“Không phải là đi ra ngoài phiêu lãng, anh dùng sai từ hình dung rồi.” Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Dù là bộ phận chức năng của cơ quan hay ông chủ của một công ty niêm yết, ai lại ở văn phòng cả ngày. Bọn họ đều bay nhảy khắp nơi bàn chuyện làm ăn, làm chuyện thiên hạ. Người làm việc chính trong công ty chính là phó lãnh đạo, lấy thân phận của anh, nếu như ngồi ngây ngốc cả ngày trong văn phòng mới là không bình thường."
"Nghe nói GDP của các hội sở đều do những người này thúc đẩy."
"Lời nói qua miệng em đều biến thành ý vị khác."
Lâm Dật cười cười, không nói gì.
Hai người nằm trên ghế và ngắm cảnh đêm một lúc rồi mới về nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, Kỷ Khuynh Nhan vẫn dậy làm bữa sáng.
Ngoài ba món ăn truyền thống, cô còn làm thêm một phần salad hoa quả.
Đưa Kỷ Khuynh Nhan đến công ty, Lâm Dật chuẩn bị nhận công việc.
"Tiểu Dật."
Không đợi anh kịp rời đi thì phía sau có người gọi tên anh, anh quay lại và phát hiện đó là Vương Oánh.
Vương Oánh mặc một chiếc váy màu be với một đôi xăng đan LV quai ngang dưới chân, trông cô ấy khá cao gầy.
"Ăn mặc đẹp như vậy thì không phải là đi hẹn hò đó chứ."
“Em có thích chị đi gặp gỡ những người đàn ông khác không.” Vương Oánh nói.
"Em không có phản đối, nhưng mà xem ra chị không dám."
“Em đã nói như vậy, chị nào dám nữa chứ.” Vương Oánh cười nói, “Nhưng hôm nay đúng là chị đi gặp một người đàn ông.”
"Ai vậy?"
"Em còn nhớ công trình Khánh Phong không?"
“Công trình Khánh Phong?” Lâm Dật lẩm bẩm, “Còn nhớ, hình như còn thiếu nợ công ty chúng ta hơn 10 triệu tệ. Mụ phù thủy Vu Lệ Lệ, còn làm khó cho hai người chúng ta đem hoá đơn qua đó đòi lại. Cuối cùng tiền không đòi được, còn làm hại chúng ta bị đuổi ra ngoài."
Khi đó Lâm Dật chỉ là một nhân viên nhỏ của tập đoàn Triều Dương, ngay cả khi có Vương Oánh ở bên cạnh cũng không thể đảm đương những chuyện như vậy.
Nhưng bây giờ đã khác, một kẻ hèn như công trình Khánh Phong, căn bản anh không thèm để mắt tới.
"Chính là việc của công trình Khánh Phong kia. Chị vẫn chưa thu được tiền cho đến bây giờ. Phó chủ tịch đã nói với chị về vấn đề trong cuộc họp và nói rằng công ty muốn rút vốn, vì vậy muốn chị tìm cách giải quyết vấn đề này."
“Không phải chứ, đã lâu như vậy rồi mà tiền vẫn chưa về sao?” Lâm Dật nói:
"Ngành bất động sản thế rất coi trọng chữ tín, với cái đức tính này, ước chừng không xa sẽ phá sản. Chị phải thật nhanh chóng lấy lại tiền."
“Cái này em nghĩ sai rồi.” Vương Oánh nói:
"Ngoài tập đoàn của chúng ta, công trình Khánh Phong còn nợ các công ty khác rất nhiều tiền, nhưng danh tiếng của họ vẫn chưa bị ảnh hưởng. Bây giờ bọn họ còn đang sinh long đoạt hổ, dự án về tay liên tục."
"Lại là tìm người tẩy trắng sao?"
"Chị nghe nói rằng bọn họ đã tìm thấy một công ty quan hệ công chúng rất mạnh và đã loại bỏ một số tin tức tiêu cực. Nếu như em không có tìm hiểu sâu về một số tin tức, độ tin cậy của bọn họ có vẻ còn tốt hơn cả tập đoàn Triều Dương.”
“Cũng khá thú vị.” Lâm Dật nói: “Vừa đúng lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, em đi theo qua xem thử một chút.”
“Chị cũng có ý này.” Vương Oánh cười nói, “Kỷ tổng dùng buổi tối xong rồi, ban ngày đến lược chị dùng.”
"Câu này nghe có vẻ hơi lạ."
"Em chỉ cần hiểu ý chị đây là được.” Vương Oánh cười nói: “Lái xe của chị đi. Tài liệu và mọi thứ đều để ở trong xe của chị.”
"Được thôi."
Cả hai lên xe của Vương Oánh, nhưng Lâm Dật không lái xe mà muốn để cô ấy tập thêm.
"Em có chắc là muốn để chị lái xe không?"
"Thực hành tạo nên sự hoàn hảo cho một chiếc xe. Em đã lái xe mỗi ngày. Thực hành nhiều hơn là điều tốt cho chị."
“Thật đáng tiếc.” Vương Oánh nói, “Chị đã nghĩ rằng chị sẽ phục vụ em khi em đang lái xe, nếu vậy thì chị đã không có cơ hội rồi.
"Nếu như vậy, em lái xe là được rồi."
"Được rồi, bỏ cái suy nghĩ xấu xa của em đi, trên đường có nhiều người như vậy, thật không biết xấu hổ."
"Chị đã không sợ, em còn sợ cái gì."
"Có thể giống nhau sao, chị là phụ nữ đã ly hôn, không sợ người khác loang tin đồn, nhưng em thì không thể, đối với đàn ông danh dự rất quan trọng."
"Vẫn là một thiếu nữ đã có gia đình mới biết yêu thương người khác."
