống rồi đi vào bên trong nhà.
Mặc dù rất muốn ngồi bên cạnh Kỷ Khuynh Nhan nhưng mọi người đều đã mời mình nên cô ấy vẫn phải nể mặt.
Nhưng đúng vào lúc này, Hà Viện Viện dừng chân lại.
Cô ấy rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Dật đang ngồi cạnh học tỷ của mình.
"Ông chủ, sao anh lại ở đây?"
------
Dịch: MBMH Translate