"Tôi bị học tỷ của cô kéo tới đây ăn cơm."
Hà Viện Viện nhìn hai người đầy ẩn ý và nói:
"Ngoại trừ cô chú ở nhà, cô Trương chính là vị tiền bối mà học tỷ tôn kính nhất, học tỷ lại có thể đưa anh đến gặp cô Trương, xin chúc mừng anh được chính thức chuyển thân phận."
"Cô yên tâm, cho dù tôi được chính thức chuyển thân phận, cô cũng sẽ không được tăng lương."
“Chờ đã Hà Viện Viện, vừa rồi cô gọi anh ta là cái gì?” Lưu Nhất Đạt kinh hoảng không kìm chế được hỏi.
“Ông chủ.” Hà Viện Viện bày ra vẻ mặt đương nhiên nói: “Không phải anh ấy đã giới thiệu thân phận của mình rồi sao?
“Anh ta, anh ta là ông chủ của cô sao?” Lưu Nhất Đạt nhìn chằm chằm Lâm Dật, “Anh ta chính là ông chủ đứng đằng sau tập đoàn Lăng Vân sao?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ không giống sao?” Hà Viện Viện hỏi lại.
"Đúng vậy, thật sự nhìn không ra."
Hà Viện Viện cầm lấy bát cơm của cô ấy, bưng bát cơm trở về, vừa ăn vừa nói:
"Cũng bình thường thôi, lúc đầu tôi cũng không tin. Nhưng cũng không còn cách nào khác, anh ấy thật sự rất có tiền, anh ấy bỏ ra 18 tỷ mua cả tòa nhà Song Tử, còn mua hết khu biệt thự Cửu Châu Các, một chiếc xe thôi đã hơn 60 triệu. Khoản đầu tư hai chúng ta đã nói không thể đuổi kịp."
"Lái một chiếc xe hơn 60 triệu..."
Lưu Nhất Đạt bật thốt lên một câu sau đó im bạt, vừa rồi mình đã nói nhăng nói cuội cái gì vậy?
Ngang nhiên chửi bới công ty anh ta nhỏ bé?
Còn muốn trở tay đầu tư vào công ty anh ta?
Nghĩ đến đây, Lưu Nhất Đạt hận không thể tìm được một cái khe đất mà chui vào, bị tát mặt quá xấu hổ.
“Hà Viện Viện, tôi nghe nói hai người đang bàn chuyện đầu tư?” Lâm Dật hỏi.
"À, em cảm thấy công ty của sư huynh cũng không tệ. Anh Kỳ cũng đồng ý với ý kiến của em và dự định sẽ đầu tư 700 triệu trước. Suy cho cùng cũng là hiểu tận gốc rễ."
“Đó là điều tôi định nói.” Lâm Dật gật đầu nói: “Nhưng mà, Lưu sư huynh vừa rồi nói công ty của chúng ta hơi nhỏ và triển vọng phát triển không tốt. Muốn đầu tư tiền vào công ty của chúng ta, cô hãy bàn chuyện lại với anh ấy đi."
"Anh ta muốn trở tay đầu tư vào công ty chúng ta?"
Hà Viện Viện kinh ngạc hỏi lại: "Hành động này là có ý gì?"
“Hành động trang bức.” Lục Điềm cười nói.
"Nó thực sự rất hấp dẫn, và nó có thể được đưa vào một trong mười hành động trang bức hàng đầu của nhân loại."
Bất quá Hà Viện Viện suy nghĩ lại cô ấy liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chắc là do học tỷ, anh Lưu lại giả vờ uy phong trước mặt ông chủ, nếu không anh ấy sẽ không như thế này.
Bởi vì điểm kỹ năng của ông chủ đều ở thuộc tính bị động.
Anh ấy rất ít khi chủ động, bình thường đều là mọi người chủ động trang bức ép anh ấy trước, kích hoạt kỹ năng bị động của anh ấy.
Và loại hành vi này chứa đầy những chi tiết mà người khác không thể học được.
"Lâm tổng, anh xem chuyện này làm phiền sao anh không nói sớm hơn, để như vậy không ổn đâu."
"Nếu tôi nói thẳng ra, điều đó sẽ khiến tôi giống như là đang khoe khoang. Tôi vốn muốn tỏ ra khiêm tốn một chút, không nghĩ đến việc sẽ bị cô ấy làm bại lộ thân phận. Đã làm anh xấu hổ, tôi thật sự xin lỗi, khi trở về tôi sẽ trừ lương của cô ấy. Cô cũng thật là, tại sao lại không cho học trưởng của mình thể diện vậy."
Hà Viện Viện: ? ? ?
Thế mà lại tính lên đầu mình?
Không chỉ giả vờ bị áp bức mà còn tự ý trừ lương của cô, một cục đá ném chết hai con chim, thật là lợi hại.