"Biết thì tốt rồi, nếu không chị đây một chút động lực để tranh giành cũng không có."
Vương Oánh khởi động xe và lái về phía công ty công trình Khánh Phong.
Trên đường đi Lâm Dật gọi điện thoại cho Diêu Đông Lai.
Kiểu này nói chuyện đạo lý là không khả thi, chỉ có thể cho những người như bọn họ ra tay.
Sau nửa giờ, xe Lâm Dật đã đến công trình Khánh Phong.
Quy mô nhỏ hơn nhiều so với tập đoàn Triều Dương, bởi vì hầu hết tất cả các dự án của bọn họ đều xuất phát từ những con đường quan hệ mà lấy được.
Vì vậy, thiết kế tổng thể và hình ảnh của công ty không quá quan trọng.
Sau khi đợi khoảng vài phút, Diêu Đông Lai và Lưu Cường lái hai chiếc xe Wuling Hongguang cùng dừng lại ở cửa.
“Anh Lâm có việc gì cần phân phó sao?” Diêu Đông Lai cười nói.
Bây giờ anh ta và Lưu Cường đang mong muốn được làm việc cho những người như Lâm Dật và Tần Hán, riêng khoản lợi ích của bọn họ trong tương lai là không thể thiếu.
"Chúng tôi đi vào bên trong trước, anh đứng ở chỗ này chờ, nghe theo lệnh tôi là được."
"Tôi đã biết anh Lâm."
Sau vài câu nói, Lâm Dật và Vương Oánh bước vào.
Nhìn thấy hai người, nữ lễ tân nhìn kỹ hơn.
Nhìn hơi quen, nhưng không thể nhớ ra là ai, dường như cô ta đã thấy ở đâu đó.
"Hai vị muốn tìm ai? Hai vị có hẹn trước không ạ?" Nữ lễ tân mặc váy lụa đen và đi giày cao gót hỏi.
"Tôi là Vương Oánh, giám đốc kinh doanh của tập đoàn Triều Dương, và đây là Lâm Dật, đồng nghiệp của tôi. Bốn tháng trước, công ty Khánh Phong đây đã nợ chúng tôi 11,2 triệu tiền thanh toán dự án. Chúng tôi muốn tìm Lý tổng để nói chuyện về việc này."
Biết được danh tính của hai người, nữ lễ tân chợt nhớ ra trước đây cả hai đã từng đến đây, liền nhớ đến để đòi nợ.
Nhưng mà lúc đó Lý tổng hoàn toàn không để ý đến bọn họ, trực tiếp gọi người đẩy bọn họ ra ngoài.
"Tôi thực sự xin lỗi, Lý tổng đang gặp khách hàng và chúng tôi không có thời gian để tiếp hai vị. Xin hãy quay về và chờ tin tức."
"Tôi đã nói chuyện qua điện thoại với anh ta rất nhiều lần, nhưng Lý tổng trả lời qua loa lấy lệ với tôi. Bây giờ tôi đã đến đây, anh ta còn muốn trốn không chịu xuất hiện sao? Anh ta thực sự cho rằng tập đoàn Triều Dương là một tập đoàn ăn chay?"
"Giám đốc Vương xin hãy bình tĩnh lại. Lý tổng của chúng tôi đang gặp một vị khách rất quan trọng. Chúng tôi thực sự không có thời gian để tiếp hai vị. Xin hãy thứ lỗi cho chúng tôi."
"Tôi không muốn……"
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa.” Lâm Dật nói: “Nói nhiều như thế nào cũng là phí lời. Chỉ cần đi lên tìm anh ta là được.”
"Thưa anh, nếu anh muốn đột nhập vào văn phòng của Lý tổng chúng tôi, tôi sẽ gọi người."
Lâm Dật ngẩng đầu liếc mắt nhìn nữ nhân tiếp tân, "Vậy cô gọi đi, tốt nhất là gọi lớn tiếng một chút."
"Anh Bính, có người muốn gây sự, anh đến xử lý một chút."
Đối diện quầy tiếp tân của nữ nhân viên lễ tân, một người đàn ông cởi trần bước ra từ phòng bên kia.
"Mẹ nó, tên nhóc nào không biết sống chết mà đến công trình Khánh Phong của tôi gây sự!"
"Là tôi đây!"
Diêu Đông Lai và Lưu Cường bước vào, "Anh có ý kiến gì không?"
……
Có hai người đang ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng ở tầng ba.
Một trong số đó là một người đàn ông trung niên, bụng phệ, mặc áo sơ mi trắng và thắt cà vạt là bộ dạng của một ông chủ trung niên điển hình.
Nhưng người phụ nữ ngồi bên cạnh anh ta đẹp đến không ngờ.
Váy đen quấn ngang hông, áo choàng vải tuyn Chanel, giày cao gót đen, trên gương mặt toát lên vẻ thanh triệt và sắt bén của một người phụ nữ tinh anh.
Người đàn ông đó tên là Lý Khánh Phong, ông chủ của công ty công trình Khánh Phong.
Người phụ nữ này tên là Tào Tĩnh Thu, bà chủ của công ty văn hóa Phong Lan và cũng là con gái thứ hai của Tào Giai Đống, người sáng lập Cisco.
"Cô Tào, đây là khoản thanh toán cuối cùng sáu mươi vạn tệ, cô hãy thu lại."
Tào Tĩnh Thu không do dự, nhẹ nhàng đặt nó vào cặp sách của cô ta.
"Tôi hy vọng sau này Lý tổng có thể tự chủ động như hôm nay, đừng để tôi phải đích thân chạy tới đây. Dù sao thì trời cũng khá nóng."
------
Dịch: MBMH Translate