"Khuynh Nhan, cậu đúng có mắt nhìn nhà. Cậu có thể tìm được một người bạn trai tư bản hùng hậu như vậy. Mình thật sự rất hâm mộ cậu." Lục Điềm nói.
"Cậu không ghen tị với mình sao?"
“Mình không ghen tị.” Lục Điềm nói, “Đẹp trai thôi cũng vô dụng. Bây giờ khả năng nấu nướng mới là tiêu chuẩn để đánh giá một người đàn ông tốt.”
"Có lẽ khiến em thất vọng rồi, bởi vì cơm anh nấu cũng rất ngon."
“Anh còn biết nấu ăn à?” Lục Điềm bất ngờ hỏi lại.
Kỷ Khuynh Nhan rất hào hứng khoe khoang, "Lâm Dật quả thật biết nấu ăn, hơn nữa còn nấu ăn rất ngon."
“Tay nghề của ông chủ là hàng đầu, những món anh ấy làm thật sự rất ngon.” Hà Viện Viện nói thêm vào.
"Cho dù cô có khen tôi cũng vô dụng. Cô làm thân phận của tôi bị bại lộ, tiền lương của cô tôi vẫn sẽ trừ."
"Dựa vào đâu chứ!"
Một bữa tiệc đến hơn tám giờ tối mới kết thúc, mọi người lần lượt rời đi.
Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan, Hà Viện Viện và Lục Điềm gặp nhau, bọn họ dường như có điều gì đó muốn nói.
"Ông chủ, bây giờ tôi nên làm gì với công ty văn hóa Phong Lan? Hôm nay Tào Tĩnh Thu đã liên lạc với tôi và hỏi tôi có ý định đầu tư hay không. Tôi đã chính diện trả lời cô ấy."
"Cô không có để lộ tên của cô và anh Kỳ đó chứ."
“Hẳn là không có, tôi làm chuyện này rất cẩn thận.” Hà Viện Viện nói:
"Dù sao thì cô ta cũng đến từ Cisco. Nếu tên của tôi và anh Kỳ bị lộ, nói không chừng toàn bộ kế hoạch cũng sẽ bị ảnh hưởng."
“Vậy được.” Lâm Dật gật đầu nói, “Cô đặt lịch hẹn với cô ấy. Tôi sẽ đích thân đi gặp người này. Đúng rồi, chỉ cần đặt địa điểm ở khách sạn Bán Đảo là được.”
"Ở khách sạn Bán Đảo là được là có ý gì? Đó là khách sạn siêu sang năm sao, chi phí sẽ rất cao." Hà Viện Viện không nhịn được nói:
"Kinh phí của công ty vốn đang rất khẩn trương. Nếu đến một nơi xa hoa như vậy để nói chuyện đầu tư, thì không thể không nghĩ đến công ty."
"Vậy tôi nên đi đâu để nói chuyện?"
"Bỏ ra 100 tệ vào Starbucks nói chuyện là được rồi, vừa tiết kiệm vừa thực tế."
"Starbucks quá rác, nhưng nếu cô trả tiền tôi có thể đi."
"Hừ ~~~"
Hà Viện Viện lấy ra một tờ 100 tệ mới tinh, "Đây là quỹ để các người bàn chuyện làm ăn, cầm lấy đi."
"Cảm ơn Hà đại mỹ nhân."
"Hử? Sao hôm nay miệng của anh lại ngọt vậy? Thật không giống phong cách ông chủ của anh."
Kỷ Khuynh Nhan cười hết sức vui vẻ, "Bởi vì khách sạn Bán Đảo là tài sản riêng của anh ấy, anh ấy đến đó không tốn tiền, ngược lại còn kiếm được lời ở chỗ em 100 tệ."
Hà Viện Viện: ? ? ?
"Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ, anh còn lừa cả tôi sao?!"
"Còn nữa anh mua khách sạn Bán Đảo từ khi nào, tại sao tôi lại không biết? Sau này tôi có thể đến đó ở phòng miễn phí không."
"Hô hô ~~~"
"Tại sao anh lại phát ra một tiếng cười xấu xa như vậy."
"Chỉ với ngoại hình này của cô, cả đời cũng đừng mong tìm được người đồng ý cùng cô mở phòng khách sạn, cô đừng mơ mộng nữa."
"Con dao của tôi đâu rồi!"
"Thôi được rồi, đừng cãi nhau nữa, tổng giám đốc, giám đốc tài chính, hai người có thể bình thường một chút được không?"
Dưới sự thuyết phục của Kỷ Khuynh Nhan, cả hai không còn cãi nhau nữa.
Bốn người chia tay nhau ra về, Lục Điềm và Hà Viện Viện rời đi trước.
Lâm Dật quen thuộc đưa Kỷ Khuynh Nhan đến Cửu Châu Các.
Đồng thời trong lòng Kỷ Khuynh Nhan vẫn còn chút dư vị Lâm Dật gọi cô là Khuynh Nhan tiểu bảo bối.
Tuy hơi ngượng ngùng nhưng nghe rất êm tai.
"Em muốn bơi, anh có muốn bơi không?"
Lâm Dật nở nụ cười, "Anh có thể nhìn em bơi, nhưng nếu em có thể thực hiện lời hứa biểu diễn squat áo tắm thì càng hoàn hảo."
"Hừ, anh ảo tưởng đẹp đấy."
Từ cầu thang bước xuống, Kỷ Khuynh Nhan đã thay một bộ áo tắm màu trắng, quấn quanh người một chiếc khăn tắm.
Anh không cần phải nhìn vào bên trong, chỉ cần nhìn cặp đùi đầy đặn và săn chắc đó cũng có thể khiến bộ não của anh tạo nên hơn 100Gb hình ảnh.
Kỷ Khuynh Nhan xuống nước, uyển chuyển bơi lội, Lâm Dật ngồi trên băng ghế, suy nghĩ bước tiếp theo.
Các tác vụ của hệ thống đang được thực hiện một cách có trật tự, vì vậy anh không cần phải mất quá nhiều tâm tư cho những việc này.
Rồi kế tiếp là hai anh em nhà họ Tào.
Nguyên liệu thô của Tào Tương Dư lần lượt được đưa vào, có Vương Nhiễm quan sát cẩn thận nên đó không phải là vấn đề lớn.
Tuy rằng cô ấy vẫn còn trẻ, nhưng Tào Tương Dư lại là một tên chậm phát triển trí tuệ, chỉ cần cô ấy là một người có chỉ số IQ trung bình, đối phó với anh ta sẽ không thành vấn đề.
Lần sau anh phải đi gặp người tên Tào Tĩnh Thu.
Nếu cũng giống như Tào Tương Dư, là một người có cái đầu không linh hoạt, vậy thì trò chơi này, chính anh có thể đứng ở góc nhìn của thượng đế mà chơi.
Nhưng chuỗi hoạt động của cô ta hơi hấp dẫn.
Cô ta không tiếp quản công việc kinh doanh của Cisco, nhưng cô ta đã bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình. Không phải là việc mà một người có chỉ số IQ thấp có thể làm được.
Sau khi xoa dịu suy nghĩ của mình, Lâm Dật cũng đi xuống bơi vài vòng, sau đó tiến tới bơi cùng Kỷ Khuynh Nhan, tận hưởng làn gió biển mát mẻ.
"Anh đang nghĩ gì mà nhìn em với ánh mắt như vậy?"
Kỷ Khuynh Nhan kéo khăn tắm trên người cô, ánh mắt hung hăng của Lâm Dật khiến cô có chút khó chịu.
"Em đến chỗ anh với tư cách là CEO đi."
"Hả? Anh muốn em đến tập đoàn Lăng Vân làm việc à?"
“Ừm, anh có ý này.” Lâm Dật gật đầu nói:
"Vào cuối năm anh có ý tưởng tích hợp các nguồn lực hiện có, nếu như em đến, anh sẽ cảm thấy rất an tâm."
“Không đâu.” Kỷ Khuynh Nhan lắc đầu dứt khoát.
"Trước hết, thành tích của công ty Triều Dương vẫn chưa đáp ứng được kỳ vọng của em và việc em nhảy dù sang công ty Lăng Vân chưa chắc là điều tốt. Sẽ rất khó khăn để thuyết phục mọi người. Đây là điều tối kỵ."
Kỷ Khuynh Nhan thay đổi tư thế và nhìn Lâm Dật.
"Anh Kỳ rất khá, so với Viện Viện thì ổn trọng hơn nhiều, anh có thể tập trung bồi dưỡng anh ấy."
“Anh Kỳ đúng là không có điểm xấu nào, một người rất xuất sắc, nhưng anh ấy quá mức ổn trọng, thiếu chút hung hăng.” Lâm Dật nói ra suy nghĩ của mình.
"Anh ấy và Viện Viện có thể bù đắp cho nhau những thiếu sót trong lĩnh vực này, nhưng một công ty không thể có hai ý kiến."
“Có em cầm giữ sao lưng thì có gì không được."
Lâm Dật nói: “Nếu như em ngại mệt mỏi, anh cũng có thể từ phía sau giúp em. Em muốn làm gì thì làm."
"Tốt như vậy sao?"
"Không phải anh tốt, đây là cơ cấu tổ chức mà một công ty nên có. Tập đoàn Lăng Vân chỉ là có chút đặc biệt, nhưng bản chất không thay đổi."
Lâm Dật có chút xấu hổ khi được khen ngợi, chính anh mỗi ngày đều ở bên ngoài phiêu lãng, làm sao có thể trở thành cơ cấu tổ chức?
"Không phải các CEO của các công ty khác ngày nào cũng đều đi ra ngoài phiêu lãng hưởng thụ sao?"
------
Dịch: MBMH Translate